Bắc Đường Du nhoẻn miệng: "Không sao! Chỉ cần là thứ phu quân mua, cái gì ta cũng thích cả."
Sài Thất cau mày: "Phu nhân không được như vậy. Người sẽ chiều hư quốc sư mất."
Phong Chi Danh lườm Sài Thất cảnh cáo: "Cần ngươi quản? Chuyện ta bảo ngươi làm cũng không thấy ngươi sốt sắng đến vậy."
Sài Thất lập tức thanh minh: "Quốc sư nói oan cho ta. Hôm qua ta đã đến Liễu Tự Hương hỏi rồi, tiểu công tử không còn ở đó nữa, cũng chẳng ai biết ngài ấy đi đâu. Trước nay tiểu công tử luôn hành tung bất định như vậy, đâu phải quốc sư không biết? Ngài không thể đổ lỗi cho ta làm việc thất trách được."
Bắc Đường Du thừa biết Liễu Tự Hương là nơi nào nhưng vẫn giả vờ hỏi. Sài Thất vô tư đáp: "Là kỹ viện nổi tiếng nhất nhì ở kinh thành."
Bắc Đường Du nhìn sang Phong Chi Danh, híp mắt cười: "Phu quân thường đến đó lắm sao?"
Sài Thất cười hi hi mấy tiếng.
Phong Chi Danh ngứa mắt đuổi khéo: "Còn không mau đem Bát Thập đi ngâm thuốc, hay là muốn ta đích thân ngâm ngươi luôn?"
Sài Thất bĩu môi cong đuôi kéo Bát Thập đi khỏi.
Phong Chi Danh đính chính: "Ta chỉ đến một lần, là do Trường Lân kéo ta đi xem ca múa, ngoài ra không làm gì khác."
Bắc Đường Du hài lòng, nhai hết một viên kẹo hồ lô thì nhảy lên liếm vào môi Phong Chi Danh trêu ghẹo: "Ngọt không?"
Phong Chi Danh điểm ngón tay vào giữa trán hắn đẩy ra: "Ngọt đến vỡ tim rồi. Lát nữa ta phải đi làm chút việc, ngươi thay ta đến chỗ Trường Lân thăm hỏi tên Cố Thẩm Đề kia đi."
Bắc Đường Du chớp mắt ngây ngô, chuyện lạ gì đang diễn ra thế này? Đằng nào cũng không thể nghĩ là phu quân nhà hắn đã đổi tính rồi.
Phong Chi Danh giải thích: "Khi hoàng thượng lung lay trước những tin đồn về mối quan hệ giữa Cố Thẩm Đề và Trường Lân, ta sớm biết rằng chức vị thống lĩnh tuần phòng doanh có thể sẽ bị thu hồi khỏi tay hắn. Vì vậy, ta nhờ nghĩa phụ đứng ra tranh chấp với Bắc Đường gia, cố tỏ vẻ không nhân nhượng và sốt sắng đi gặp hoàng thượng tiến cử hết người này đến người kia, ngoài mặt giống như củng cố quyền lực cho bản thân, thực chất sẽ khiến hoàng thượng nghi kỵ cùng lúc cả nghĩa phụ và Bắc Đường gia. Cuối cùng để cân bằng cục diện, người của bên nào cũng không chọn, chỉ có thể chọn một kẻ không có ai đề cử như Cố Thẩm Đề thôi. Trong luật lệ Đại Hành, chức vị thống lĩnh này không thể để trống quá ba tháng. Hôm nay vừa đúng là thời hạn cuối cùng, bắt buộc hoàng thượng phải đưa ra lựa chọn. Trước kia ta không thích nhúng tay quá sâu vào việc triều chính, một lòng nghĩ chỉ cần làm tốt bổn phận quốc sư một nước là đủ, nhưng bây giờ có nhiều chuyện không thể ngó lơ, đằng nào cũng chẳng thoát khỏi được nữa. Nếu lúc này mà ngươi đến thăm, Cố Thẩm Đề tự sẽ hiểu là ai đã giúp hắn, về sau khi ta không còn, phần tình nghĩa này sẽ được ghi nhớ trên người ngươi. Cố Thẩm Đề tính tình cứng nhắc nhưng chính vì cứng nhắc như vậy cho nên đã nhận ân huệ tất sẽ báo đáp, tuyệt không có chuyện vong ân phụ nghĩa."
Bắc Đường Du chán nản hỏi: "Phu quân tính toán trăm đường mỹ mãn xong xuôi cả rồi, vậy còn việc gì để làm nữa?"
"Là vì một chuyện khác."
Bắc Đường Du hờn mác: "Lại là chuyện không thể nói với ta."
Phong Chi Danh vuốt nhẹ sóng mũi hắn cười dỗ dành: "Tiểu yêu nghiệt, vi phu cái gì cũng nói cả cho ngươi nghe rồi, nhưng cũng phải giữ cho ta vài bí mật nho nhỏ. Sức hấp dẫn của người nam nhân nằm ở những bí mật mà."
Bắc Đường Du cười ngất đồng ý: "Vậy phu quân đi mau về mau."
Tầm trưa, Bắc Đường Du đến Bạc vương phủ thăm viếng nhưng những gì hắn nghe được đã đối lập hoàn toàn với tình cảnh một người nằm hôn mê, một người trông nom đến phờ phạc trước đây. Khắp phủ gà bay chó sủa cả lên không phải vì đạo thánh chỉ ban chức cho Cố Thẩm Đề vào lúc sáng mà chỉ vì một chú báo đốm con mà Cố tướng quân nuôi từ nhỏ ở ngoài biên ải. Lúc hồi kinh, Cố Thẩm Đề cũng mang nó theo, để ở trong phủ nhà mình căn dặn người trông nom, thỉnh thoảng y sẽ về thăm. Thời gian Cố Thẩm Đề bị thương, báo con không gặp được chủ bỏ cả ăn uống, bất đắc dĩ hạ nhân phải mang nó sang chỗ Tiêu Trường Lân. Tiêu Trường Lân sợ nhất là gì? Chính là mấy dã thú như hổ báo sư tử, lúc gầm lên còn có thể đoạt được mạng người.
Cố Thẩm Đề cho rằng Tiêu Trường Lân làm quá, dù sao cũng chỉ là báo con mà thôi, liệu gây ra được tác hại gì? Mục đích chính chắc vẫn là muốn tống cổ mình đi. Tiêu Trường Lân ban đầu cũng gồng hết sức nhẫn nhịn người bị thương, nhưng mà sợ hãi là thứ bản năng không thể khống chế nổi. Mỗi lần Tiêu Trường Lân thấy con báo chết tiệt đó lượn qua lượn lại trong phủ là y như rằng đến mặt đất còn chẳng dám xuống. Thành ra mỗi ngày vị vương gia này chỉ đành trèo lên ôm khư khư mấy cái cây trong sân vườn nhà mình. Sau đó, Cố Thẩm Đề còn rất nhạo báng nói với Tiêu Trường Lân rằng báo đốm giỏi nhất là leo cây.
Chân thúc thở dài thườn thượt tâm sự nhỏ với Bắc Đường Du: "Bây giờ hai người đó đang căng lắm. Thăng chức không còn là chuyện quan trọng nữa, quan trọng là làm sao giải quyết con báo kia đây?"
Bắc Đường Du nuốt nướt bọt âm thầm than thở. Tình huống đúng là khó đỡ thật mà.
Sau khi Chân thúc rời khỏi, Bắc Đường Du ngồi xuống bàn trà trong thư phòng của Tiêu Trường Lân. Tiêu Trường Lân trông thảm hại còn hơn lúc canh người bị thương, hai mắt quầng thâm thấy rõ, gần như dán dính cả mặt vào bàn sách.
"Tẩu tẩu cứu ta đi. Ta không sống chung nhà với tên rùa bò biến thái kia được nữa đâu. Phủ quốc sư có nhà kho hay phòng chất củi gì cũng được, miễn là có một chỗ trống thì nhét ta vào với."
Bắc Đường Du cuối cùng cũng tìm được người hiếm hoi có cùng cảnh ngộ với hắn: "Nghe ngươi nói kìa, nếu thực như vậy thì ta cũng không thể sống chung với phu quân nổi. Phu quân thích nuôi rắn, thậm chí nuôi cả trong tay áo, còn ta thì sợ nhất là rắn."
Tiêu Trường Lân ngóc lên, hai mắt rưng rưng thấu hiểu: "Tội cho tẩu tẩu quá!"
"Không đâu! Ta cảm thấy hai người nếu đã sống chung đương nhiên sẽ phát sinh vô số chuyện không hợp nhau. Làm gì có ai sinh ra trên đời đã hoàn mỹ giống nhau hết mọi thứ? Mà nếu có, tin chắc cũng chỉ là bản sao của chính mình qua gương, không thể yêu đương được. Miễn là người đó đủ quan trọng với ngươi thì ngươi sẽ vì người đó mà hy sinh và chịu đựng, thấu hiểu và bao dung. Trường Lân à, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chuyện tình cảm vẫn nên nghiêm túc đi. Ta thấy Cố tướng quân cũng là một trang giấy trắng. Ngươi đã thêu được hoa trên đó rồi, cho dù đường nét ban đầu xảy ra chút méo mó nhưng ngươi tài giỏi như vậy, chỉnh sửa lại một chút vẫn sẽ thành bức tranh đẹp.". Ngôn Tình Nữ Phụ
Tiêu Trường Lân gục mặt xuống bàn tiếp: "Ta hiểu ý của tẩu tẩu. Ta không đuổi cổ hắn đi đã xem như cho hắn cơ hội rồi còn gì? Nhưng hắn...hây...thật không biết tốt xấu, lẽ nào còn muốn ta bao dung luôn cả con báo đáng sợ kia? Hắn cứ cãi cố là báo con, báo con lẽ nào không trưởng thành? Trưởng thành rồi có khi ăn thịt luôn cả ta mất. Nghĩ thôi đã thấy sợ."
Bắc Đường Du phì cười. Tiêu Trường Lân như bị xát muối vào ruột gan lại ngóc lên: "Tẩu tẩu đang cười trên đau khổ của ta đó hả?"
"Ta cười vì nếu so về thảm, ngươi còn chưa bằng một phần vạn ta đâu. Chí ít khi ngươi và Cố tướng quân gần gũi thì cũng không sợ con báo kia đột nhiên bò ra khỏi tay áo như ta và phu quân nhỉ?"
Tiêu Trường Lân tiếp tục gục đầu: "Nghe cũng có lý. Chỉ có thể trách nam nhân đàng hoàng ôn nhu chúng ta không thích lại đi thích những cao nhân biệt lập với thế tục này. Đúng là tự làm tự chịu. Giờ thì ta hiểu vì sao Cố Thẩm Đề hành xử như dã thú rồi. Hắn và con báo kia cùng một họ mà."
Bắc Đường Du nheo mắt, ý tứ này sâu xa quá rồi, hắn không dám vọng động suy đoán bậy bạ.
Tiêu Trường Lân đỏ mặt, chống tay ngóc dậy: "Khi nãy tẩu tẩu nhắc đến hai chữ gần gũi nên ta buột miệng nói thôi."
"À..." Bắc Đường Du nhìn xuống bàn trà, vậy là hắn đoán đúng rồi. Hắn tò mò hỏi: "Mỗi lần đều là Cố tướng quân chủ động sao?"
Tiêu Trường Lân chán ngán: "Vì tẩu tẩu là người nhà nên ta mới nói thật. Ham muốn của ta cũng rất cao nhưng thật sự không chịu nổi cứ làm liên tục nhiều ngày như vậy. Vừa mới tỉnh lại chưa lâu đã giơ nanh vuốt ra với ta, ta còn ngỡ hắn chẳng hề bị thương gì luôn, tinh thần lẫn thể lực tốt đến mức không tưởng. Nam nhân vẫn là không thể chiều hư được. Tẩu tẩu cũng đừng nhân nhượng hiền huynh thái quá. Nếu như huynh ấy giở thú tính thì vẫn phải ngăn lại, bằng không người chịu thiệt chỉ có bản thân mình thôi."
Bắc Đường Du hốt nhiên hiểu nhìn Tiêu Trường Lân thảm hại thế này thì ra không phải chỉ vì con báo kia, còn vì chủ nhân của con báo nữa. Hắn ngẫm người lại thấy tủi cho mình: "Ước gì phu quân cũng biết đến cái gọi là thú tính."
Tiêu Trường Lân chớp mắt khó tin.
Bắc Đường Du cũng đem tâm can kể ra, dù sao hắn cảm thấy vị vương gia này giống như Sài Thất, đều là những người rất đang tin cậy và kết giao. Hắn biết Phong Chi Danh có bệnh, vì bệnh nên lãnh cảm ít nhiều. Tuy nhiên, nếu hắn chủ động ba lần cũng cần y chủ động lại một lần, đằng này thì chẳng có lần nào: "Về phương diện kia, phu quân hơi lạnh nhạt. Nếu ta không đề nghị, tuyệt sẽ không chủ động đòi hỏi."
Tiêu Trường Lân nghiêm túc đánh giá: "Nhìn không ra hiền huynh ngoan hiền như vậy nha, mấy trò ăn chơi huynh ấy đều biết hết mà. Có khi là do tẩu tẩu quá chiều chuộng huynh ấy cho nên huynh ấy làm cao đấy. Ta bày cách cho tẩu tẩu. Tẩu tẩu làm gì đó khiến huynh ấy nổi ghen đi. Khi ghen thì nam nhân ngoan hiền cách mấy cũng biến thành thú dữ sổng chuồng hết."
Bắc Đường Du lắc đầu: "Hẳn là ta hơi tham lam. Ta muốn phu quân tự chủ động chứ không phải gặp hoàn cảnh mới vậy. Huống hồ, ngươi nói cũng có phần đúng, là ta chiều hư phu quân rồi. Nếu như phu quân khó chịu trong lòng thì ta càng khó chịu hơn. Về điểm này, không hiểu sao ta cảm thấy cùng Cố tướng quân khá đồng đạo. Vì vậy, để ta bày ngược lại cho ngươi một cách sẽ trị được ngài ấy. Ngươi hãy bắt đầu nuôi thú cưng, không quan trọng là con gì, miễn cả ngày chỉ ở bên cạnh thú cưng đừng ngó ngàng gì tới ngài ấy. Một thời gian sau, ta chắc chắn ngài ấy sẽ không giữ lại con báo kia nữa."
"Vì sao vậy?" Tiêu Trường Lân ngạc nhiên.
"Bởi vì ta và Cố tướng quân trùng hợp thuộc cùng một loại người có tình chiếm hữu vô cùng cao. Bọn ta đều muốn ánh mắt của người mình yêu chỉ hướng về phía mình mà thôi, không cho phép dung nạp thứ gì khác. Cố tướng quân sẽ từ bỏ con báo để ngươi cũng từ bỏ thú cưng kia. Đơn giản vậy thôi."
"Ra là vậy." Tiêu Trường Lân lấy lại vẻ rạng rỡ đánh giá. "Hiền huynh có được tẩu tẩu bên cạnh quả nhiên là hồng phúc vô biên. Đáng đời huynh ấy!"
Bắc Đường Du cạn lời, đây là đang khen ngợi hắn hay đang chê bai hắn vậy?