Chương 24: Vượt tháp.
Qua nửa ngày, phong ấn lối vào Ma Tháp cuối cùng cũng bị phá mở, Vũ Thiên Bá sau khi hấp thu toàn bộ tinh hoa bên trong bàn tay Thủ Cung Thi Nô, thương thế đều đã khỏi hẳn, hơn nữa, giống như Vũ Thiên Long từng nói, tu vi Vũ Thiên Bá rõ ràng tiến cảnh đến Nguyên Anh trung kỳ.
Khi Ma Tháp mở ra, Thiên Đạo cùng lúc giáng xuống một hồi Thiên Kiếp giống như trách phạt, tuy nhiên Thiên Kiếp này cũng không thể tổn hại được đến kiện Tiên Thiên Chí Bảo của một đời Ma Quân.
Ma Tháp có tám mươi mốt tầng câu thông từ mặt đất của phế cung lên đến đỉnh Huyết Sơn, Xích Quỷ Ma Quân lựa chọn người truyền thừa mặc dù không phân biệt là người trong chính đạo hay ma đạo nhưng lại giới hạn tu vi kẻ tiếp nhận, chỉ có những tu sĩ thực lực dưới Trúc Cơ kỳ mới có thể bước vào.
Đứng trước Ma Tháp lúc này là hơn hai trăm hài tử, trong đó tán tu chiếm đến một nửa, đám người Thiết Trụ, Công Tôn Uyển cùng hai huynh đệ Võ gia đều có mặt, bất quá, toàn bộ sự chú ý của chúng nhân đều đặt vào năm tên hài tử đứng đầu.
Năm tên hài tử tuổi đời so với Vũ Thiên Long không có chênh lệch nhiều, y phục mang trên người Vũ Thiên Long đều quen thuộc, hai kẻ trong đó đến từ Á Đông Thần Tông, hai kẻ đến từ Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn, một kẻ còn lại đến từ Nam Bộ Càn Khôn Tông, bọn hắn là đệ nhất thiên kiêu của năm đại tông môn đứng đầu.
Thân mang Tiên căn.
Trong đó có một tiểu nữ hài, nàng này dung mạo tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, da trắng, môi thắm, tóc dài miên man, tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng vóc dáng lại cực kỳ thanh tú, khí chất trên người cũng cao quý vô cùng, ít đi một chút ôn nhuận, nhiều ra một tia băng lãnh, nhìn như một toà băng sơn vĩnh cửu mãi mãi quay lưng với người trong thiên hạ.
Nàng mặc một thân hồng sam, nhìn thế nào đều giống với một vị mà Vũ Thiên Long đã từng có cơ duyên gặp qua, Kiều Nguyệt Nga, phó tông chủ Nam Bộ Càn Khôn Tông.
"Vị kia là Lê Văn Phúc, môn hạ Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn, ta nghe đồn hắn bái nhập tông môn từ năm tám tuổi, hơn nữa tu vị cũng đã là nửa bước Trúc Cơ, lần này truyền thừa Ma Quân khó bề thoát khỏi tay hắn".
"Ta lại không nghĩ vậy, ngươi nhìn đi, kẻ đứng thứ ba từ bên phải sang, tiểu tử kia tên gọi Minh Nhân, ngoài Tiên căn ra hắn còn thức tỉnh được cả Tiên Tướng, nghe đồn là Đâu Suất Thần Hỏa Luyện Càn Khôn...Một loại chi thượng luyện đan thiên phú".
"Tiểu nữ hài Tống Thiếu Quân cũng không tầm thường, nếu chỉ xét về thiên tư, nàng được đề danh đệ nhị trong bảy chủng Tiên căn từng xuất hiện, chỉ tiếc lần này có hai kẻ không đến, là Trần Tư Bình của Đông Hải Thánh Long Môn và Vũ Thiên Long của Trung Bộ Phong Vũ Môn".
Bên trong chính cung bắt đầu vang lên thanh âm nghị luận, tất cả đều lọt vào tai Vũ Thiên Long, bản thân hắn rất chú ý đến năm tên hài tử đứng đầu, bọn họ khí chất trên người mặc dù bất đồng nhưng tuyệt nhiên không phải loại tầm thường.
Trong đó một nam hài mặc đạo phục màu xanh, đem lại cho Vũ Thiên Long ấn tượng lớn nhất, hắn tướng mạo anh tuấn, khuôn mặt cực kỳ chất phác phúc hậu, trên thân thi thoảng lại tản mát một vòng dương quang nhàn nhạt.
"Kẻ này ta đoán không nhầm là Lê Văn Phúc, Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn".
Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, âm thầm đánh giá.
Đúng lúc này lại có thanh âm già nua đạm mạc vang lên.
"Toàn bộ đệ tử tu vi dưới Trúc Cơ kỳ chuẩn bị tiến vào địa phương truyền tống!!".
Người lên tiếng là một lão giả.
Lời nói vừa rơi xuống, lập tức tràng cảnh liền trở nên nhao nhao, thần tình chúng nhân đều không thể nào che dấu được nét kích động, truyền tống trận là một vòng sáng màu vàng, bên trên còn có tầng tầng phù văn lập lòe chuyển động.
Vũ Thiên Long đứng gần cuối cùng, chung hàng với đám người tán tu, bản thân hắn y phục tầm thường, khí chất càng không có gì nổi trội, thậm chí ngay cả tu vi cũng đều như vậy.
Mặc dù không ai nói với ai lời nào, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt có thể dễ dàng cảm nhận được sự đối chọi gay gắt đang ngầm phát sinh.
Bước vào bên trong truyền tống trận, tức thì một cỗ hấp lực cường đại bao phủ bốn phía, Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy tựa hồ bầu trời trong một khắc này rớt xuống, bản thân hắn như bị cuốn trôi vào đoạn đường hầm không có ánh sáng, bên tai còn nghe được thanh âm phong bạo rít gào.
Vừa mở mắt, Vũ Thiên Long thấy mình đang đứng trước một đại môn, đại môn này được dựng lên bằng tinh thiết, ngoài to lớn vững chãi ra thì không có gì đặc biệt, phía trước im lìm ba bậc tam cấp cao thấp bất đồng đã phủ lấy rêu xanh, kỳ lạ là xung quanh lại không hề có bất kỳ một người nào khác, chỉ mình hắn trơ trọi.
"Không đúng!! Những người khác bị truyền tống đi đâu?".
Vũ Thiên Long nghi hoặc tự hỏi.
Chưa kịp định thần thì từ bốn phương tám hướng, phong bạo dồn dập kéo đến, hắc vụ đặc sệt cuốn chặt lấy nhau lại sôi lên ùng ục cuộn trào như hồng thủy, cơ hồ bầu trời lúc này là một mảnh hắc vân, nhìn không thấu, xem chẳng thấy tận cùng.
Cảm nhận được uy áp từ phía sau kéo đến, Vũ Thiên Long cũng không thèm quay đầu lại nhìn, hắn vội vàng bước chân lên bậc tam cấp đầu tiên.
"Binh!!".
Tại bậc tam cấp này hình như có một tầng bích chướng vô hình ngăn cản, bởi vậy mà thân thể Vũ Thiên Long vừa mới đụng vào liền thối ngược về phía sau.
"Phá!!".
Vũ Thiên Long thoáng ổn định thân hình, lông mày nheo lại, cắn răng đánh ra một chưởng, Toái Tâm Chưởng lao đi nện thẳng vào hư vô phía trước chấn nát ba tầng bích chướng, chỉ nghe được thanh âm giòn tan đổ sụp.
"Chúc mừng ngươi vượt qua tầng thứ nhất Ma Tháp, phần thưởng là một giọt Bách Niên Linh Dịch".
Lúc này, trước mặt Vũ Thiên Long bỗng hiện ra một tôn hư ảnh, hư ảnh toàn thân được bao phủ bên trong u vụ, chỉ thấy được khuôn mặt là một nam nhân mặt vuông râu ngắn, mày rậm trán cao, đầu đội kim quan, nơi mi tâm còn có chín đạo ngân văn cổ tự.
Đồng thời một giọt bích thủy rơi ngay vào, chìm xuống thức hải Vũ Thiên Long, không chần chừ, hắn lách mình bước qua đại môn, tiến vào cánh cửa thứ hai.
"Một mảnh bình nguyên!!".
Lập tức biến hóa phát sinh, bầu trời quay cuồng.
Sau cánh cửa kia trải dài một mảnh bình nguyên vô cùng rộng lớn, thiên không xanh thẳm không có lấy một gợn mây, phía xa một dòng sông phẳng lặng như gương đang bình thản chảy, bên cạnh là ngọn núi cao chót vót.
Đỉnh núi đâm thủng trời xanh, tựa một cây gậy sắt bị chôn chặt bên dưới đại địa, hay bản thân nó chính là cột chống trời trong truyền thuyết, vững chãi đứng cùng nhật nguyệt trường tồn cùng năm tháng.
Vũ Thiên Long nhao nhao nhìn ngó khắp nơi, khi ánh mắt dừng tại chân núi thì suýt chút nữa hắn té ngửa.
Bởi vì trước mắt Vũ Thiên Long là một bộ hài cốt khổng lồ, hài cốt này không phải màu trắng thông thường mà là màu vàng kim chói mắt, nằm vắt quanh ngọn núi, trải dài trên một vùng bình địa rộng lớn.
"Người này lúc còn sống sẽ to lớn đến chừng nào?.".
Vũ Thiên Long cảm thán nói, hắn thật sự không dám tưởng tượng, đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long nhìn thấy một vật thể to lớn như thế, không bao hàm Thiên Địa.
"Đây hẳn phải là hài cốt của một vị Thần! Nhưng ai có thể giết chết một vị Thần?".
Vũ Thiên Long nghiêm túc quan sát, xung quanh bộ hài cốt kia được bao phủ bởi một tầng kết giới, kết giới tạo thành chiếc lồng ánh sáng bao trùm mảnh thế giới, ánh sáng cầu vòng bảy sắc không ngừng tỏa ra quang minh rực rỡ.
"Địa phương này, người này nhất định đã từng tồn tại đâu đó trong tuế nguyệt, chân thực đến độ không thể diễn tả được, nhưng cửa ải thứ hai là thế nào, rốt cuộc nó muốn cho ta xem thứ gì?".
Vũ Thiên Long trầm ngâm suy nghĩ.
Thình lình, một cái đại thủ khổng lồ hung hăng xé toang mặt đất chụp thẳng về hướng Vũ Thiên Long đang đứng, đại thủ cực kỳ to lớn, bên trên còn có thể nhìn rõ từng đường vân thớ thịt, bất quá lại mang theo lực lượng bình thường, chỉ ở vào khoảng Ngưng khí tầng ba.
Khi đại thủ kia ngập trời đập xuống, Vũ Thiên Long cũng đồng thời đấm ra một đấm đối kháng, chỉ là lực lượng nhục thân đơn thuần.
Tựa hồ kiến càng lay cây, tràng cảnh đối lập đến buồn cười, vậy mà đại thủ kia chợt ngừng lại tại hư vô sau đó sinh sinh vỡ nát, biến mất trong trời đất.
"Chúc mừng ngươi vượt qua tầng thứ hai Ma Tháp, phần thưởng là một viên Trú Nhan Đan".
Hư ảnh kia lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này, bên ngoài Ma Cung, tại tầng thứ năm Ma Tháp chợt lóe lên quang minh, chúng nhân cùng nhìn nhau, trầm trồ nghị luận.
"Nhanh như vậy đã có kẻ vượt qua tầng thứ năm rồi!".
"Các ngươi đoán xem là kẻ nào vừa mới vượt qua tầng thứ năm Ma Tháp?".
Có người kích động hỏi.
"Ta nghĩ chẳng ai khác ngoài tiểu tử Lê Văn Phúc kia, tốc độ quả thực rất nhanh!!"
Đám người bên ngoài Ma Cung bắt đầu hồ hởi nghị luận, tuy nhiên đúng lúc này tại tầng thứ sáu, thứ bảy, lại có hai vệt kim quang thi nhau lóe sáng.
Nửa canh giờ trôi qua Vũ Thiên Long hiện tại đang đứng ở cánh cửa thứ mười tám, trước mặt hắn là một tôn hung thú mình diện mục dữ tợn, nếu chỉ nhìn riêng ba động tu vi trên cơ thể, đoán chừng thực lực cũng rơi vào khoảng Ngưng Khí hậu kỳ, phải rất chật vật Vũ Thiên Long mới thành công vượt quan.
"Chỉ chưa đến hai mươi ải đầu tiên độ khó đã cao như vậy, những ải sau đó không biết còn kinh khủng đến mức nào?".
Vũ Thiên Long hít mạnh vào một hơi, ngồi tại chỗ vận công điều tức, bên ngoài, tầng ba mươi Ma Tháp lại lóe sáng.
Từ tầng thứ hai mươi trở đi đã không còn khảo nghiệm chiến lực nữa, mà thay vào đó là khảo nghiệm định lực, tại tầng thứ hai mươi mốt, bên trong mảnh thế giới này bắt đầu phát sinh uy áp, cứ lên cao thêm một tầng, uy áp cơ hồ lại gia tăng theo cấp số nhân.
Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy bản thân tựa như đang bước đi bên dưới đáy biển, có một cỗ trở lực đè nặng lên đôi chân hắn, đến độ tiến thêm một bước cũng đều cực kỳ khó khăn.
Những người khác như Thiết Trụ, Công Tôn Uyển, hay hai huynh đệ Võ gia thậm chí còn chưa vượt qua được tầng thứ mười, trong đó cũng không thiếu người bỏ cuộc, đa phần là tán tu thực lực yếu kém.
Ma Tháp này tựa hồ tạo nên vô số dị không gian, mặc dù đám người cùng cảm nhận chung một sự vật hiện tượng, hoặc cùng trải qua sự kiện giống nhau nhưng trên thực tế lại được truyền tống đến nhiều địa phương phân biệt, bởi vậy mà Vũ Thiên Long vẫn thủy chung không thể nhìn thấy bóng dáng của những người khác.
Lúc này không chỉ chúng nhân đang quan khán mà tất cả tiền bối tông môn đều tập trung tại phương hướng đệ tử của mình vượt tháp, sắc mặt mỗi người một vẻ, thế nhưng ngay cả bọn họ cũng không thể nào nhìn rõ những gì đang phát sinh bên trong.
Tống Thiếu Quân cắn chặt môi, trên trán mồ hôi lấm tấm, nàng khó khăn bước từng bước một, nhìn khoảng không gian trước mặt bất giác cảm thấy vô cùng mờ mịt, càng lên cao áp lực càng nặng, cuối cùng sinh ra thứ lực lượng bài xích mạnh mẽ, nàng lúc này đang ở tầng thứ ba mươi chín.
Minh Nhân cũng không ngừng cắn răng nghiến lợi, hắn lập tức lột xuống y phục trên thân thể, để mặc cho mồ hôi ròng ròng chảy, khuôn mặt không che dấu được thần sắc mệt mỏi, tuy nhiên đôi mắt vẫn toát lên hung tàn, sự điên cuồng cùng cố chấp dường như đang giúp hắn nhấc chân bước từng bước một, hắn đang ở tầng thứ ba mươi bảy.
So với sự gian khổ của những người khác thì Lê Văn Phúc tỏ ra thong thả hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng tiến đến tầng thứ năm mươi ba, hắn biết cực hạn của mình vẫn chưa tới, đoán chừng, có lẽ chỉ khi đến tầng thứ sáu mươi trở đi thì bản thân mới thực sự cảm nhận được khó khăn.
"Ta mới là đệ nhất thiên tài, Lê Văn Phúc kia trong mắt ta bất quá cũng chỉ là gà đất chó sành, lần này ta phải cho chúng nhân biết Đồ Thiên ta là ai!".
Thiếu niên hung hăng hét lên một tiếng, sau đó khuôn mặt thoáng trầm xuống, mỗi bước chân hắn bước ra cơ hồ chứa đựng một luồng đại lực chấn cho không gian bên trong Ma Tháp không ngừng vang vọng.
So với những người này, hiện tại Vũ Thiên Long đang bị bỏ lại khá xa, hắn chậm rãi bước từng bước, nhìn thì có vẻ cứng nhắc khô khan, nhưng trên thực tế, cước bộ càng về sau càng tỏ ra thông thả, qua hơn hai canh giờ cũng chỉ mới bước vào tầng thứ hai mươi tám, thậm chí Vũ Thiên Long còn không chịu tiến lên mà cân nhắc nán lại ở mỗi tầng để cảm ngộ, đến khi cảm giác được sắp bị lực lượng bài xích truyền tống ra bên ngoài mới vội vàng đi tiếp.
Việc vượt quan đối với Vũ Thiên Long cũng không khác gì việc leo núi, càng bị áp lực đè nặng càng mang lại cho hắn cảm giác gần hơn với Thiên Địa, cũng là một hồi thể ngộ quý giá.
Vũ Thiên Long trầm ngâm, khi hắn vừa đặt chân đến tầng thứ hai mươi chín, ngay lập tức cảm giác được áp lực của tầng này có sự khác lạ, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ngộ, Vũ Thiên Long nhìn thấy một tia kỳ dị ẩn sâu tận bên trong không gian, hít vào một hơi thật dài, vận chuyển Đại Việt Tôn Tiên Kinh từ từ hấp nạp.
Bên trong thức hải bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh hết sức mơ hồ, hình ảnh này là một cái đài tế rất cao, được làm bằng đá trắng, xung quanh lại có đến hơn mấy vạn cái đài tế nhỏ, tế đài này nằm bên ngoài một vùng hư vô tối đen, không có bầu trời cũng chẳng thể nhìn thấy được mặt đất.
Thoát khỏi ảo giác, Vũ Thiên Long cảm nhận áp lực trên cơ thể cũng dần dần tan biến, điều này kích thích sự hứng thú của hắn, không do dự, Vũ Thiên Long vội vàng tiến lên tầng thứ ba mươi.
Áp lực ở đây cơ hồ lại không bằng tầng trước, hắn bắt đầu suy nghĩ về sự thay đổi này, Vũ Thiên Long không vội tiến lên mà tiếp tục ngồi thổ nạp, cùng lúc đi tìm tòi sự thay đổi của bản thân sau khi nhìn thấy hình ảnh trong thức hải lúc đang ở tầng hai mươi chín.
Mãi cho đến khi thời gian giới hạn của tầng ba mươi sắp kết thúc, lực lượng bài xích bắt đầu phủ xuống, Vũ Thiên Long mới chịu mở mắt, nhíu mày một cái, dường như cảm nhận được điều kì lạ gì đó, rõ ràng từ ngày tu luyện Đại Việt Tôn Tiên Kinh, bản thân hắn không chỉ thay đổi về suy nghĩ mà ngay cả tâm cảnh cũng đều được thăng hoa một chút, không còn yếu đuối như trước.
Hít vào một hơi thật sâu, Vũ Thiên Long phóng nhanh lên tầng ba mươi mốt, ba mươi hai…Mà không hề dừng lại thổ nạp nữa, vì hắn biết đã không còn cần thiết, dùng khí thế như chẻ tre, một đường đi thẳng, mãi cho đến tận tầng sáu mươi bảy mới dừng lại.
Đến lúc này gần hai trăm tu sĩ trẻ tuổi tiến vào Ma Tháp sau nửa ngày vì không chịu đựng được áp lực bên trong, đều bị truyền tống ra hết, chỉ còn lại ba người cuối cùng vẫn còn đang gắng gượng.
Một khắc khi đám người kia cùng tụ tập tại một chỗ, sau khi kiểm tra nhân số mới kinh nghi phát hiện, bên trong Ma Tháp ngoài Lê Văn Phúc của Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn ra, còn có đến hai kẻ là tán tu.
Thiết Trụ, Công Tôn Uyển cùng hai huynh đệ Võ gia đều dừng lại ở tầng thứ hai mươi, đối với đệ tử tông môn nhị lưu như bọn hắn cũng đã xem như một thành tích không tồi, hơn nữa tại mỗi lần vượt quan đều có ban tặng vật phẩm.
Đúng lúc này, kim quang tại tầng thứ bảy mươi hai, bảy mươi ba, bảy mươi tư đồng loạt lóe sáng, không phải là phát sáng thông thường mà cơ hồ cả tòa ma tháp đều bị quang hoa đốt cháy.
"Ba người kia đồng thời vượt quan! Ngoài Lê Văn Phúc ra, hai người còn lại là ai? Đều không chênh lệch nhau bao nhiêu!! Thật sự khiến người ta kích động!!".
Đám người Thiết Trụ nhìn quanh một vòng cũng không thấy Vũ Thiên Long, thần tình bọn hắn đầu tiên là ngạc nhiên, đến cuối cùng ngây người khiếp sợ.
"Thiên Long!! Đệ ấy chắc chắn còn tại bên trong Ma Tháp".
Vũ Thiên Bá nắm chặt đôi bàn tay, trên khuôn mặt gầy nhom ngoại phóng sung sướng, hắn thực sự kích động, kích động vì nội tôn của mình.
"Ta biết tôn nhi của ta sẽ làm được!!".
Vũ Thiên Bá thều thào.
"Nhanh chóng đi tìm hiểu xem, hai tên tán tu kia là ai!!".
Mấy trăm ánh mắt đồng thời khóa chặt Ma Tháp, bầu không khí như muốn nổ tung, mong ngóng, kích động là tâm trạng của chúng nhân lúc này.
"Ta cảm nhận được khí tức của chủ nhân!! Người chắc chắn đang vượt quan".
"Tránh ra!! Nhường đường!!"
Từ bên ngoài đại môn, thân ảnh ba nam nhân cao thấp bất đồng đang nhanh chóng đi vào, trong đó một nam nhân hình hài nhỏ gầy, thân mặc áo bông, đầu tóc đỏ rực, hắn vừa tới liền chủ động chen lấn.
"Thượng Mã Phong!! Ở chỗ đông người nhộn nhịp thì nên làm cái gì?".
Nam nhân tóc đỏ quay sang hỏi đồng bạn.
"Nên đánh bạc!".
Tiểu Kê vóc dáng nhỏ bé, khuôn mặt hắn nhìn thế nào cũng đều cảm thấy có chút đần độn, hắn giơ giơ túi tiền lên cao trước mặt, vừa nói vừa nhếch miệng cười.
"Tượng huynh!! Huynh thấy chủ nhân chúng ta lần này có đoạt được đệ nhất không?".
Nam nhân tóc đỏ quay lại hỏi tráng hán cao lớn đang đứng sau lưng.
"Cược một vạn lượng cho chủ nhân!! Bất quá, tên ta là Phong Mã Thượng, ở chỗ đông người nên biết giữ tôn nghiêm một chút".
Tiểu Tượng quắc mắt nhìn Tiểu Mã, khịt mũi quát.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK