Chương 15: Linh ẩn hộ thân, xuất thủ tương trợ.
Oanh Long!
Chợt hư không thình lình bị xé rách, một cột sáng bảy màu lao thẳng bầu trời huyễn hóa một đầu Huyết Long thân dài mười trượng, Huyết Long bay lượn một vòng trên không trung sau đó cất tiếng gầm mang theo ngập trời uy áp, Long uy tầng tầng phủ xuống, một vài cây đại thụ xung quanh bị lực lượng kia đánh bật cả gốc ngã gục la liệt.
Ba hắc y nhân bị Long uy đè ép đến khó thở, có cảm giác như phải đội trên đầu một đỉnh núi lớn, thái sơn áp đỉnh khiến đám người không ngừng lảo đảo lùi về sau, miệng phun ra từng dòng máu tươi, ai nấy khuôn mặt đều xanh đen chứng tỏ dính lấy nội thương không hề nhẹ.
Qua mấy mươi hơi thở, vì không được linh khí thúc dục cùng gia trì Huyết Long trên bầu trời tự động biến mất, lúc này nằm trên mặt đất chỉ là một chiếc đỉnh nhỏ tầm thường đến không thể tầm thường hơn, duy chỉ có những đồ án và họa tiết sinh động bên trên liên tục phun trào sát khí khiến cho người khác hít thở khó thông.
Ở đằng xa, Vũ Thiên Long lại phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa, biểu tình thống khổ, hắn dùng chút sinh lực cuối cùng còn sót lại trong thân thể cắn răng đứng dậy.
Lúc này trận chiến xem ra đã tàn cuộc, Vũ Thiên Long đứng tựa lưng vào gốc cây, miệng thở dốc, ba tên hắc y nhân mặc dù nội thương không hề nhẹ nhưng ai nấy đều nhanh chóng nuốt vào đan dược trị thương.
Bọn hắn khuôn mặt âm trầm, trên đôi mắt là một tia cảnh giác, không ai ngờ đến đường cùng đối phương lại có thể đủ sức lật thuyền, nếu như khoảng cách gần hơn, tu vị đối phương cao hơn thì người chết cuối cùng phải là bọn hắn mới đúng.
"Ta không tin ngươi còn thủ đoạn gì, để giết ngươi bọn ta đã trả ra một cái giá không hề nhỏ, đến đây kết thúc, ngươi dù chết cũng được kiêu ngạo".
Hắc y nhân cầm đầu lạnh lẽo nói.
"Chết có gì thú vị? Tất nhiên sống vẫn tốt hơn, ta cầu sinh nhưng các ngươi năm lần bảy lượt dồn ta đến đường cùng, ta không giết người há để người giết ta?".
Vũ Thiên Long cười gằn mệt mỏi đáp trả.
Hắn vẫn còn hai kích bảo mệnh mà sư tôn ban tặng, nhưng thứ kia lại quá mức quý giá, nếu không thực sự rơi vào tử cảnh, Vũ Thiên Long cũng không nỡ dùng đến.
Khuôn mặt huyết hồng, trên thân máu tươi cùng huyết nhục đã dung hòa đến khó bề phân biệt, bất quá đôi mắt Vũ Thiên Long vẫn cực kỳ băng lãnh, trên thân thể, sát khí như thủy triều cuồn cuộn mà ra, cỗ phiêu dương chiến ý kia vậy mà khiến cho bọn người hắc y rung động, bọn hắn có cảm giác như chính mình đang đối mặt với một ngọn tuyết sơn lạnh lẽo, hay chính xác hơn là một đầu mãnh thú bị dồn vào đường cùng.
"Tìm chết!".
Một tiếng quát dài, nam tử hắc y trên mặt để lộ ra bộ râu quai nón, hắn dẫm chân lăng không một vòng, tay hóa chưởng, chưởng ấn kia ngưng lại gần như thực chất, cơ hồ một tảng đá lớn bị ai đó ném mạnh về phía trước.
Một chưởng này dễ dàng đánh thẳng lên ngực Vũ Thiên Long đang trong trạng thái sức cùng lức kiệt khiến hắn bay ngược về sau, vẽ lên bầu trời một vòng bán nguyệt, sau khi rơi xuống lại tiếp tục thối đến ngoài hơn mười trượng, lực ma sát cày xới mặt đất tạo thành hố dài, sâu hơn hai tấc.
Vũ Thiên Long lúc này cơ hồ đã như đèn cạn dầu, một chút thần thức muốn đi câu thông cùng Chiến Thần Đỉnh nhưng bất lực.
Hắn nằm gục trên mặt đất, toàn thân trên dưới chồng chất vết thương, có một loại cảm giác ủy khuất đến từ sâu trong tâm thức, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài, càng là lần đầu tiên bị người khác ngược đãi đến thê thảm như vậy.
Điên cuồng!.
Vũ Thiên Long giờ phút này gần như phát điên, hắn muốn giết, muốn giết hết thảy những kẻ cản đường, giết hết địch nhân trên đời, muốn quấy cho Thiên Địa phải tràn ngập gió tanh mưa máu.
Một chút ý chí này vô tình lại như đóm lửa nhỏ nhoi hình thành rồi lan tràn trong thân thể, như một chất xúc tác mạnh mẽ khiến cho Tiên Đạo ấn ký vốn chìm sâu trong thức hải giờ phút này bỗng nhiên chuyển động.
Đồ án bán nguyệt thình lình hiện hữu giữa mi tâm, một luồng quang mang Thần Thánh từ trong đôi mắt Vũ Thiên Long bạo phát mà ra, tựa hồ hỏa tinh linh khí muốn thiêu đốt vạn vật trên đời.
Như được Tiên Đạo tiếp thêm lực lượng, trong đan điền linh khí vốn khô cạn một khắc này lại trở nên đầy ắp, không những thế, lực lượng kia cơ hồ vô cùng vô tận dùng không hết, Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy nếu mình nguyện ý thì lật tay cũng có thể khiến cho Thiên băng địa diệt.
Lực lượng này nằm ngoài phạm vi nhận thức của nhân loại, cơ hồ đến từ một tầng thương khung khác đây là lực lượng của Tiên Nhân, lực lượng của Thánh Thần.
Vũ Thiên Long đứng dậy, linh khí sục sôi, bên ngoài thân thể quang mang bạo động, uy thế khiếp người, trên đỉnh đầu hắn một tôn hư ảnh Thần Minh cao lớn vĩ ngạn do linh khí huyễn hóa lăng lập hư vô, độc tôn duy ngã, Vũ Thiên Long điên cuồng hét lớn.
"Đi chết!!!".
Đám người kia kinh hoàng, mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nhận thức của bọn hắn triệt để bị lật đổ.
Toái Tâm Chưởng bộc phát mà ra, ngay lúc này hư ảnh Thần Minh kia cũng đồng thời bắt chước đánh ra một chưởng, vẫn là Toái Tâm Chưởng nhưng hoàn toàn khác biệt, chưởng ấn như núi, biến hoá khôn lường, mang theo một thứ lực lượng hủy Thiên Diệt địa, nếu đem ra so sánh, uy lực phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Một chưởng ấn cực lớn, quang mang rực rỡ cuốn theo phong lôi đi kèm, như ngôi lưu tinh che kín bầu trời nặng nề đập xuống, hư vô vỡ nát, bốn phía oanh minh.
"Oanh".
Chỉ thấy một vùng đại địa đổ sụp, mọi thứ trong phương viên trăm trượng toàn bộ đều phá toái, thương khung kịch liệt chấn động, có cảm giác trời không còn là trời, đất không còn là đất, Thiên Địa đảo lộn, càn khôn nghịch chuyển.
Đây là Tiên chủng chi tử ban phúc, cũng là Thượng Thiên bảo hộ kẻ có Tiên căn, phàm là Thiên chi tử đều có ẩn linh hộ thân.
Chấn động kia khiến cho đám người bên trong U Linh sơn trang giờ phút này toàn bộ giật bắn mình, nam nhân mặc hắc bào khuôn mặt âm trầm, lặng lẽ nhìn ba tấm bài vị vừa tắt xuống.
"Có chuyện gì xảy ra? Chấn động kia? Kẻ này là ai?".
"Mau cho người đi tìm hiểu, tuyệt đối không được lỗ mãng!".
Hắn sợ U Linh sơn trang vừa chọc giận phải một vị đại năng nào đó, nếu thực sự như vậy...!!!.
Sau một kích, hư ảnh Thần Minh cũng biến mất, vạn vật quay trở lại với bản ngã vốn có, Vũ Thiên Long ngồi sụp trên mặt đất.
Cơ hồ thứ lực lượng kia chỉ bộc phát khi bản thân hắn thực sự rơi vào tử cảnh, như một tấm kim bài miễn chết cho kẻ đã được Thiên Đạo lựa chọn, hoàn toàn không phải là thần thông hay thủ đoạn gì.
Nửa canh giờ sau, Vũ Thiên Long ổn định tâm tình, cũng thoáng điều tức một chút khiến cho thương thế trên thân thể dần dần khôi phục, nhưng quần áo đều đã rách nát đến không thể nát hơn, cả người lem luốc lại tanh nồng mùi máu, nhìn Vũ Thiên Long giờ phút này mới thật sự hợp với thân phận đệ tử của Lý Trác Thần.
Cuối cùng, Vũ Thiên Long nhanh chóng rời đi, tiến nhập càng sâu bên trong Hải Vân sâm lâm.
Một ngày bình an, Vũ Thiên Long không ngừng luồn lách qua những tán cây bụi rậm, mặc dù toàn thân mỏi nhừ cùng đau nhức kịch liệt, Đại Việt Tôn Tiên Kinh âm thầm vận chuyển, hấp thu linh khí trong trời đất bổ sung cho cơ số linh khí vừa thiếu hụt.
Đói ăn quả dại, khát uống nước suối, đi không biết bao lâu cho đến khi trước mắt hắn là một dốc núi thẳng đứng, cao không thấy tận cùng, lúc này Vũ Thiên Long mới ngừng lại.
Ngọn núi này đúng là Hải Vân sơn, đệ nhất hùng quan, nhìn gần mới thực sự nhận thức được quy mô hùng vĩ của nó.
Vũ Thiên Long xa xăm quan vọng, Hải Vân Sơn đẹp như tranh vẽ khiến cho tâm tình hắn cũng có chút lắng đọng xuống.
Đúng lúc này, từ đằng xa theo tiếng gió rít bất ngờ vọng lại thanh âm leng keng binh khí va chạm, lại có lực lượng tu vi không ngừng trùng kích về bốn phía, khuôn mặt thoáng chút âm trầm, Vũ Thiên Long nhanh chóng lần tìm theo thanh âm kia, tìm đến địa phương phát ra tiếng động.
Tại một thung lũng nhỏ hẹp có thể thấy lấp ló đằng xa mấy chục cái nhân ảnh đang cùng nhau đối chiến, kiếm ảnh, chưởng ảnh chập chùng, thi thoảng lại vang lên từng hồi thanh âm gào thét thê lương.
Vũ Thiên Long đứng sau một gốc đại thụ tập trung quan sát, đám người này cũng đều là hài tử như hắn, thân mang đạo phục tông môn, mặc dù tuổi đời bất đồng nhưng xem ra không có ai vượt quá mười bốn, mười lăm niên kỷ.
Chém giết điên cuồng, cả vùng đại địa ngập tràn huyết tinh, chốc chốc lại có một vài cỗ thi thể không toàn vẹn thi nhau rơi xuống.
Vũ Thiên Long cực kỳ khiếp sợ, bởi lẽ bằng ấy niên kỷ mà đã ra tay giết người một cách điên cuồng, hắn càng có thêm nhận thức về thế giới bên ngoài, mới mấy canh giờ trước Vũ Thiên Long thậm chí còn cho rằng mình phải chăng có ngày sẽ lỡ chân sa vào Ma Đạo, nhưng giết người kiểu như hắn, cách thức thủ đoạn còn thua xa đám đồng niên trước mặt.
"Choang! choang!".
Hỗn loạn quần chiến.
Đám người này y phục không thống nhất, khí tức tựa hồ cũng đều có chút khác biệt, trong đó một nhóm nhân số tầm hơn hai mươi, y phục màu huyết hồng, trên mặt được che kín bởi vải đen, tự thân lan tràn ra một loại khí chất hết sức băng lãnh, chết chóc.
"Thiên Ưng Giáo! Ma Tu các ngươi thủ đoạn tàn độc, đất trời không dung thứ!".
Một thiếu niên tay cầm trọng kiếm, trên y phục có thêu bảy cái ấn ký tựa ngôi sao năm cánh đã nhuốm màu máu huyết, thiếu niên nước da ngăm đen, thần sắc có phần suy nhược, hắn vừa cùng đối phương quần đấu vừa hung hăng quát.
"Chúng ta đi ngược đạo trời, vốn không sợ Thiên Đạo!".
Thiếu niên bịt mặt hình thể to lớn bên phía Thiên Ưng Giáo nghe vậy thoáng cười khẩy đáp trả, bởi vì tu vị có vẻ cao hơn nên hắn ta chiến đấu trong một tâm thế vô cùng nhàn nhã.
"Lăng Cô thôn dưới chân núi, một ngàn cái nhân mạng đều là người phàm tục, hà cớ gì các ngươi phải ra tay đồ sát!".
"Các ngươi gọi chúng ta là Ma Tu, chẳng phải người tu Ma lấy việc sát nhân làm thú vui sao? Ma Tu làm việc không quy chuẩn!".
Vừa nói hắn vừa nhấc tay hung hăng đánh một chưởng về phía trước.
"Thiết Trụ! Cẩn thận".
Một tiểu nữ hài đang bị đám người Thiên Ưng Giáo vây công thấy đồng bạn gặp nguy thì cũng vội vàng đánh ra một chiêu kiếm tương trợ.
Chỉ thấy một đạo kiếm khí mang theo ngân quang nhàn nhạt lăng không mà đến cùng một chưởng kia va chạm, thiếu niên tên gọi Thiết Trụ bị lực lượng trùng kích đánh cho ngã lăn trên mặt đất.
"Ngưng Khí tầng sáu! Khốn kiếp, là lúc trước hắn cùng ta chơi đùa, tên này nhất định là Thiên Ưng Giáo thiên kiêu!".
Thiết Trụ khuôn mặt tím tái, ho ra một ngụm máu tươi mới lầm bầm chửi rủa.
"Thất Tinh Kiếm Tông, các ngươi ăn xong chỉ lo chuyện bao đồng, đáng chết! Giết hết bọn chúng, đem đầu về tổng giáo lĩnh thưởng!".
Thanh niên niên to con gầm nhẹ, hướng thủ hạ truyền đạt mệnh lệnh.
Nghe vậy, đám người Thiên Ưng Giáo đồng loạt xuất thủ, hơn hai mươi người bằng khí thế đè ép, không ngừng triển khai tấn công.
Tiểu nữ hài dưới vòng vây ngày càng khép chặt tỏ ra vô cùng chật vật, nàng ta khuôn mặt tú lệ, ngũ quan mười phần tinh xảo, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt trong xanh nhưng thâm trầm băng lãnh.
Một đạo chỉ khí xẹt ngang, nhanh như điện đánh thẳng vào cánh tay nàng, tiểu nữ hài bị chấn đến lùi ngược về phía sau, vết thương khá sâu, cơ hồ xuyên thấu bả vai, từ đó máu tươi ròng ròng chảy ra.
Rất nhanh, lại có mấy cái thân ảnh vọt đến.
Thiếu nữ toát mồ hôi, liên tục lùi lại phía sau.
"Uyển muội!!".
Thiếu niên tên gọi Thiết Trụ vội vàng đỡ lấy thân thể nữ hài, đại kiếm trên tay chém loạn xạ về phía trước.
"Hắc Hắc.. Châu chấu đá xe!".
Đám người Thiên Ưng Giáo cũng không chậm hơn, bọn hắn liên tục áp sát.
Oanh.
Lúc này mấy tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, hai tên đệ tử Thiên Ưng Giáo trợn to mắt, thân thể như cành củi khô nặng nề rơi trên mặt đất, cái chết đến quá bất ngờ, bọn hắn chết mà không kịp nhìn thấy hung thủ.
"Kẻ nào!!!".
Chưa kịp định thần thì một cái đại thủ trảo màu đen từ hư vô cách không đập xuống.
Vũ Thiên Long đứng ở đằng xa thôi động linh lực trong cơ thể, đánh ra một chiêu trong Nhất Thủ Già Thương Khung.
Thủ trảo xấu xí kia đi đến đâu, cơ hồ không khí ở đó đều bị một tầng hắc vụ xâm thực, chỉ thấy vùng hư vô trước mặt bao trùm bởi hắc vụ dày đặc.
Đám người Thiên Ưng giáo nội tâm kinh hãi vội vàng lách người muốn tránh né, thế nhưng thủ trảo kia quá nhanh, vừa mới quét qua cũng mạnh mẽ đánh bay đến năm, sáu tên.
"Kẻ nào! Còn không mau hiện thân cho ta!".
Thiếu niên to con là đầu lĩnh đám người, hắn hung hăng hướng ánh mắt đến vị trí nơi Vũ Thiên Long đang đứng, trên tay vô thanh vô thức xuất hiện một cái đầu lâu trắng xám, đầu lâu kia bất ngờ mở miệng nở ra một nụ cười quái dị, sau đó phi tốc xé gió mà đi nhấc lên hàn phong cuồn cuộn.
Đầu lâu này có lẽ là một loại pháp bảo, bên trên còn tỏa ra nhàn nhạt khí tức Trúc Cơ, hiển nhiên nó được tế luyện từ nhục thân hoặc thủ cấp của một Trúc Cơ tu sĩ sau khi chết.
Vũ Thiên Long thấy vậy cũng không dám khinh nhờn, hai tay bắt quyết, lăng không nhấn về phía trước hư vô một cái thật mạnh, Toái Tâm Chưởng chợt lóe quang mang vàng kim.
Mấy tiếng nổ lớn trầm trầm đồng thời vang lên, chỉ thấy đầu lâu kia quay cuồng dữ dội, ngưng một chút sau đó lại há miệng "Cạc Cạc" khóc cười, tiếp tục lao đến.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Vũ Thiên Long vội vàng điểm lên mi tâm, tại đó ấn ký chiếc rìu bạo phát quang huy, Chiến Thần Đỉnh xuất, huyết quang ngập trời, sát lục khí tức cũng ầm ầm giáng lâm khiến cho phong vân nơi này chợt biến sắc, lòng người không rét mà run.
Tựa hồ có linh tính, cảm nhận được nguy cơ, đầu lâu kia muốn quay đầu trốn chạy, nhưng từ trên đại đỉnh, lúc này bức Sơn Hà Cổ Đồ khẽ chuyển động, sát na sau thình lình xuất hiện, treo ngược tại phía trước hư vô, từ đó, một luồng hấp lực kinh khủng như muốn nuốt trôi vạn vật mạnh mẽ hút lấy chiếc đầu lâu.
Có thể nghe ra thanh âm gầm thét bất lực, đầu lâu hóa thành một đạo tinh mang dung nhập bên trong Sơn Hà Đồ.
Bức Sơn Hà Đồ nguyên bản chỉ vẽ lấy bầu trời rộng lớn, một ngọn núi, một dòng sông, một chiếc mộc thuyền, nhưng sau khi đầu lâu kia rơi vào lại có thêm họa tiết một lão nhân tay cầm cây sào dài ung dung chèo thuyền xuất hiện, cả bức tranh giờ phút này phát ra quang mang chói mắt, lại sinh động mấy lần.
Vũ Thiên Long cẩn thận nhìn kinh nghi kêu lên một tiếng, hắn thực không ngờ bức cổ đồ nhìn qua chỉ như là họa tiết trang trí tầm thường kia lại có thể dung nhập thực thể vào bên trong, không những vậy, ở đó hắn còn cảm nhận được sự tồn tại của một luồng sinh mệnh, một tia sinh khí nhỏ bé.
"Phong".
Vũ Thiên Long nhàn nhạt cất tiếng, theo đó Chiến Thần Đỉnh cũng lắc lư liên hồi, một vùng không gian chu vi trăm trượng nhanh chóng bị tầng tầng quang huy màu vàng kim che lấp.
Chiến Thần Đỉnh treo ngược bầu trời, ánh nắng không lọt, ở trong cánh rừng này cuộn trào uy áp, lực lượng lan tràn tàn phá xung quanh khiến hư vô phạm vi nhỏ vặn vẹo, nhân tâm run rẩy.
Đám người Thiên Ưng Giáo chỉ cảm thấy tựa như không gian trước mặt bị chặn lại bởi một bức bình phong cứng rắn vô hình, bốn phía đều đã bị Chiến Thần Đỉnh triệt để phong bế.
Đệ tử Thất Tinh Kiếm Tông còn sót lại năm người, bọn họ trước sau vẫn kinh nghi chằm chằm nhìn xem tràng cảnh khoa trương đang diễn ra trước mắt, lúc này tiểu nữ hài mới như bừng tỉnh, ánh mắt sáng rực quyết đoán hét lên một tiếng.
"Giết".
Bốn người kia cũng kịp bừng tỉnh, vội vàng rút kiếm, đồng thời xuất thủ.
Mấy chục đạo kiếm khí sắc bén rơi vào bên trong tấm màn sáng màu vàng kim, còn nghe được bên trong vọng ra từng tràng kêu la thảm thiết.
"Trấn!".
Vũ Thiên Long đứng đằng xa cũng lạnh lùng cất tiếng, lúc này quang mang càng thịnh, một luồng lực lượng trấn áp mạnh mẽ tựa thủy triều phủ xuống, như chặt đứt sự liên hệ của không gian bên trong cùng ngoại giới.
Một lúc sau, tiếng la hét im bặt, Chiến Thần Đỉnh cũng quay trở lại, dung nhập vào bên trong mi tâm Vũ Thiên Long, khi màn sáng kia biến mất, chỉ thấy một vùng đại địa bị kiếm khí điên cuồng chặt phá, cây lớn, bụi rậm đều bị chặt đứt nằm la liệt trên mặt đất, bên cạnh có đến gần hai mươi cỗ thi thể không toàn vẹn.
"Tiền bối! Đa tạ người ra tay tương trợ".
Thiết Trụ cung kính chắp tay, hướng về phía trước, thanh âm vang vọng.
Không có lấy một chút động tĩnh, Vũ Thiên Long vẫn trầm mặc quan sát, hắn không hề có ý định hiện thân, chỉ tình cờ ra tay tương trợ mà thôi, nếu như là tranh chấp giữa hai môn phái khác chắc chắn Vũ Thiên Long sẽ bàng quan đứng nhìn, bất quá đám người Thiên Ưng Giáo, bọn chúng là Ma Tu, mà Vũ Thiên Long ghét Tà.
Tuy nhiên nếu như không có bảo vật kia của sư tôn, Vũ Thiên Long tuyệt không nhẹ nhàng đến vậy.
"Tiền bối! Cầu ngươi hiện thân để chúng ta có cơ hội nói lời đa tạ!".
Tiểu nữ hài cũng cung kính chắp tay hướng về phía trước thu thủy ôn nhu nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK