Phong Chi Danh đang ngồi trên nhuyễn tháp nhìn hai con cương thi trước mặt nhảy qua nhảy lại. Hắn đã nghiên cứu thuật luyện cương hơn một năm trời rồi nhưng cứ mãi thất bại. Mấy con cương thi này ngoài nhảy và nhảy ra thì chẳng làm được gì khác, sức tấn công vô cùng kém, ắt hẳn là hắn đã mắc lỗi sai ở đâu rồi. Hoặc là bản thể cái xác vốn đã vô dụng như vậy?
Mấy cái xác mà Phong Chi Danh luyện đều lấy từ đám tử tù bị chặt đầu không ai nhận lãnh. Hắn nhận xong mang về vá đầu lại, dùng đủ loại thuốc bổ trên người chúng, tiêu tốn không ít tiền của rồi mà vẫn chẳng có tiền đồ gì. Một lần nữa hắn càng khẳng định là bản thể cái xác có vấn đề. Nhưng mà, muốn tìm một cái xác tốt sợ là không dễ. Hắn chẳng thể nào đi giết người, hoặc vả đào mộ nhà người khác trộm xác, mấy chuyện như vậy thật sự rất thất đức.
Sài Thất vừa từ ngoài về, biết được Phong Chi Danh hồi phủ rồi thì ba chân bốn cẳng chạy tới luyện dược đường tìm. Ở trong phủ này, không ai rành tính của Phong Chi Danh hơn y. Ngài quốc sư chỉ trừ giờ ngủ mới ở phòng riêng, còn lại toàn bộ thời gian đều ôm khư khư cái luyện dược đường đóng cửa luyện cương và nuôi độc. Sài Thất luôn cảm thấy nơi này nên đổi tên thành luyện độc đường thì đúng hơn.
"Quốc sư, sao ngài về trễ vậy? Phủ của chúng ta sắp bị người ta đè đầu cưỡi cổ rồi." Sài Thất vừa chạy vô đã vội gào to lên.
Phong Chi Danh bị gào đến thủng tai hỏi: "Ai dám ức hiếp lũ rắn của ta?"
"Ta không nói đến lũ rắn đó. Phủ của chúng ta bây giờ đã có thêm một người rất quan trọng, ngài quên rồi sao?"
"Ai?"
Sài Thất đen mặt: "Quốc sư đừng giả điên với ta. Ta biết ngài hiểu ý của ta mà."
Phong Chi Danh cười nhạt xua tay cho hai con cương thi ngừng nhảy, hỏi: "Hắn bị làm sao?"
Sài Thất nhanh nhảu đem toàn bộ mọi chuyện từ chuyện Bắc Đường Du phát hiện hình nhân đến chuyện của A Cát kể lại một mạch với Phong Chi Danh, cuối cùng kết luận: "Phu nhân cực kỳ đau lòng, ăn ngủ gì cũng không vô, sắp sửa ngả bệnh đến nơi rồi. Hôm nay ta đưa phu nhân đi nhận xác A Cát rồi hạ táng, mất hết cả buổi đến giờ mới về tới. Ngài mau qua thăm phu nhân một chút đi. Mấy ngày qua phu nhân luôn hỏi ta suốt quốc sư khi nào mới về?"
"Hỏi ta làm gì?"
Sài Thất bắt đầu cảm thấy quốc sư nhà y cực kỳ khôi hài, báo hại dây thần kinh của y phải giựt tăng tăng mấy cái gần như đứt phựt.
"Ngài cứ tiếp tục giả điên đi. Còn không phải vì ngay ngày thành thân thì ngài chạy mất dạng, lúc đau lòng cần ngài đến an ủi thì ngài cũng biệt tăm sao? Quốc sư, ngài như thế này không đáng mặt nam nhân nữa đâu."
"Làm nam nhân mà phải khổ vậy thì ngươi cứ xem ta như nữ nhân đi."
"..."
Phong Chi Danh chống tay lên thành nhuyễn tháp, nghiêng đầu nhắm mắt một lúc. Sài Thất ở bên cạnh kỳ kèo: "Quốc sư à, như thế thật không được đâu. Ngài phải ra mặt cho phu nhân."
"Ta vừa về rất mệt, ngươi để ta ngủ một lát, có gì nói sau. Nhân tiện kéo hai con cương thi này ra chỗ khác, xếp chung với mấy con bị hư đi. Còn nữa, nếu cảm thấy bản thân quá rảnh thì hãy đi bắt thêm độc vật về cho ta luyện thuốc."
Sài Thất gục đầu thở dài: "Biết rồi."
Buổi chiều, Phong Chi Danh đến Túy Mãn Phường nghe hát với Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân. Đợi lúc ca nữ đổi người, khắp phòng chữ Thiên bốn bề yên ắng, Tiêu Trường Lân vừa rót rượu cho Phong Chi Danh vừa chọc phá: "Hiền huynh, ta còn tưởng huynh thành thân rồi thì không thể đến nghe hát với bọn ta."
"Vì sao?" Phong Chi Danh đã hiểu vẫn giả ngây hỏi.
"Nơi này ấy mà...dù sao cũng là nữ nhiều mà nam ít." Tiêu Trường Lân nói. Tiêu Nhan Dĩnh nghe vậy bèn cười lên ha hả.
"Nơi này chỉ là phường hát, lại bị các ngươi nói như thể kỹ viện. Mà kể cả khi ta đi kỹ viện thật thì hắn cũng không quản nổi ta."
Tiêu Trường Lân nói tiếp: "Hiền huynh cứ mạnh miệng đi. Ai vừa thành gia lập thất cũng bảo thế, tam ca khi đó còn nói tam tẩu chả là cái thá gì trong mắt huynh ấy. Để rồi xem, chẳng là cái thá gì mà bây giờ tam tẩu nói một, huynh ấy chả dám nói hai, còn không sợ bị tam tẩu nhéo tai tới chết hay sao?"
Tiêu Nhan Dĩnh chen vào cho lời công đạo: "Không, ta nghĩ cái tam ca sợ nhất là đêm về bị đuổi ra ngủ thư phòng." Sau đó lại cười lên một tràng không kiêng nể. Tiêu Trường Lân cũng cười đến quặn bụng.
"Hai người các ngươi rành nhỉ? Hèn gì còn ế tới tận bây giờ." Phong Chi Danh cười mỉa mai, thản nhiên uống tiếp rượu.
Tiêu Trường Lân giải thích: "Bọn ta chính là thức thời mới không lấy vợ sớm. Huynh xem, đột nhiên có thêm một người về quản mình, khó chịu biết bao."
"Ta đây đúng thật đang rất khó chịu."
Ngay khi Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân đang vểnh tai lên nghe thì Phong Chi Danh lại nói tiếp: "Lần trước đã bảo các ngươi tặng quà mừng cho ra hồn, các ngươi lại tặng toàn trân châu phỉ thúy. Mấy thứ đó nuôi sống rắn của ta được sao? Có tin ta gọi Linh Tê Linh Chiếu ra cắn các ngươi không?"
Tiêu Nhan Dĩnh vừa nghe đến đây liền thanh minh: "Ấy đừng hiền huynh! Quân tử chỉ nên động khẩu không nên động thủ."
Tiêu Trường Lân thêm vào: "Những thứ tốt ấy cũng không phải cho huynh. Bọn ta tặng cho tẩu tẩu dưỡng nhan làm đẹp. Bột trân châu nghiền ra có công dụng vô cùng thần kỳ đối với da, bảo đảm đắp rồi liền mịn màng như da của trẻ sơ sinh, sờ vào không thể không yêu thích."
"Hắn đẹp da thì liên quan gì ta?" Phong Chi Danh dửng dưng hỏi.
Tiêu Trường Lân cứng họng. Tiêu Nhan Dĩnh thở dài: "Hiền huynh thật không biết phong tình là gì. Sao ta cứ thấy tẩu tẩu tội thế nào ấy?"
"Linh Tê!" Phong Chi Danh vừa gọi một tiếng, từ trong ống tay áo phải liền có cái đầu nhỏ màu vàng chui ra thè lưỡi hưởng ứng. Tiêu Trường Lân và Tiêu Nhan Dĩnh lập tức nhảy dựng ra khỏi bàn. Tiêu Nhan Dĩnh hét lên: "Hiền huynh, cất vào đi! Mau cất vào đi!"
Phong Chi Danh cử động tay áo một cái, Linh Tê bèn ngoan ngoãn chui vào như cũ. Tiêu Trường Lân và Tiêu Nhan Dĩnh hít hà ngồi xuống. Tiêu Trường Lân vừa ngồi liền liến thoắng: "Hiền huynh có biết người dọa người còn nhanh chết hơn cả ma dọa người không? Cũng không biết lục ca nghĩ sao mà năm ấy lại tặng mấy thứ nguy hiểm này cho huynh?"
Phong Chi Danh vẻ mặt vô tư đáp lại: "Phẩm vị của hắn tốt hơn các ngươi. Các ngươi quản cho kỹ cái miệng vào thì đâu đến mức khiến người khác nổi sát tâm? Phải rồi, Nhan Dĩnh, nếu ta nhớ không lầm Dương tri phủ là người bên phía ngươi."
"Không sai! Ông ta vô cùng tốt, co được duỗi được, quan lộ thênh thang." Tiêu Nhan Dĩnh cười nói.
"Mắt nhìn người của ngươi đúng là khác biệt." Phong Chi Danh đánh giá.
"Chỉ cần được việc thì đều là người tốt trong mắt ta. Hiền huynh cần gì ở chỗ ông ta sao?"
"Gần đây xảy ra vụ án thiếu nữ bị cưỡng bức đến chết sau đó nhét vào trong vại nước, rõ ràng là đại án hủy hoại luân thường nghiêm trọng, người người bất bình nhưng bị xem như án nhỏ đợi sau thu xử quyết. Ta thấy có phần không ổn lắm."
Tiêu Nhan Dĩnh ngạc nhiên: "Vậy ý của hiền huynh là...?"
"Nên lập tức hành hình."
Tiêu Nhan Dĩnh từ ngạc nhiên chuyển sang kinh ngạc há hốc: "Cái này không khó, chỉ một câu nói của ta là được, nhưng vì sao hiền huynh lại quan tâm đến vụ án này? Lương tự khanh nhờ huynh trợ giúp vụ án moi tim chấn động cả kinh thành mà huynh còn cự tuyệt, chỉ một vụ án nhỏ nhoi thế này lại khiến huynh chịu mở kim khẩu sao?" Rồi quay sang kéo tay Tiêu Trường Lân: "Thập nhất đệ, ngươi coi phải chăng hôm nay sẽ có bão lớn đánh đến kinh thành của chúng ta?"
"Xem như ta rỗi rãi nhắc nhiều một câu thôi, ngươi đừng được nước làm tới." Phong Chi Danh đổi nhanh sang đề tài khác: "Sao ca nữ vẫn chưa vào?"
Tiêu Trường Lân cũng thấy lạ, đứng lên gọi bà chủ Hàn vào hỏi, được biết Tuệ Viên cô nương vốn hát khúc tiếp theo đã bị Phùng Mão giữ lại không cho đi. Bà chủ Hàn đang cố gắng thuyết phục nhưng Phùng Mão rượu say loạn tính, nhất quyết khóa cửa không cho Tuệ Viên ra.
Tiêu Trường Lân nhìn Tiêu Nhan Dĩnh và Phong Chi Danh nói: "Lần trước đã chán ghét điệu bộ của hắn ta rồi, nay còn dám tranh giành ca nữ với chúng ta. Để ta qua đó xử lý hắn."
Chưa đầy một khắc sau, bà chủ Hàn hớt hơ hớt hải chạy vào báo Tiêu Trường Lân bị thương rồi. Tiêu Nhan Dĩnh và Phong Chi Danh lập tức đi theo bà đến phòng mà Tiêu Trường Lân và Phùng Mão tranh chấp. Tiêu Trường Lân bị cứa vào tay, đang ngồi trên ghế được đại phu băng bó. Phùng Mão đã chết nằm trên sàn, tay cầm dao găm nhưng khắp người không có thương tích gì. Tự khanh đại lý tự Lương Đổng Nhân đang ôm kiếm quan sát toàn bộ hiện trường.
Tiêu Nhan Dĩnh hoảng loạn: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Trường Lân giải thích: "Không biết nữa. Tên Phùng Mão này như bị điên vậy. Ta chỉ thả Tuệ Viên cô nương ra khỏi phòng mà hắn lao đến như muốn giết ta, sau đó lại lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử. Hắn vừa chết thì Lương tự khanh nhảy vào."
Tiêu Trường Lân băng bó xong thì bảo bà chủ Hàn đưa đại phu ra ngoài.
Lương Đổng Nhân hành lễ với Tiêu Nhan Dĩnh và Phong Chi Danh rồi nói: "Hạ quan đang theo dõi Phùng Mão ở phòng bên, luôn nghĩ hắn chỉ là say rượu nổi điên như mọi lần rồi thôi, không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến vậy. Lúc hạ quan nghe thấy động tĩnh thất thường chạy sang thì đã quá muộn."
Phong Chi Danh đến gần xác Phùng Mão, muốn ngửi xem có tà thuật gì quấn quanh hay không nhưng phát hiện tên này chết vô cùng bình thường. Y bèn cúi người nhẹ nhàng rút cây dao găm ra khỏi tay Phùng Mão, nhìn đường cong của lưỡi dao đánh giá: "Loại dao găm này là bản thu nhỏ của loan đao Tây Vực, nhưng chất liệu ô tinh quý hiếm này thì người Tây Vực vẫn chưa có nổi, chỉ có tại Đại Hành của chúng ta."
Lương Đổng Nhân tán thành: "Quốc sư quả là tinh mắt. Cây dao găm này gọi là Tiết tử, chỉ có duy nhất một cây do thợ rèn nổi tiếng của triều ta Hồ Hiển tạo ra. Ngỗ tác dựa theo hình dạng vết thương cắt cổ rồi moi tim của các nạn nhân đã vẽ ra thứ hung khí giống hệt với nó. Sau khi Hồ Hiển tự tử, Tiết tử cũng mất tích, không hiểu sao lại rơi vào tay của Phùng Mão? Có điều, Phùng Mão chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm, không thể lạm sát được nhiều người như thế. Hạ quan chỉ còn cách âm thầm đi theo hắn điều tra. Phùng Mão này cứ uống say lại đi kiếm chuyện với người khác, lê lết khắp đầu đường cuối ngõ, báo hại hạ quan đi theo cũng phát mệt."
Tiêu Trường Lân xen vào: "Chuyện này không phải do yêu tinh gây ra, có khi nào là đao linh gây ra không? Ta nghe nói mấy cây đao lâu đời thường có huyết linh, hễ đeo bám ai là người đó chết. Thợ rèn Hồ Hiển cũng đã chết hơn hai mươi năm rồi, biết đâu là do đúc cây đao này mà chết đấy."
Phong Chi Danh hừ lạnh: "Ngươi bớt đọc mấy cuốn thoại bản nhảm nhí đi. Nếu như có tà quái, ta ở ngay đây có thể không cảm nhận được sao?"
Tiêu Trường Lân nhớ lại còn kinh, nói: "Là do hiền huynh không thấy thôi, lúc Phùng Mão tấn công ta hai mắt đỏ rực như người trúng tà vậy."
"Có khả năng là trúng độc, nên kiểm tra kỹ những gì hắn từng dùng qua, từng chạm qua." Phong Chi Danh nói.
Tiêu Trường Lân nói tiếp: "Mặc kệ là gì thì cũng đã đến tận chỗ chúng ta nghe hát giở trò rồi, nếu không mau bắt được thì sau này chúng ta còn nhã hứng nào nghe hát nữa? Chi bằng hiền huynh giúp đỡ Lương tự khanh một tay đi."
Tiêu Nhan Dĩnh cũng thuyết khách thêm đôi câu: "Không còn lâu nữa là ngày Thi Hương Xã mở hội. Khi ấy có rất nhiều con cháu thế gia, thanh niên tài tuấn khắp kinh thành tụ tập thi thố tài năng văn chương với nhau, sợ rằng sẽ có hung thủ thật sự trà trộn vào, vậy thì bất cứ ai cũng có khả năng trở thành nạn nhân tiếp theo của hắn. Hiền huynh, tẩu tẩu cũng phải đi tham dự đấy."
Phong Chi Danh liếc Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân. Đây là đang vừa dụ dỗ vừa uy hiếp y sao? Y chăm chú nhìn vệt máu chảy tràn trên cây dao găm, rõ ràng là một cây dao tốt, đáng tiếc lại dùng cho mục đích xấu xa, suýt chút nữa còn bị Tiêu Trường Lân quy là kẻ đứng sau mọi tội lỗi.
"Được!"
Phong Chi Danh nhận lời. Hung thủ này giở đủ thủ đoạn kỳ quái, tuy rằng không phải yêu ma, nhưng chắc chắn là một đối thủ có thực lực. Bắt sớm một chút sẽ đỡ cho lòng người rối loạn, để y nghe hát cũng được êm tai hơn.
"Vậy đa tạ quốc sư!" Lương Đổng Nhân vui mừng nói.
"Nhưng mà cây dao găm này ta tạm thời giữ lại."
Lương Đổng Nhân khảng khái gật đầu: "Được, dù sao ở chỗ hạ quan cũng không tìm ra manh mối nào."
"Vậy tốt!"