Chương 3 : Thái Tử vi hành.
Đông Hải khắc nghiệt vô cùng, cuồng phong mưa lớn quanh năm đày đọa, lại bị bao phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc, hơi nước này còn có tính chất ăn mòn cực mạnh, mặc cho là kim loại hay tinh thiết đều không thể nào chống chịu, bởi vậy ngoại trừ Nguyên Anh cường giả không một ai dám bén mảng đặt chân thâm nhập Đông Hải.
Hoàng Sa, hòn đảo ngọc tươi đẹp tràn ngập cát vàng óng ánh, nơi này mây khói giăng giăng cỏ cây tươi tốt, Thiên Địa linh khí dạt dào như vô cùng vô tận, dưới ánh kiêu dương chiếu rọi càng tô đậm thêm nét đẹp mang mang hư ảo, nếu như nhìn từ tinh không bên ngoài, có thể dễ dàng hình dung ra khung cảnh một nữ tử mỹ mạo tuyệt trần đang trầm mình trong nước biển, mái tóc dài vàng óng nhẹ nhàng buông lơi.
Phía trên Hoàng Sa đảo, đứng vững một cái tông môn to lớn, kiến trúc đồ sộ, lầu cao gác mái chạm trổ vô cùng tinh xảo, bên cạnh là bức tượng thanh đồng cao lớn vĩ ngạn, bức tượng kia điêu khắc trọn vẹn dung mạo của một nam nhân, toàn bộ chi tiết, thậm chí đến từng biểu cảm trên khuôn mặt cũng thập phần sinh động chân thực.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn hướng trời cao, đôi mắt mở lớn, thần sắc khinh thường như muốn cùng Thiên Địa đối chọi, một cỗ ý chí hiên ngang trùng điệp tản mát biến cả Hoàng Sa đảo trở nên Thần Thánh khiếp người, bức tượng này khắc hoạ chân dung Lạc Tổ, ý chí kia cho đến mãi ngàn đời về sau người ta vẫn lưu truyền bằng một cái tên gọi huy hoàng.
Ý chí Lạc Hồng.
Lại quay về với Vũ Thiên Long, hắn lúc này đang thất thần đưa mắt hướng lên những đám mây màu hồng nhạt đang trôi nổi, trong đầu óc non nớt mờ mịt muôn vàn câu câu hỏi.
"Những đám mây kia liệu có bao giờ đuổi kịp được nhau?"
Vũ Thiên Long nói thầm.
Hẳn là không, mây trên trời cũng như nhân sinh chốn hồng trần, người đi trước kẻ đi sau nhưng cước bộ thì không bao giờ thay đổi, gió thổi mây bay chung quy lại cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn trong trời đất, muốn theo kịp bước chân của tiền nhân, hoặc là người ta dừng còn ngươi bước tiếp, hoặc là bản thân ngươi có đủ bản lĩnh để cải thiên hoán địa bẻ gãy hết thảy quy tắc.
Đang lan man trong dòng suy nghĩ dài dòng, lúc này từ phía đằng xa chợt vọng lại thanh âm xe ngựa lộp cộp nện bánh trên mặt đường, tiếng quát tháo inh ỏi cùng tiếng bước chân dồn dập.
Vũ Thiên Long bất giác xoay người, trước mắt hắn lúc này là một đám quan binh giáp trụ đang cúc cung hộ giá hai bên chiếc xe ngựa màu vàng vương giả lao đến với tốc độ cực nhanh, binh lính ai nấy thân hình vô cùng cường tráng, lê gươm tuốt giáo, thần sắc hung ác không ngừng bặm môi trợn mắt quát tháo người đi đường.
"Tránh ra, muốn chết sao? Lùi về hai bên a!".
Một nam tử thân mang chiến giáp ngồi trên lưng ngựa hung hăng đưa cây roi da chỉ về phía trước quát nạt.
Dân chúng xung quanh kinh hoàng táng đảm xô đẩy nhau trốn chạy khiến cho tràng cảnh vốn yên bình mới đó sát na trở nên hỗn loạn vô cùng.
Một vài đứa trẻ bị người lớn chen lấn ngã nhào nằm dài trên mặt đất lạc giọng gào khóc, bốn phía càng có những gian hàng buôn bán bên lề đường xô đẩy đổ sụp xuống khiến cho cát bụi mịt mù, người người nhìn lại đám quan binh kia bằng ánh mắt căm hận.
"Bọn họ là ai? Thật khinh người quá đáng, không xem vương pháp ra gì a!".
"Ngươi im đi, thử dùng đầu suy nghĩ xem, kẻ dám lê gươm tuốt giáo thúc ngựa chạy như điên trong trấn há là người bình thường? Vương pháp chỉ để áp dụng với dân đen chúng ta, còn đám người kia căn bản cũng không thèm nhìn Vương pháp vào trong mắt".
Người người nhỏ giọng nghị luận, trong biểu tình, trong giọng điệu có căm hận cùng chút kinh sợ.
"Mẹ! Cứu con!".
Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hoàng vang lên, lúc này chỉ thấy chiếc xe ngựa kia chuẩn bị va vào một đứa bé, hài tử nước mắt dàn dụa sợ đến mức bất động.
Bởi vì khoảng cách quá gần, chúng nhân ai nấy đều ngay lập tức nhắm chặt hai mắt, thực sự không muốn nhìn thấy tràng cảnh thương tâm sắp xảy ra, thiếu phụ bên đường thần sắc tuyệt vọng, đôi chân run run muốn ngã gục.
Một khắc này, tiếng ngựa hí vang, lòng người thở dài.
Thình lình một chiếc bóng như u linh phiêu dật nhằm phương hướng đứa bé ôm đồm lao tới, Vũ Thiên Long một tay ôm chặt đứa bé, lắc người lăn một vòng sang phía bên kia vệ đường.
Cứu sống một mạng trong gang tấc, Vũ Thiên Long đứng dậy, gạt đi bụi đất trên y phục, xuýt xoa nhìn đối phương, Vũ Thiên Long mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
"Đệ có sao không?".
Hài tử có lẽ còn chưa kịp hoàn hồn bởi vậy thất thần nhìn Vũ Thiên Long rồi bỗng nhiên gào góc, Vũ Thiên Long đưa mắt hướng về bên cạnh nơi chiếc xe ngựa đang phi nhanh, gằn giọng chửi.
"Đồ điên, muốn giết người sao? Đáng chết!".
Xe ngựa chợt dừng, bên trong, tấm rèm che được chậm rãi vén lên hiện ra thân ảnh một thiếu niên vô cùng tuấn tú, hắn đầu đội kim khôi thân mang hoàng bào, khí thế cao cao tại thượng khinh thường đưa mắt nhìn ra bên ngoài, quét hết một vòng, rốt cuộc dán chặt lên người Vũ Thiên Long, khàn khàn mở giọng.
"Con chó nhỏ, ngươi quát tháo cái gì a! Bổn công tử muốn đụng chết ai còn phải hỏi ý kiến của nhà ngươi sao?".
"Con chó nhỏ là ngươi gọi ai?" Vũ Thiên Long hung hăng trừng mắt, lạnh giọng hỏi.
"Con chó nhỏ là ta gọi ngươi! " Thiếu niên vỗ ngực rống lên thật lớn, gằn to từng câu từng chữ.
"A! Con chó nhỏ là ngươi, gọi ta sao?" Vũ Thiên Long cười cười, ánh mắt thâm thúy nhìn đối phương.
"Hỗn đản! Người đâu trói hắn lại!".
Thiếu niên phải mất đến mấy chục cái hơi thở để cắt nghĩa, sau khi nhìn ra đối phương là đang chửi mình thì khuôn mặt liền trở nên tím tái, hắn thực không ngờ trên đời lại có kẻ lớn gan dám cùng mình ngang nhiên chống đối, hơn nữa còn sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy.
Chúng nhân đang quan khán xung quanh không ai bảo ai, lúc này cùng trợn mắt nhìn, bọn họ tuy không dám lớn tiếng nhưng vẫn nhìn nhau nhỏ nhẹ chỉ trỏ.
"Thằng bé kia là con nhà ai? còn nhỏ như vậy đã có thân thủ thật tốt, hơn nữa thật thông minh sắc sảo".
"Ta không biết, nhưng nhìn qua cách ăn mặc hẳn phải là một thiếu gia con nhà quyền quý, chính khí a!".
Lúc này, một tên tráng hán mặt vuông trán hói từ trên lưng ngựa hùng hổ phi thân rơi xuống, roi ngựa thật dài được tuốt sẵn phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, hắn hùng hổ bước nhanh tiến đến vị trí nơi Vũ Thiên Long đang đứng, hậm hực quát.
"Dám nhục mạ công tử nhà ta, đáng chết!".
Dứt lời cây roi nhằm thẳng đỉnh đầu Vũ Thiên Long hung ác quật xuống, một roi lực lượng mạnh mẽ vô cùng, còn có thể nghe ra được thanh âm không khí bị xé rách, roi này nếu như đánh lên thân thể hài tử bình thường e rằng không chết cũng trọng thương, chỉ sợ tráng hán thường ngày việc đánh giết hài tử như vậy là không hiếm.
"Quá đáng, còn dám động thủ giết người! Thử hỏi công đạo ở đâu? Vương pháp ở đâu!".
Nhân tâm phẫn nộ, có người can đảm mở miệng quát dài, kẻ lại hung hăng dậm chân lên mặt đất tỏ vẻ bất bình.
Khi mà cây roi kia còn cách đỉnh đầu Vũ Thiên Long một khoảng ngắn, Vũ Thiên Long chợt dẫm chân xuống mặt đất mượn lực đẩy thân thể lùi về phía sau ba bước, đôi mắt âm trầm cơ hồ còn tán ra nhàn nhạt sát khí.
Tránh thoát một kiếp, Vũ Thiên Long vẻ mặt âm trầm cũng không nói gì thêm, tay phải thình lình bắt ra pháp quyết, miệng râm ran pháp ngôn, hai chân dang rộng tiền thân hậu thủ, một đạo chỉ khí bàng bạc từ ngón trỏ lập tức gào thét mà ra mang theo khí lực cực lớn, ẩn ẩn còn xuất hiện lôi điện lập lòe.
"Việt Võ Đạo...Lăng Không Kình! ".
Một chỉ này không những đẹp mắt mà tốc độ cũng vô cùng nhanh gọn, lập tức đánh thẳng lên ngực tên đại hán khiến cho thân thể hắn trực tiếp gập cong chật vật bay ngược về phía sau vẽ xuống mặt đất một vết tích ma sát, miệng phun máu tươi.
Hắn chỉ kịp cảm thấy như chính mình tựa hồ vừa va chạm cùng với một mũi tên đầu bọc thép cứng được bắn ra từ cây trường cung thật lớn, khí lực cường đại khiến cho lục phủ ngũ tạng bên trong không ngừng nhộn nhạo.
"Con em nó! Lão tử đang xem cái quái gì thế này?".
Nhìn thấy trận chiến chớp nhoáng, có người không kiềm chế được kích động, thất thanh la lớn.
Phía trên cao nơi tầng hai một cái tửu lâu nhỏ, lúc này một lão khất cái ăn mặc bẩn thỉu dáng người gầy nhom đang hào hứng quan chiến, lúc này, thình lình vỗ tay lên đùi một cái, lớn giọng hô.
"Thằng nhóc này, rất khá..Hà Hà!".
Vũ Thiên Long âm trầm tiến lại thật gần địa phương nơi tên tráng hán kia đang nằm thoi thóp, lại một cước xé gió, đôi chân nhỏ bé nhưng mang theo lực lượng vô cùng cuồng bạo, tráng hán chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người tiếp tục bay ngược về sau máu tươi phun đầy đất, lúc này không hiểu vì thương thế quá nặng hay bởi vì uất ức mà hắn triệt mê man bất tỉnh.
Thiếu niên trên xe ngựa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt long sòng sọc tức giận.
"Bổn Thái Tử vi hành a! Dân đen ngươi dám cùng ta bất kính?".
Nghe xong lời này, chúng nhân chỉ cảm giác như Thiên lôi oanh kích, sau mấy hơi thở định thần, ai nấy đều kinh hoàng mà quỳ rạp một mảnh, đồng thanh đồng khởi hô to.
"Thái Tử thiên tuế! ".
Thiếu niên cười gằn, vẻ mặt hung ác nhìn Vũ Thiên Long.
"Sao ? Sợ quá phải không? Gặp bản Thái Tử còn không mau quỳ xuống! ".
Vũ Thiên Long ban đầu cũng có chút giật mình, sau đó khẽ lắc lư hai vai, khuôn mặt tĩnh lặng không có lấy chút gợn sóng, Vũ Thiên Long trực diện nhìn đối phương lạnh nhạt cất lời.
"Thái Tử a! Đến Đại Đế ta còn chưa có dịp quỳ bái qua, Thái Tử ngươi thì tính là cái thứ gì? Hung hăng càn quấy, xem mạng người như cỏ rác, dù cho ngươi có là Thiên Tử, là con trời thì hôm nay cũng phải chịu tội!".
Vũ Thiên Long nheo mắt nhìn Thái Tử, thần sắc nửa cười, nói không chút nào sợ cũng quá mức phô trương, trong hoàn cảnh này buộc phải dùng đến tâm tính hài tử mới có thể duy trì bình tĩnh, hài tử đơn thuần, chưa phân thiệt hơn, chưa nhiều sợ hãi.
Thái Tử đương triều, cả đời hắn mỗi bước chân đều nhận được người người cung kính, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục trắng trợn như vậy, vẫn là thiếu niên nhưng có thừa hung ác cùng quyết liệt.
"Người đâu, giết hắn!".
Thái tử vừa mới cất lời, lúc này gần một trăm quan binh bằng khí thế đè ép hùng hổ lao tới bao vây xung quanh Vũ Thiên Long, gươm giáo sáng loáng, tràng cảnh khoa trương như vậy nếu kẻ bị vây ráp bên trong đổi lại là một cao thủ hay một nhóm đạo tặc, thổ phỉ mà nói hẳn còn có đôi chút hợp tình hợp lý.
Chúng nhân run sợ quỳ rạp trên mặt đất không ai dám ngẩng cao đầu, tất nhiên đa phần trong số bọn họ đều âm thầm cảm khái, tiếc hận cho một tiểu hài nghĩa hiệp.
Thái Tử đại diện cho vương quyền mà vương quyền lại đại biểu cho sinh tử phàm nhân, thử hỏi mấy ai dám can đảm đối nghịch?.
Thần sắc ngưng trọng, Vũ Thiên Long vội vàng lùi bước về phía sau, trên thân thể chiến ý cùng sát khí nhất thời điệp tăng, như một đầu tiểu thú háo chiến bị dồn vào đường cùng, không có sợ hãi, không suy nghĩ nhiều, Vũ Thiên Long nhếch miệng cười to.
"Hắc! Tốt, các ngươi lấy cái gì để quản chuyện sinh tử của ta, vương quyền là thứ gì? Vua vô đạo, trời đất không dung!".
Lời nói vừa rơi xuống, một cơn gió quét ngang mặt đất cuốn lên y phục phiêu diêu, mái tóc đen bóng dài quá vai phất phơ buông xỏa, chiến khí chớp mắt bạo khởi.
Lão giả phía trên tầng hai của tửu lâu đối diện vẫn trước sau như một, đang ngưng thần quan sát lúc này thì thầm cảm khái.
"Tuổi tác không lớn, khẩu khí thật lớn, tốt cho một hài tử! Ta muốn xem rốt cuộc ngươi sẽ giải quyết chút phiền phức này như thế nào".
"Kẻ nào dám tổn thương thiếu gia! ".
Vào lúc cao trào, từ phía đông thành một đội kỵ binh đông nghẹt hàng ngũ hết sức chỉnh tề đang ầm ầm kéo đến, số lượng ước chừng có đến hơn năm trăm người, tiếng bước chân dồn dập hòa cùng tiếng vó ngựa lộp cộp đều đặn nện xuống mặt đường.
Cờ xí tung bay, gươm giáp sắc lạnh, mấy hơi thở về sau, một tráng niên thân mang chiến bào màu tím đậm từ trên lưng tuấn mã phi thân vọt xuống kéo theo phi phong quét ngang trời, thân hình khôi ngô cao lớn, đôi chân rắn chắc như thiết trụ nặng nề cắm chặt lên mặt đất, tráng niên biểu tình tức giận nhăn mặt quát.
"Khốn kiếp, các ngươi là ai? Dám ở địa bàn Vũ gia, dám ở Trấn Thiên Quan làm loạn?".
Vũ Thiên Long nhìn tráng niên một chút, bất quá, thần sắc băng lãnh thủy chung không thay đổi, bên trong còn chất chứa tiếu ý, một lúc sau mới chầm chậm lên tiếng.
"Khâu thúc, hắn chính là đương kim Thái Tử!".
"Cái gì? Thái Tử... Thái Tử Lạc Lăng?".
Không sai biệt lắm, quân binh Vũ gia hay lê dân bá tánh khi nghe đến cái danh xưng này đều có cùng chung một loại biểu cảm...Khiếp sợ!.
Vị Khâu thúc vừa rồi còn hiên ngang oai võ giờ phút này giống như một cành củi mục, khuôn mặt xám ngắt, mồ hôi trán chảy xuống ròng ròng, hắn đứng im hai chân run rẩy không thốt nên lời.
"Hừ..Còn không mau quỳ xuống hết cho ta, nhóc con! hôm nay dù cho là ai đến đi chăng nữa cũng không thể cứu được ngươi rồi! Ha ha..".
Lạc Lăng điên cuồng cười, ánh mắt hài tử mang theo hung ác đảo qua một vòng, tay cầm tà áo nhấc lên, bước ra xe ngựa, bước tới mấy bước.
Một khắc khi quân binh Vũ gia chuẩn bị phủ phục thì đúng lúc này Vũ Thiên Long nhếch môi cười cười, biểu tình trấn định chầm chậm cất lời, thanh âm nhẹ nhàng mà bay bỗng, lạnh nhạt nhưng thâm thúy.
"Các ngươi là tư binh nhà họ Vũ không thuộc quân dịch, ăn lộc Vũ gia, trước phục quân lệnh, sau bái chủ tướng...Hắn, Thái Tử thì đã làm sao? Chủ nhân các ngươi bị kẻ khác tổn thương các ngươi lại hướng địch nhân quỳ lạy? ".
"....Tên điên, bổn Thái Tử không cần biết kẻ nào là tư binh nhà họ Vũ, chỉ cần sống trong lãnh thổ Đại Việt là dân đen Đại Việt thì cũng chính là nô tài của ta!".
Lạc Lăng khinh thường phản bác.
"Nô tài của ngươi? Nói thật hay..Ai cho ngươi cái quyền trắng đen tráo trở, ai cho ngươi cái quyền một tay che trời, hôm nay dù là Đại Đế đến đây cũng vậy, giang sơn này là của lê dân bá tánh, không phải của riêng nhà họ Lạc!".
Thần sắc khinh phong, Vũ Thiên Long khí thế quật khởi chấn nhiếp nhân tâm, gằn giọng trầm trầm nhấn xuống từng câu từng chữ.
"Tư binh Vũ gia nghe lệnh, kẻ này hung hăng càn quấy xem mạng người như cỏ rác lại dám cùng ta bất kính, bắt lấy hắn cho ta!".
Vị Khâu thúc lúc này như mới bừng tỉnh, khuôn mặt nhăn nhó khóc không ra nước mắt, bắt giữ đương kim Thái Tử ư? Cho hắn thêm một ngàn cái lá gan hắn cũng tuyệt không dám.
"Công tử, việc này...".
"Thế nào, bất tuân quân lệnh tội đáng chém đầu, ngươi còn ậm ừ cái gì! Bắt lấy hắn, tội vạ một mình ta gánh".
Vũ Thiên Long biểu cảm lạnh băng trầm giọng quát.
"Vâng!".
Trần Khâu khẽ cúi đầu nhận lệnh, sau đó quét mắt sang đám quân binh đang chết lặng quát lớn.
"Kẻ này giả dạng Thái Tử, càn quấy trị an mưu đồ bất chính, bắt hắn lại cho ta!".
Trần Khâu vừa nói vừa run, hạ thân mơ hồ ẩm ướt.
Hắn nguyên là phó tướng dưới trướng Vũ Thiên Nguyên, suốt hai mươi năm trời cùng thống soái nam chinh bắc chiến, trải qua sinh tử, vô tình mà tình cảm cũng gắn kết trở nên bền chặt như keo sơn, nếu nói có kẻ dám tổn thương Vũ Thiên Long thì bản thân hắn sẽ là người đầu tiên xuất thủ, mà trước mắt, đối phương lại chính là đương kim Thái Tử, là Đại Đế tương lai, chuyện này triệt để dồn hắn vào thế khó.
Nhưng dù sao cũng từng kinh qua trận mạc, thống lĩnh vạn binh nên tâm cơ của Trần Khâu cũng không phải loại tầm thường, nương theo ý của Vũ Thiên Long hắn cố tình gán cho Lạc Lăng cái tội mạo danh Thái Tử, âu cũng là một khe cửa hẹp để sau này còn có nơi luồn lách.
Quân binh nghe vậy cũng vội đồng thanh hưởng ứng, khí thế vốn ủ rũ bỗng nhiên quật khởi, bởi thực lực đôi bên cách biệt một mảng lớn thế nên không mất bao nhiêu thời gian đám quan binh triều đình đã bị vây ráp bắt gọn.
Lạc Lăng vừa giận vừa sợ, điên cuồng gào thét.
"Phản rồi, làm phản rồi...Các ngươi đều đáng chết, Vũ gia đáng chết!".
Vũ Thiên Long nhìn bộ dạng hắn bất giác cười tà.
"Ngươi nhìn ngươi xem, có giống phong thái một vị Thái Tử không?...Tống hắn vào ngục, ngày mai truy vấn!".
Dứt lời mới quay lưng trở về Vũ gia.
Khi quân binh đi hết, chúng nhân thừa dịp đứng lên ai nấy đều đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
"Vị kia vậy mà chính là Vũ gia đại công tử, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, khí chất y hệt lão nhân gia ngài năm đó".
Có người mở lời ắt cũng có kẻ hưởng ứng, thanh âm nghị luận lại một lần nữa vang lên.
"Nhưng người kia là Thái Tử, bắt Thái Tử khác gì kéo binh tạo phản? Khác nào tự chặt đầu mình?".
"Cũng đúng, ta chỉ mong Vũ gia lần này tai qua nạn khỏi ".
"Các ngươi không nghe Trần Khâu tướng quân nói gì sao..Thái Tử mạo danh a..Hắc Hắc..Đúng là lão hồ ly!".
Câu chuyện này suốt mấy ngày về sau vô tình trở thành một cái đề tài bàn tán của bá tánh trong thành, từ quán ăn đến tửu lâu, từ kỹ viện đến bến đò chợ búa, không đâu là không nhắc đến sự kiện, quân binh Vũ gia bắt giam Thái Tử đương triều.
Nó như một món ăn tinh thần hiếm lạ không thể thiếu sau một ngày lao động vất vả hoặc sau những cuộc vui trà dư tửu hậu, người tường tận thì cười xòa ậm ừ cho qua, kẻ mới nghe lại kinh nghi thảng thốt, bởi vậy cái tên Vũ Thiên Long cũng dần dần mà trở nên danh khí.
Về phần lão giả khất cái kia, lão ngồi tại đó thêm ba ngày, thần sắc ngưng trọng như đang suy tư vấn đề gì cao siêu lắm, chỉ khi bị chủ quán dùng gậy lớn xua đuổi mới hậm hực rời đi.
Trở lại bên trong Vũ gia, cả gia tộc giờ phút này một mảnh im lìm, ai nấy đều tỏ rõ vẻ hoang mang tột độ, có kẻ thi thoảng tự sờ lên đầu mình, nghiêm túc mà xác định xem đầu mình vẫn còn nằm trên cổ hay đã rơi mất rồi.
Trong đại điện, Vũ Thiên Nguyên âm trầm ngồi, cả người rét lạnh, đứng bên cạnh hắn là nương tử Lý Phi Yến, phía dưới bốn vị thủ hộ giả cũng đồng dạng trầm mặc suy tư.
"Thằng trời đánh, lại làm ra loại chuyện động trời như vậy, ta không vỗ nát mông hắn tuyệt đối không có mặt mũi làm cha hắn!".
Vũ Thiên Nguyên hậm hực quát, nộ khí bừng bừng.
Lý Phi Yến lại đưa tay xoa xoa thái dương, ngao ngán nói:" Chuyện cũng đã rồi, bây giờ việc cần thiết trước mắt là làm sao xử lý mọi thứ cho thật ổn thỏa".
"Xử lý sao đây? Bây giờ nếu thả Thái Tử ra thì khác nào tự mình thừa nhận người Vũ gia ta bắt giam ngài? Mà nhốt càng lâu lại càng không được, ngoài trấn trẻ con đều biết chuyện này."
Bản thân hắn không hẳn không có cách đối phó với Đại Đế, thà rằng chấp nhận sự thật công khai nhận lỗi lên triều đình, đến lúc đó Đại Đế hẳn còn nể nang đôi chút, lấy việc hài tử quậy phá quá lắm thì cũng chỉ là một hồi khiển trách.
Nhưng thân phận Thống Soái của một đế quốc là bực nào cao thượng, bản thân hắn lại không cho phép mình chủ động thừa nhận sai lầm, nếu bị trách phạt khác gì uy vọng cùng danh dự hắn cật lực xây dựng bao nhiêu năm nay phải đổ sông đổ bể?.
Mà vuốt mặt vua, cái này chung quy Vũ Thiên Nguyên không dám mạo hiểm, trong triều phe cánh hỗn tạp, bọn hắn, đám hồ ly kia chỉ đợi thời cơ để nắm thóp nhau.
Hơn nữa trên người Vũ Thiên Long còn có bí mật mà Vũ gia bọn hắn vẫn đang tận lực che dấu.
Khóc không được, cười cũng không xong, Vũ Thiên Nguyên hậm hực cười khổ.
"Thằng nghịch tử này đưa ta vào thòng lọng rồi, sao còn không thắt cổ giết luôn a!".
"Bốn vị sư thúc, các người xem nên làm thế nào?"
Lão giả ngồi vị trí đầu tiên thân mang đạo bào màu vàng đất thoáng chút chau mày suy tư, sau đó mới chậm chạp vuốt vuốt chòm râu bạc ôn tồn lên tiếng.
"Cứ để thế này vài hôm xem sao, thong thả rồi từ từ tìm cách giải quyết, chuyện này lớn mà nhỏ, nhỏ nhưng lại lớn".
Lão nói lại đưa mắt nhìn ba người còn lại, ai nấy lực bất tòng tâm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK