Chương 2: Oanh động.
"Cha! Người cho gọi con là có chuyện gì sao?".
Vũ Thiên Long nghi hoặc nhìn Vũ Thiên Nguyên nhỏ giọng hỏi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có đông người tụ tập tại một chỗ như vậy, trong đầu óc non nớt kia cũng bắt đầu mường tượng đến một sự kiện, trừ bỏ những kỳ đại hội gia tộc hàng năm, Vũ Thiên Long bởi vì trước kia còn chưa đủ số tuổi để tham dự.
Lúc này có thanh âm thiếu phụ ngọt ngào vang lên, nàng từ cánh gà vén màn che đi ra, thuần thục vóc dáng ung dung hướng chính điện, mắt phượng nhìn xung quanh, sau đó hướng lên phía trên nơi trượng phu cùng bốn lão giả đang ngồi khẽ cúi đầu.
"Hôm nay là ngày con tròn 9 tuổi, cũng là kỳ hạn đo lường Tiên căn hàng năm".
"A..Thì ra là vậy!".
Ánh mắt Vũ Thiên Long chợt sáng, hắn cũng đã từng nghe qua về sự kiện này, nghe nói bất kỳ đệ tử trực hệ nào chỉ cần đạt đến 9 tuổi liền được gia tộc tổ chức khảo hạch Tiên căn, cốt tìm ra mầm non tu luyện ưu tú nhất.
Năm nay có đến hơn mười hài tử cùng tuổi với hắn, đa phần đều là người mang huyết thống Vũ gia, cũng không loại trừ con cái một vài gia nhân có đóng góp tích cực cho gia tộc.
Linh căn hay Tiên căn nói trắng ra là một dạng thiên phú ẩn tàng do thượng Thiên ban tặng, bất cứ ai sinh ra đều mang theo Linh căn, nhưng Linh căn cũng phân chia thành nhiều cấp bậc đại biểu cho sự ưu ái, mà đi theo cấp bậc chính là tốc độ tu luyện cùng ngộ tính về sau.
Không thiếu đứa trẻ sau năm 9 tuổi đo ra Linh căn cao cấp, nhưng Linh căn đó đã chết khô hoặc bị tổn thương không thể cứu vãn, dạng này tương tự hạ phẩm Linh căn, người sở hữu đoạn tuyệt Tiên lộ.
Linh căn trong tu chân thế giới bao gồm rất nhiều dạng, ở các hình thái khác nhau tỉ như: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Ngũ hành linh căn, Phong, Vũ, Lôi, Điện, bốn đại nguyên tố, Long, Lân, Quy, Phụng, tứ Linh, nói chung rất khó có thể đong đếm được số lượng.
Nhưng mà mặc dù là dạng Linh căn gì đi chăng nữa cũng cần dựa vào thượng, trung, hạ, ba phẩm giai nhất định để dò xét, đại biểu cho ba phẩm giai chính là ba màu sắc hiện ra khi tiến hành khảo hạch.
Gia nhân nhanh chóng bưng ra hai tảng đá khá lớn được phủ kín bằng vải đen, sau khi lột bỏ tấm vải chỉ thấy một màn ánh sáng trắng bạc lung linh phá không bay lượn, một Long một Phụng.
Tảng đá màu xanh xám bên trên đề chữ "Lạc" thật lớn là vật dụng đo lường Linh căn phổ thông dành cho nam hài, ngược lại tảng đá màu tro đất lại viết chữ "Âu".
"Vũ Thế Khải tiến lên trước!" Quản gia Vũ Tư Anh đạm mạc cất lời, lão vén cao chòm râu, ánh mắt có phần ngưng trọng.
Ngay lập tức một hài tửkhôi ngô, tóc dài bối cao, thân hình có phần cường tráng so với lứa tuổi nhanh chóng đi lên, hài tử không chút do dự trái lại còn có phần thuần thục, sau khi nhắm mắt liền đặt tay lên trên tảng đá màu xanh xám, lúc này chữ Lạc kia chợt lóe quang mang, một dòng không khí mờ mịt như sương mù cuồn cuộn bộc phát mà ra, trên mi tâm còn có một đóa hoa màu tím chậm rãi nở rộ.
"Tử sắc? Thượng phẩm Linh căn? Không! Phải là Phong nguyên tố thượng phẩm!".
Chúng nhân khiếp sợ kinh hô, thượng phẩm Linh căn đại biểu cho cái gì? Là tuyệt đối thiên hạ hiếm gặp, ở trong vạn người chọn một, Vũ gia chỉ mới một tên tân nhân đầu tiên liền đo ra thượng phẩm.
Vũ Thiên Nguyên vỗ tay xuống trường kỷ trước mặt, khuôn mặt có chút kích động hô.
"Tốt ".
Bốn vị thủ hộ giả nhìn nhau cười có vẻ rất vừa lòng, mặc dù Tu Chân thế giới không thiếu người sở hữu thượng phẩm Linh căn, nhưng mà những người kia về sau bất kỳ ai cũng đều là kẻ có tiền đồ, đáng được xưng tụng một tiếng thiên tài, bởi vậy mới nói.
"Hạ phẩm Linh căn không thể tu luyện, trung phẩm Linh căn không thể Kết Đan".
Vũ Thế Khải chính là anh họ của Vũ Thiên Long, Cha hắn Vũ Thế Minh cùng Vũ Thiên Nguyên là anh em ruột thịt.
Vũ Thế Khải ngạo nghễ bước xuống, hất hàm nhìn hết những hài tử xung quanh một vòng bộ dạng thách thức, Vũ Thế Minh cực kỳ cao hứng, con trai hắn vậy mà thượng phẩm.
"Vũ Phi Vân!".
Chúng nhân chưa hết kinh hãi thì quản gia lại lần nữa lên tiếng, lúc này một tiểu nữ hài mày ngài mắt phượng, y phục thanh nhã nhìn qua vô cùng khả ái cũng chầm chậm tiến lên phía trước, nữ hài đưa tay nhỏ đặt lên phiến đá màu tro đất, đồng dạng ký tự Âu cũng lập tức lóe sáng, cả gian phòng đều có thể nghe ra rõ ràng một tiếng Phượng hót ngân nga.
"Lại là thượng phẩm, Thủy hệ Linh căn..Con em nó! Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này?".
Toàn trường hốt hoảng, lòng người một phen rúng động.
"Haha! Vũ gia về sau không muốn hưng thịnh cũng không được rồi!".
Vũ Thiên Nguyên sảng khoái cười dài, khuôn mặt đỏ lên co giật mấy cái, liền sau đó đứng dậy kích động nói.
Hai thượng phẩm Linh căn ít nhất tương lai cũng sẽ có hai vị cường giả Kết Đan hiện thế, bản thân hắn chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ đã có thể xưng bá một phương, thì Kết Đan cường giả là bậc nào uy phong?.
"Tốt lắm, thật sự không ngờ ngày hôm nay lại cho đám người chúng ta nhiều kinh hỷ đến vậy, những năm trước muốn tìm ra một cái trung phẩm đã rất vất vả, vậy mà nay lại xuất hiện hẳn hai cái thượng phẩm, không tồi! Tông môn Tu Chân cũng chỉ đến vậy!".
"Ta lại hy vọng mấy chục năm sau, Vũ gia lại nhiều thêm hai cường giả Kết Đan, đến lúc đó chúng ta cũng được an nhàn đôi chút!".
Bốn thủ hộ giả nhìn nhau trao đổi, cơ mặt thoáng biến hóa, bọn hắn thừa hiểu giá trị của thượng phẩm Linh căn, cái này chính là mầm mống căn cơ, mà tựa hồ ở bên trong năm tháng lâu dài tích góp đến hôm nay hậu phát, mỗi một gia tộc đều rất coi trọng căn cơ, hết thảy tài bồi, hết thảy tích lũy cũng đều là vì duy trì căn cơ gia tộc.
Sau đó lần lượt hài tử còn lại đều thay nhau tiến lên khảo nghiệm, nhưng cũng không sai biệt lắm trong đám người này không có ai đạt đến thượng phẩm, tất cả, toàn bộ đều là trung phẩm Linh căn.
Điều này đại biểu cho việc Vũ gia trong vòng mấy mươi năm nữa sẽ bước vào thời kỳ đại hưng thịnh, bất kỳ gia tộc nào cũng đều rất chú trọng đến mầm non, chú trọng đến thế hệ trẻ, bởi vì bọn họ đại biểu cho thực lực, đại biểu cho tương lai phía trước.
"Vũ Thiên Long!".
Quản gia cất tiếng, thần tình ngưng trọng.
Tất cả mọi người trong đại điện im lặng một mảnh cùng dán mặt nhìn tới thân hình gầy yếu của Vũ Thiên Long, ngóng đợi, hồi hộp là cảm giác chung của toàn bộ chúng nhân.
Con trai gia chủ, tương lai là Hầu tước hậu truyền, là hy vọng của toàn bộ Vũ gia, cũng vì Vũ Thiên Long từ nhỏ đã sớm triển lộ trí thông minh siêu tuyệt cho nên không ai dám mảy may nghi ngờ tư chất của hắn.
Vũ Thiên Long không nhanh không chậm khẽ vung tay áo bước lên phía trước, kiếm mi lay lay, tinh mục chớp động, ngưng thần một chút, hô hấp hơi gấp chầm chậm đặt bàn tay phải xuống Lạc Thạch.
Bỗng nhiên từng đoàn quang trạch màu vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời cuồn cuộn gào thét mà ra, xé rách tầng không, xé bỏ hết thảy chướng ngại lao vút cửu Thiên, theo đó một tiếng Long ngâm trầm uy như thiên lôi bạo tạc khiến cho hư vô bên ngoài thương khung cũng ầm ầm chấn động.
Hào quang chói lòa, áp lực cực lớn khiến tất cả mọi người có mặt tại đây không ai có thể mở được mắt, không ai có thể ngẩng cao đầu, không những vậy hào quang kia càng ngày càng phát tán rực rỡ như bị dồn nén thật lâu mới có cơ hội phát tiết.
Tựa hồ núi lửa phun trào để cho bát hoang chấn động, đất trời oanh minh.
Tại Bắc Châu Tinh Nguyệt Tông, một nam tử tướng mạo tầm thường nhưng khí chất hết sức phi phàm, trên thân thể hai dòng không khí trắng đen theo nhịp hô hấp lặng lẽ vờn quanh, lúc này dị biến phát sinh hắn mở to đôi mắt không thể che dấu được vẻ khiếp sợ, nam tử hốt hoảng thốt lên thành lời.
"Tiên căn xuất thế...Trung Bộ.. Người đâu!!.".
Ba đại tông môn khác cũng đều không ngoại lệ giờ phút này trống trận từng hồi đánh lên, cửa lớn sơn môn được mở, pháp lệnh phát ra.
"Nhanh chóng truy tìm kẻ có Tiên căn cuối cùng còn sót, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang được trở về tông môn!".
Bên ngoài một vùng tinh không xa lạ, cách thế giới này rất xa, rất xa, khoảng cách cơ hồ có thể dùng thời không để đong đếm.
Một đại lục tràn ngập thứ ánh sáng bảy màu kỳ dị, trong cung điện nguy nga tráng lệ ngồi đó một văn nhân tuấn sĩ, hắn thân mặc trường bào lam nhạt có thêu hoa văn họa tiết Song Long Triều Dương, cổ tay xăm họa tiết trống đồng Thần Hạc, đầu quấn khăn vàng, bộ dáng thong dong tựa hồ tú tài nhà bên, tuy nhiên từ trên người nam nhân tản mát một cổ uy áp kinh tâm động phách, tựa Đông Hải cường triều, tựa như chúng sinh Chúa Tể.
"Lạc tổ!! Ngài xem..Dị biến kia là phát sinh từ hạ giới, có kẻ đồng thời mang Tiên căn, Tiên thể cùng Tiên mệnh!".
Một lão giả cẩm tú hoa phục tướng mạo bình thường bước nhanh vào trong, vẻ mặt kích động, khom người cung kính nói.
Nam nhân mở mắt, một khắc khi hắn mở mắt cảm tưởng như tinh không vô tận bên ngoài cũng theo đó tươi sáng thêm vài phần, nam nhân cười lớn.
"Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi, Đại Việt.. Tốt lắm, Lạc Long Quân ta rốt cuộc cũng có người kế tục!".
Dừng tại đó, lại nói đến Vũ gia lúc này một mảnh im bặt, không ai bảo ai đều đồng thời đưa tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, có kẻ còn tự ngắt vào má mình như không dám tin tưởng hiện thực kinh động trước mắt.
Vũ Thiên Nguyên, Lý Phi Yến nước mắt đọng mi, thật sự mà nói thì vừa mới mấy mươi hơi thở trước bọn họ còn hy vọng Vũ Thiên Long có thể đo ra thượng phẩm Linh căn.
Vậy mới nói, tương lai ẩn chứa vô hạn khả năng, mọi thứ đều dễ dàng phát sinh, chung quy lại tất cả là nhân quả tuần hoàn, mệnh trời chú định.
Tiên mệnh quấn thân, hào quang chiếu rọi, bốn phương tám hướng sinh linh phủ phục, trên trời dưới đất Tiên căn Chí Tôn.
Về sau phúc phận vô cùng, cơ duyên xảo hợp, chỉ muốn nhìn xem bước đường này hắn sẽ đi như thế nào? Trống trải bình yên hay gập ghềnh trắc trở.. Vẫn là tương lai, mà tương lai không ai dám nói trước điều gì...
Phụ mẫu không dám tin tưởng, càng có cảm giác như trời sụp xuống, tuy nhiên người làm cha mẹ ai lại không mong muốn con mình có thành tựu? Nói cho cùng thì kinh động mà Vũ Thiên Long mang đến cho song thân hai người hôm nay quả thật quá lớn, nó cũng vô tình trở thành đả kích, hai người trân trối nhìn nhau, chốc lát sau Vũ Thiên Nguyên mới khẽ thì thào.
"Nàng nhìn xem, con trai chúng ta, Thiên Long nhà chúng ta! Thánh phẩm...Tiên căn!".
"Đúng rồi.. Là con trai chúng ta!".
Lý Phi Yến nắm lấy vạt áo trượng phu mỉm cười đáp trả.
Lúc này bốn vị thủ hộ giả cũng cùng lúc đứng lên khỏi ghế, nghẹn họng nhìn Vũ Thiên Long không biết nên nói cái gì, ai nấy đều dồn dập thở gấp, nhưng mà bốn người bọn hắn dù sao cũng là lão quái sống qua mấy chục năm hiển nhiên tâm tính vô cùng trầm ổn, chỉ thoáng kích động, phút chốc sau bị tận lực đè đè nén xuống.
"Phong bế thông tin, mọi chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, bất kỳ kẻ nào để lộ ra ngoài...Xử theo tộc quy!".
Chúng nhân giật mình, sau đó kịp thời đốn ngộ, bất cứ ai đều hiểu Tiên căn vô thượng đại biểu cho khái niệm gì, chỉ cần một chút sơ suất để lộ ra thông tin thôi cũng đủ khiến cho toàn bộ thế giới Tu Chân phải một phen điên cuồng tranh đoạt, không những thế họa diệt tộc có thể ập xuống bất kỳ lúc nào.
Tiên căn tượng trưng cho một vị Hóa Hư cường giả ngày sau tung hoành, Hóa Hư cảnh tối đỉnh tu sĩ là Tiên Nhân chân chính mà bá tánh xưa nay ngàn đời thờ phụng.
Có nói gì lúc này cũng đều là quá sớm, tương lai còn chưa biết thế nào nhưng Vũ Thiên Long hiện tại chỉ như một con Đại Bằng non nhỏ yếu, người ta muốn bóp chết sẽ dễ dàng bóp chết, người xưa có câu " Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" là vì vậy!.
Vũ gia không thiếu địch nhân, tiếng gió phong phanh thôi cũng sẽ tương phùng đại họa, rất dễ dàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng mà trăm người ngàn miệng ngàn người vạn ý, làm sao giấu kín mới là chuyện đáng để lo ngại.
Mọi chuyện trôi qua, gia nhân hay tộc nhân đều ngầm hiểu, Vũ gia sau này có thể quát tháo phong vân, tung hoành bát hoang hay không đều nhờ vào một tay hài tử kia chèo chống, vậy nên bọn họ cũng thầm ước định với nhau " Thiên đại bí mật này dù cho có chết cũng tuyệt đối không thể nói ra, vì gia tộc cũng vì chính tính mệnh bản thân".
Đó là một loại ý niệm, một loại đồng lòng, một cỗ hy vọng cao cả, cũng là ý niệm cầu sinh mãnh liệt, trên dưới ba ngàn tộc nhân nhắm mắt bưng tai không hé răng nửa lời khiến cho mọi chuyện dần trôi vào tĩnh lặng.
Mà lúc này Vũ Thiên Long đang ngồi trong phủ viện, tập trung cao độ ngưng thần đả tọa, lấy Đại Việt Tôn Tiên Kinh không ngừng hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài, cải biến thân thể, tu vị hắn theo đó cũng từng giờ từng phút được nâng cao đáng kể.
Cứ trôi qua một khoảng thời gian, bên ngoài thân thể Vũ Thiên Long thoáng ẩn thoáng hiện hai dòng hắc bạch nhị khí, sau đó bạch khí tự do du tẩu tản mát trong trời đất, còn hắc khí lại được dung nạp vào bên trong đan điền.
Một quá trình như vậy được gọi là vòng chu Thiên, một chu Thiên ứng với bảy ngàn nhịp hô hấp, bởi Thiên Địa linh khí vốn không tinh thuần mà pha lẫn rất nhiều tạp chất, vậy nên Tu Chân giả mới sáng tạo luyện khí công pháp, luyện khí công pháp có thể hình dung như là cái túi lọc giúp cho Tu Chân giả hấp thu hiệu quả nhất, một cách có lựa chọn nhất tinh nguyên trời đất.
Trong cấu trúc cơ thể con người, có một vị trí bí mật bên trên, cách rốn tầm một gang tay, nơi đó dùng để chứa đựng tinh nguyên, tu chân giả gọi nó là đan điền, đan điền được phân chia thành: Thượng, trung, hạ, ba tầng, cũng là một cái bậc thang cảnh giới ứng với: Sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Một khi tinh nguyên đã bão hòa, đã dư thừa trong đan điền thì Tu Chân giả tất nhiên sẽ chọn phương pháp đột phá, đột phá mỗi tiểu cảnh giới mà nói khó khăn trùng điệp, thậm chí còn ẩn chứa nguy cơ sinh tử, nhưng đi kèm theo khó khăn là thực lực đại tiến, sinh mệnh thăng hoa.
Lại thêm nửa tháng trôi qua, sóng yên biển lặng, Vũ Thiên Long cũng đã củng cố vững chắc tu vị Ngưng Khí tầng ba, nếu lúc này đem ra so sánh cùng với cường giả, hắn bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ nhưng cùng Võ đạo thế tục mà nói thì thực lực Vũ Thiên Long bây giờ đã có thể xếp vào hàng đỉnh tiêm cao thủ phàm nhân.
Ngưng Khí kỳ là một cái quá trình thật dài có tác dụng cải biến thể chất, nâng cao sức mạnh nhục thân, thông suốt kinh mạch, điệp gia chiến lực bản thân.
Sáng hôm đó Vũ Thiên Nguyên đến sớm, khi trời còn tờ mờ, trên khuôn mặt phong sương khó che dấu được vẻ kích động cùng hồ hởi, hắn đứng bên ngoài cửa thật lâu một lúc sau mới thở sâu mở cửa bước vào.
Bên trong tiểu viện, nhìn thấy Vũ Thiên Long vẫn đang hăng say tu luyện, Vũ Thiên Nguyên mỉm cười âu yếm nhìn con trai, ôn nhu cất tiếng.
"Long nhi! Nghĩ ngơi một chút đi, ta biết mấy ngày hôm nay con đã rất cố gắng rồi, nhưng mà đột phá Ngưng Khí kỳ đâu phải chuyện ngày một ngày hai, dục tốc bất đạt a ! Ta xem con nên thư thả đôi chút thì hơn!".
"Cha đến thăm ta sao?".
Vũ Thiên Long cười cười, mở mắt nhìn Vũ Thiên Nguyên.
"Ta đến là đưa cho con một bộ võ kỹ, con trai ngoan, đây là võ kỹ tâm đắc mà cả đời ta nhặt nhạnh gom góp, con đã khai mở Linh căn, ngoài luyện khí ra cũng nên tu tập một ít công pháp phòng thân rồi".
Vũ Thiên Long nhìn cuốn sách bìa đen khá dày trên tay Vũ Thiên Nguyên thì nội tâm kích động, bản thân hắn mặc dù đã bí mật đột phá Ngưng Khí kỳ từ sớm nhưng mà trong tay vẫn chưa có lấy một môn công pháp chủ tu.
Nếu xem tu vi là kiếm sĩ thì võ kỹ chính là một cây kiếm, cây kiếm càng sắc bén tất nhiên sức sát thương sẽ càng mạnh.
Võ kỹ trên thế gian muôn hình vạn trạng, Đao, Thương, Kích, Bổng, Quyền, Chưởng, Kiếm, Chỉ...Cũng được phân chia thành ba loại phẩm giai đó là : Thiên, Địa, Nhân tam cấp.
Tu sĩ thông thường chỉ chủ tu một loại võ kỹ, lấy đó làm sở trường hòng phát huy đến mức độ hình thái thuần thục nhất.
Xuất Thần Nhập Hóa là hình thái của cảnh giới đầu tiên, kế tiếp Lô Hỏa Thuần Thanh, cuối cùng mới là Đăng Phong Tạo Cực đại thành võ kỹ.
"Đây là công pháp gì?".
Vũ Thiên Long tò mò hỏi.
"Nó không phải là một bộ công pháp, mà là công pháp tuyển tập, bao gồm hết thảy hình thái võ học trong thiên hạ, tên gọi Việt Võ Đạo!".
Vũ Thiên Nguyên cười hiền, nhếch môi tự hào, nói, đây quả thực là vạn gia võ học mà cả đời hắn tích lũy được, Vũ Thiên Nguyên đối với võ học cũng có si mê nhất định, hắn tự coi mình là võ si
"Cám ơn phụ thân! ta thực sự rất cần thứ này!".
Vũ Thiên Long cẩn thận tiếp lấy Việt Võ Đạo như một món đồ đáng giá, mặc dù hắn cũng chưa thật rõ ràng ý nghĩa chứa đựng bên trong, Vũ Thiên Long chỉ biết thứ mà cha hắn tự tay đưa cho mình phải là một thứ rất không tầm thường, tâm tính trẻ thơ chỉ có hai từ quý trọng!.
Lại qua mấy hôm, Vũ Thiên Long đem Việt Võ Đạo đọc hết một lượt, lúc này mới mệt mỏi đứng dậy lắc lư thân hình, đôi chân nhỏ chợt dẫm mạnh xuống mặt đất mượn lực cả người như một mũi tên nhỏ rời cung.
"Cha mẹ.. Ta đi dạo một chút a!".
Vũ Thiên Long chạy như bay, thanh âm quanh quẩn, thoáng cái đã đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn phố xá đông đúc người qua kẻ lại, trên khuôn mặt non nớt khó che dấu được kích động.
Vũ Thiên Long dù sao cũng chỉ là một hài tử, mà hài tử hiển nhiên năng động ham chơi.
Trấn Thiên Quan, một quận thành bề thế có thể nói là lớn nhất vùng Trung Bộ, đây là nơi tiếp giáp ba miền còn lại của quốc gia Đại Việt, tuy khí hậu có đôi chút khắc nghiệt nhưng nhân sinh lại ấm áp vô cùng.
Cảng Tiên Sa thuộc trấn Đà Nẵng là đầu mối kinh tế, nơi giao thương buôn bán sầm uất, khung cảnh phi thường tươi đẹp, lại được ngọn Hải Vân hùng vĩ ôm ấp, kéo dài suốt mấy trăm dặm xung quanh Đông Hải, vô tình biến nơi này thành một vùng chiến lược quốc gia, cũng vì địa hình phức tạp khó công dễ thủ mà được xưng tụng là địa phương Ngọa Hổ Tàng Long.
Mười vạn quân binh Vũ gia đóng tại trấn Đà Nẵng, nhìn sang Đông Hải biển lớn mịt mù.
Vũ Thiên Long chìm vào dòng người trên phố, dáo dác nhìn ngó khắp mọi nơi bằng ánh mắt xa lạ, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi nhà một loại cảm giác tự do như chim non mượn gió khiến cho trái tim hắn càng thêm kiên định.
"Chỉ một tiểu trấn đã tráng lệ đến vậy rồi, thử hỏi thế giới rộng lớn bên ngoài đến cùng hấp dẫn bao nhiêu? Sẽ có một ngày chân ta đạp hết chín châu, đạp bằng bát hoang!" .
Hùng tâm tráng khí bừng bừng, Vũ Thiên Long phóng tầm mắt thật xa nơi Đông Hải huyền bí, quanh năm mờ mịt vì hải vụ bao trùm.
"Thánh Long Môn.. Ta sẽ đến, sớm thôi !".
Khoảng thời gian này mỗi khi chìm vào trạng thái nhập định hắn thường có loại cảm giác như bị lôi kéo bởi một cỗ lực lượng, lực lượng huyền bí kia muốn dẫn dắt hắn tới một địa phương.
Đông Hải Thánh Long Môn.
Tương truyền chính là nơi Lạc Tổ Lạc Long Quân khai sáng tông môn, cũng tại đó hơn vạn năm trước đạp mây phi thăng Tiên giới, có rất nhiều truyền thuyết mê huyền về vị Lạc Tổ truyền kỳ này.
Đại Việt truyền thống thờ cúng tổ Tiên, tự hào nòi giống, dần dà việc thờ cúng không còn là một cái trách nhiệm hay tín ngưỡng đơn thuần mà bất giác đề cao thành một loại Đạo.
Đạo của người sống.
Không phân biệt sang hèn, gia tộc nào cũng có một cái trang thờ chỉnh chu, bên trên, vị trí cao nhất dành cho Lạc Tổ, bên dưới mới là hương hoả Tổ Tiên, kế tiếp trang thờ Địa Tiên, Địa Mẫu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK