Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Nguy cơ.



Cánh rừng này có hơi âm u, là khí tức sâm lâm thuần túy, vào sâu bên trong di chuyển rất khó khăn, vậy cho nên từng bước chân Vũ Thiên Long đều tương đối cẩn trọng.



Vũ Thiên Long đang ngẫn ngơ suy tư thì đúng lúc này một thanh âm ồm ồm phát ra từ nơi gần đó.



"Tiểu tử đứng lại".



Thoạt nhiên đi ra là hai đại hán cao lớn, trên khuôn mặt vằn vện từng vết sẹo lồi lõm, hai người bọn họ, một người đeo trường thương một người cầm trọng phủ, diện mạo giống nhau như đúc, duy chỉ có những vết sẹo không đồng nhất trên khuôn mặt là thứ để phân biệt.



Hai ngươi này tu vi Vũ Thiên Long không thể nhìn ra được, nhưng từ linh lực ba động khuếch tán bên ngoài thì ước chừng cũng ở vào khoảng Ngưng Khí năm đến sáu tầng.



Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng âm thầm đánh giá, hai người này khí thế hung ác, thân thể được bao phủ bởi một vòng u quang nhàn nhạt, chứng tỏ bọn họ cũng từng kinh qua không ít trận chiến, giết hại không ít người.



"Địa giới U Linh Sơn Trang, bước thêm nửa bước, chết...!".



Một trong hai tên đại hán lạnh lẽo nhìn Vũ Thiên Long, nhàn nhạt cất tiếng.



Vũ Thiên Long thoáng chút giật mình, sau đó đạm mạc cúi đầu chắp tay ôn nhu nói.



"Tiểu đệ từ xa đi đến nơi này, không thông thuộc địa hình, vô tình mạo phạm quý trang, xin hai vị huynh đài bỏ quá cho, ta sẽ tìm lối khác đi vòng qua".



Một trong hai tên thoáng gật đầu, tên còn lại đảo mắt đánh giá Vũ Thiên Long, chợt đôi mắt hắn dừng trên ống tay áo Vũ Thiên Long, lúc này viên Trúc Cơ đan được Lý Trác Thần ban tặng trước sau vẫn không ngừng tỏa ra một luồng khí tức hết sức lôi cuốn, ngửi được mùi bảo vật, đại hán kia vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, đôi mắt tham lam phát sáng, hai tên thì thầm to nhỏ với nhau một hồi.



"Tiểu tử, ta không cần biết ngươi vô tình hay cố ý đi vào cấm địa sơn trang ta, nhưng không phải cứ muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, hoặc ngươi để lại mạng, hoặc để lại một vài vật trên người".



Bọn hắn nói thẳng chủ ý, Vũ Thiên Long cũng có thể ngờ được, đây rõ ràng là muốn đoạt bảo, tuy nói giao ra Trúc Cơ đan có thể toàn mạng, nhưng làm người không phải ngu dốt, hắn thừa hiểu một khi giao đan cũng chính là giao mệnh.



"Hai vị huynh đài này! Cổ nhân nói không biết tức là không có tội, hà cớ gì phải chèn ép một tiểu bối như ta, ta tuy nhỏ yếu nhưng tuyệt không phải là trái hồng mềm để cho các ngươi muốn nắn sao thì nắn".



Vũ Thiên Long nắm chặt đôi bàn tay, trên mắt hiện ra một vòng lăng lệ ý chí.



Hai tên đại hán nhìn nhau phì cười



"Ngươi nhìn ngươi đi, thấy ngươi tuổi nhỏ lại ốm yếu thế kia, đại gia cho một con đường giữ mạng, còn không biết khấu đầu.. Mà thôi, kẻ như ngươi sống trên đời cũng không còn gì thú vị, đại gia thành toàn cho ngươi".



Dứt lời thanh trọng phủ trên tay hắn nhằm hướng đỉnh đầu Vũ Thiên Long nện thẳng xuống, trọng phủ kia to lớn, nặng không dưới trăm cân, hơn nữa phạm vi rất gần cho nên lúc này Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy da đầu tê dại, một cỗ lực lượng cuồng dã từ trên trời giáng xuống, phong bạo bên tai chợt nổi lên.



Không ngờ vừa mới bước chân ra ngoài đã gặp ngay địch nhân, Vũ Thiên Long làm người rõ ràng, đối với loại cường hào ác bá này hắn cũng không e ngại.



Vũ Thiên Long nhanh chân lách mình lùi về sau năm trượng tránh thoát một kích, trọng phủ nện trên mặt đất khiến cho đại địa nứt toác ra một vệt.



Vũ Thiên Long khuôn mặt âm trầm, tay phải linh hoạt bắt quyết, đánh ra một chưởng .



Toái Tâm Chưởng.



Khẩu quyết ở miệng, một chưởng ấn màu vàng kim tạo hình sắc nét, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường vân bỗng nhiên xuất hiện giữa hư vô.



Tức thời khoảng không phía trước chợt xao động, một luồng phong hàn như lợi kiếm sắc bén quét về bốn phía, không khí xung quanh theo đó nổ vang liên hồi, phong mang bàng bạc như trọng kiếm đánh thẳng hướng đại hán cầm trọng phủ.



Chưởng ấn lại hóa thành một tấm khiên lớn màu vàng kim, đứng bất động che chắn trên hư không, chỉ là dư ba lực lượng của Toái Tâm Chưởng vậy mà khiến tên đại hán kia xanh mặt khiếp sợ, hắn ẩn ẩn còn cảm giác được một loại khí tức tử vong.



Không chút chủ quan, tay hắn bắt quyết tạo hình một loại thủ pháp kỳ dị, ngay lập tức thân thể hắn thoáng run rẩy, sau đó thình lình biến lớn gấp đôi, đại hán ngửa mặt lên trời gầm thét, cũng vội vàng đánh ra một phủ đối kháng.



Ầm..ầm..



Từng hồi tiếng nổ cuồng bạo vang lên, cát bụi bay mù mịt, một luồng chưởng khí mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực tên đại hán khiến hắn bay ngược về sau hơn mười trượng, đụng gãy vài thân cây nhỏ, khuôn mặt tái nhợt, miệng liên tục nhổ ra đến mấy ngụm máu tươi, y nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên Long, biểu tình kinh hãi cùng khiếp sợ.



"Tam đệ, cùng ta hợp sức chém giết tên này".



Đại hán còn lại tay lăm lăm trường thương, cẩn thận dò xét Vũ Thiên Long thêm một lần nữa.



"Kẻ này tu vị không cao, khí lực bất ổn thế nhưng chưởng pháp kia lại rất cổ quái".





Nét mặt vô cùng nghiêm túc, thanh trường thương từ tay nhằm hướng Vũ Thiên Long đâm tới, ngân quang xẹt ngang bầu trời, thấy đồng bạn động thủ, đại hán cầm trọng phủ cũng phi thân, nặng nề đánh ra một kích.



Trước thế công như vũ bão, Vũ Thiên Long khuôn mặt âm trầm càng tĩnh lặng như nước không có lấy một chút dao động, toàn bộ linh lực trong cơ thể được vận chuyển đến hai tay, lúc này hai cánh tay nhất tâm nhị dụng cùng đồng thời đánh ra hai loại võ kỹ.



Lăng Không Kình nhanh như thiểm điện, chỉ thấy một tia quang trụ rạch phá không gian.



Tên đại hán cầm trường thương chưa kịp nhìn thấy cái gì thì đã ngã vật trên mặt đất, tại mi tâm hắn một chiếc lỗ máu đen ngòm như bị mũi tên bắn trúng, xuyên thấu trước sau.



Toái Tâm Chưởng cũng đồng thời đánh nát ngực tên đại hán còn lại, cả một vùng không gian tràn ngập mùi vị huyết tinh nồng nặc .



Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long tự tay giết người, trừ bỏ lúc trước dùng sợi tóc sư tôn giết chết Diệp gia đám người, cái kia cũng không phải do hắn quyết định được, hắn đơn thuần, thật ra ban đầu sâu trong đôi mắt hắn có chút hoảng loạn, nhưng qua mấy cái hơi thở thời gian liền trở lại bình thường, trong xanh không có lấy một gợn sóng, càng nhìn càng không giống với biểu tình của kẻ lần đầu sát nhân hơn nữa lại là liên tiếp hai mạng người.



"Hôm nay ta không giết bọn hắn thì bọn hắn sẽ giết ta, ở cái thế giới này càng không thể chịu thua thiệt".



Vũ Thiên Long lẩm bẩm, nhìn hai cái thi thể kia, tự trấn an mình.



Lúc này bên trong U Linh Sơn Trang, trên đại điện, một đám người đang nhìn lên hai tấm bài vị lóe sáng rồi chợt tắt.



Nam nhân thân mang hắc bào tướng mạo hung tợn, ở giữa trán mơ hồ có một tinh điểm lóe sáng, nam nhân tức giận đập tay lên bảo tọa.



"Có kẻ dám giở trò ở địa bàn của ta, lệnh cho năm huynh đệ không cần biết kẻ đó là ai, lập tức đưa đầu hắn về đây!".



Dưới điện hàng chục tiếng vâng dạ vang lên, trong một căn hầm ngầm, năm cái bóng đen mơ hồ xuất hiện như u linh sau đó hóa thành năm đạo cầu vồng gào thét phá không mà đi, chứng tỏ bọn người này đã ở hậu kỳ Ngưng Khí.



Vũ Thiên Long đã đi sang hướng khác được hơn mười dặm, từ bên trong đại não không ngừng truyền đến một cỗ cảm giác bất an, tuy không thể nhận thức được sự kiện gì đang phát sinh, thế nhưng từ khi đột phá trung kỳ Ngưng Khí, Vũ Thiên Long đã mơ hồ xuất hiện một tia Thần thức, lần này Thần thức kia mang lại cho hắn sinh tử chi ý ngập trời.



"Có kẻ đang hướng ta truy sát, là người của U Linh sơn trang!!".



Trái tim Vũ Thiên Long không khỏi gia tốc một hồi, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cước bộ cũng được đẩy nhanh lên mấy lần.



Đạp đường rừng một đường trốn chạy, sau lưng mồ hôi lạnh toát, gió thổi khiến từng đám lá khô bay xào xạc, thỉnh thoảng có từng tiếng vượn hú thê lương từ xa vọng lại, lúc này thiên không cũng ùn ùn mây đen khiến cho hư vô một thoáng vì vậy mà biến sắc, gió lạnh từng cơn thổi qua như dao sắc cắt vào da thịt.



Mấy mươi hơi thở sau, trên tán rừng từng đám cầu vồng bay vụt qua, có kẻ lăng không, một số người lại đạp pháp bảo phi hành, rõ ràng tốc độ vượt trội so với Vũ Thiên Long không biết bao nhiêu lần.



"Tiểu tử!! Ngươi chạy không thoát".



Thanh âm chói tai mang theo ba phần lạnh giá như từ cõi Cửu U vọng lại.



Lúc này năm bóng người như ma quỷ sừng sững đứng trước mặt Vũ Thiên Long, bọn người này hình thể bất đồng, toàn bộ đều là nam tử trung niên, bên ngoài thân bận một bộ y phục màu đen rộng thùng thình, càng nhìn càng yêu dị giống như u linh, trong đó có một tên chỉ riêng ba động linh lực trên người y tỏa ra cũng đủ khiến cho Vũ Thiên Long cảm giác hít thở không thông.



"Giết huynh đệ U linh sơn trang ta!! chết!".



Nhanh như cắt, một đạo ngân quang từ tay của một kẻ trong đám người kia thình lình bắn ra, chỉ pháp sắc bén phá không gào thét, giết người như vậy, không dài dòng.



Vũ Thiên Long chưa kịp định thần thì chỉ pháp kia đã đến ngay trước ngực, Vũ Thiên Long cũng vừa kịp xuất ra một chưởng đón đỡ .



"Oanh".



Chưởng lực biến ảo nửa đường ngăn cản chỉ pháp.



Vũ Thiên Long thối ngược về phía sau năm bước, cánh tay tê dại, trong lồng ngực vang lên từng hồi tiếng chấn động.



Một kẻ trong số đó cười lớn, tay phải y nhanh chóng chộp mạnh vào hư vô, tức thời vùng không gian phía trước chợt trở nên vặn vẹo, một cánh tay cực lớn do linh khí huyễn hóa nhằm hướng Vũ Thiên Long ôm đồm đánh tới.



Khuôn mặt Vũ Thiên Long lúc này xanh lại, cảm giác như linh khí bên trong thân thể bị một thứ lực lượng nào đó kiềm chế, đến di chuyển còn thấy vô vàn khó khăn, cánh tay kia tựa hồ phong bế hoàn toàn đường lùi của hắn.



Không kịp nghĩ nhiều, Vũ Thiên Long vội vàng vỗ mạnh lên ngực, ho ra một búng máu, theo đó ấn ký chiếc rìu trên mi tâm chợt lóe sáng.



Một cái cự đỉnh đỏ thẫm thình lình xuất hiện giữa hư vô, thời khắc khi Chiến Thần Đỉnh hiện thế có thể nghe rõ ràng thanh âm quỷ khiếu rợn người.



Chiến Thần Đỉnh không ngừng xoay vòng trên hư vô tạo thành một mảnh huyết vụ dày đặc, đồ án " Vạn Long Củng Nguyệt " Như hóa thành thực chất, một vạn đầu tiểu Kim Long cùng thức tỉnh, tiếng Long ngâm chấn minh không gian.



"Phong..Trấn...Sát..".



Khẩu quyết điều khiển được sư tôn truyền thụ hắn đã nắm bắt.



Theo thanh âm của Vũ Thiên Long vang lên, Chiến Thần Đỉnh lúc này chấn động càng thêm dữ dội, một màn huyết quang bao trùm phương viên trăm trượng ngăn cản thủ trảo to lớn kia, đại đỉnh như một ngọn núi nhỏ đang nặng nề từ hư không đập xuống, khiến cho một vùng đại địa bên dưới lắc lư.



Mặc dù ngăn cản được một kích, thế nhưng Vũ Thiên Long cũng tiêu hao không ít sức lực, lúc này hắn cắn răn niệm pháp quyết thu hồi Chiến Thần Đỉnh, sau đó nhanh chóng phi thân đào tẩu.



Hắc y nhân khí tức kinh khủng nhất khuôn mặt âm trầm nhìn Vũ Thiên Long càng chạy càng xa, lạnh lẽo nói.



"Kẻ này tuyệt đối bất thường, với tu vị năm tầng Ngưng Khí vậy mà không những không chết dưới một trảo của ta ngược lại còn đủ sức ngăn cản, các ngươi không cần trực diện đôi công, chỉ cần khiến cho hắn hao mòn sinh lực lúc đó tự tay ta sẽ kết liễu".



Tuy có lợi thế khoảng cách, nhưng tu vị lại chênh lệch quá xa, không qua mấy cái chớp mắt, đám người U Linh sơn trang đã áp sát đến sau lưng.



"Nếu cứ như thế này, không cần bọn chúng động thủ ta cũng mệt chết!".



Vũ Thiên Long vừa chạy vừa âm thầm suy tính.



Mười mấy hơi thở sau động tác Vũ Thiên Long bỗng nhiên chậm lại, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, lúc này hắn không bỏ chạy nữa mà thình lình quay đầu, ánh mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào một tên hắc y nhân có tu vị thấp nhất, Ngưng Khí sáu tầng.



Lăng Không Kình hóa thành một đoàn ánh sáng rực rỡ, tốc độ nhanh chóng mở ra hư vô một đầu vết rách như tên bắn.



"Xoẹt".



Hắc y nhân kia há hốc mồm, chỉ khí này vô cùng nhanh, theo phản xạ hắn chỉ kịp đưa tay đón đỡ.



Một dòng máu tươi phun thẳng lên bầu trời, khuôn mặt hắn giờ phút này vô cùng dữ tợn, đôi mắt trợn ngược tràn đầy vẻ khiếp sợ, tích tắc sau thủ cấp vô thanh vô thức rơi xuống, lăn tròn đúng một vòng trên mặt đất, thân thể y theo đó cũng đổ sụp, bốn tên hắc y còn lại đầu tiên là hãi nhiên sau cùng tỏ ra điên cuồng.



Vũ Thiên Long lại quay người chạy trốn, hắn vốn tốc độ không được nhanh nhưng trong rừng rất nhiều chướng ngại, Vũ Thiên Long luôn tìm cách thay đổi phương vị, vậy nên đám người kia cũng không dễ dàng bắt kịp. 



"Trước hết phải loại bỏ một vài tên, nếu không ta hoàn toàn chẳng có chút cơ hội nào trốn thoát".



Vũ Thiên Long cân nhắc, lại âm thầm đánh ra một chỉ vô định vào không trung, mục đích cầm chân đám người này



Thình lình một tên hắc y nhân vừa kịp vọt tới sau lưng Vũ Thiên Long, cũng cách không đánh ra một chưởng.



Một chưởng kia đánh trúng vào lưng, khiến cho Vũ Thiên Long miệng phun ra máu tươi, khuôn mặt tái nhợt, khí huyết trong thân thể đã tán loạn, nương theo đà của chưởng lực kia hắn đẩy người vọt nhanh về trước, nhưng sau lưng lại truyền đến một luồng hơi thở lạnh lẽo.



Hắc y nhân cất tiếng cuồng tiếu, cánh tay đã đặt ở phía trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long, nhưng cũng một khắc này hắn cảm thấy hình như có gì đó không ổn.



Một chưởng kia không phải chụp vỡ đầu đối phương mà đánh lên một vật thể vô cùng sắc nhọn.



Chỉ khí xuyên thấu cánh tay, không dừng ở đó mà một đường đâm thẳng vào yết hầu tên hắc y nhân.



Lại một kẻ nữa ngã xuống, lần này Vũ Thiên Long không hề quay mặt, hắn lấy tính mệnh của mình ra đặt cược cho một kích vừa rồi.



Ba tên còn lại ngây ngốc một chút, nội tâm triệt để kinh hãi bọn hắn tuy không phải cường giả hàng đầu, thế nhưng dù sao cũng một đời chém giết, kinh nghiệm thực chiến hết sức phong phú, bất quá, một chỉ kia lại vô cùng chuẩn xác chứng tỏ đối phương trước khi xuất thủ đã suy tính rất kỹ càng.



"Ngươi bản lĩnh không nhỏ, kỹ năng đối chiến sắc sảo, nhưng giết của ta bốn huynh đệ, chắc chắn sẽ chết rất khó coi".



Dứt lời, hắc y nhân lấy từ trong túi trữ vật ra một lá phù màu vàng, lá phù này bên trên được thêu bằng chỉ đỏ tạo hình ký tự khó hiểu, xung quanh hoàng kim quang sắc chập chờn phiêu động nhìn qua vô cùng đẹp mắt.



Kim phù vừa xuất, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió thổi mây phun, phong vân biến sắc, cả một vùng hư không như bị một chiếc lồng sắt chụp lấy .



Vũ Thiên Long thở dốc, trên khuôn mặt bắt đầu có chút dao động chi ý.



Hắn cảm giác được lá phù này chứa đựng một loại lực lượng kinh khủng, Thần thông kia tuyệt đối không phải thứ mà phàm nhân có thể kháng cự, ẩn chứa một tia nhỏ nhoi pháp tắc.



Vũ Thiên Long còn hai lần bảo mệnh thủ đoạn nhưng hắn quyết định không sử dụng, trước mắt là tôi luyện.



"Một kích Trúc Cơ, ngươi đi chết đi!".



Hắc y nhân gào lớn, lá phù bỗng nhiên nổ vụn tạo thành một cỗ lực lượng bạo tạc quét sạch tứ phương, Vũ Thiên Long bị lực lượng kia cuốn đi không biết bao xa, khi hắn kịp nhận thức thì một đoạn đau đớn xé rách tâm can kéo đến, lúc này y phục đã rách nát, trên thân máu tươi ướt đẫm, đầu tóc rối bời.



Không khí xung quanh thoang thoảng mùi cháy khét, dư ba lực lượng còn sót lại vậy mà khiến cho một vùng phạm vi mười trượng hư vô vặn vẹo không ngừng, Vũ Thiên Long lúc này như một người đã chết, hơi thở cực kỳ bất ổn, thỉnh thoảng lại có vài sợi máu từ thất khiếu không ngừng tràn ra.



Ba hắc y nhân kia đứng trước mặt hắn, một kẻ trong đó nhàn nhạt cất lời.



"Ta thực không nghĩ giết một tên ranh con như ngươi lại phải tốn nhiều công sức đến vậy! ".



Lúc này Chiến Thần Đỉnh cũng tự động hiện thân, bốn chân đỉnh cắm chặt trên mặt đất, từ bên trên một cỗ khí tức cường hoành đến cực điểm không ngừng phát tán, huyết quang che mờ bát phương, đất trời oanh minh rung chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK