Ăn xong, dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa hết thì Phong Chi Danh lại chơi trò ú tim với Bắc Đường Du. Y gọi Linh Tê và Linh Chiếu ra xếp hàng dưới sàn giường như thể ra mắt chủ mẫu. Trong ấn tượng của Bắc Đường Du, Linh Tê màu vàng to hơn một chút, Linh Chiếu màu trắng nhỏ hơn một chút, chỉ đơn giản vậy thôi bởi vì hắn không biết nhận dạng mặt mũi của rắn. Hắn ngồi ôm đùi trên giường sợ muốn rớt tim nhưng thừa biết Phong Chi Danh sẽ không vô cớ làm vậy chỉ để hù dọa nên không nói gì mà chờ đợi y nói trước.
"Bọn chúng là một cặp phu thê linh xà. Lúc Cận Dung tầm mười hai mười ba tuổi gì đó đã lên lôi đài thi đấu với người ta để có được cặp bảo vật này. Chúng xuất xứ từ Tây vực, thông minh hiểu tính người, bản năng hộ chủ rất mạnh, quan trọng hơn là nếu một con chết, con còn lại sẽ không sống một mình. Linh Tê là rắn cái, Linh Chiếu là rắn đực. Vẻ ngoài của Linh Tê đáng sợ và hung dữ hơn Linh Chiếu nhưng nọc độc của Linh Chiếu chí mạng hơn Linh Tê. Ta biết ngươi rất sợ rắn. Sợ là phần thiên về bản năng rất khó khắc phục. Tuy nhiên, ta mong ngươi tiếp xúc với bọn chúng gần gũi hơn, để bọn chúng bảo vệ ngươi. Bọn chúng sẽ không cắn ngươi. Ngươi thử sờ bọn chúng đi!"
Bắc Đường Du chớp mắt nhìn Phong Chi Danh. Hắn ngồi thừ một hồi, tự nói với bản thân thật ra cũng không phải sợ đến vậy. Chủ yếu là sợ bị cắn thôi, nếu chúng không cắn thì từ từ làm quen cũng được. Bất quá, hắn vẫn lo ngại hỏi: "Phu quân, chúng thật sự...thật sự sẽ không cắn ta sao?"
"Sẽ không! Bởi vì trên người ngươi có mùi của ta, là người thân cận da thịt nhất với ta cũng giống như gián tiếp thân cận da thịt với chúng."
Bắc Đường Du nhoẻn miệng cười, cười rồi thì bớt đi vài phần căng thẳng, còn có thể trêu đùa ngược lại Phong Chi Danh: "Phu quân nói mới hay làm sao?"
Bắc Đường Du thả chân xuống giường, rụt rè lại gần Linh Tê và Linh Chiếu. Hai con rắn này quả nhiên nằm cuộn thành vòng tròn hiền hòa ngẩng lên nhìn hắn không hề mang theo sự kháng cự nào. Hắn vươn tay, khựng lại, vươn tiếp, khựng lại, cứ thế mấy lần mà chúng vẫn ngoan ngoãn nhìn, ngoại trừ ánh mắt đỏ rực cảm thấy con người phía trước rất kỳ lạ thì cũng không phiền hà gì.
Phong Chi Danh cúi người nắm lấy bàn tay Bắc Đường Du chạm trực tiếp vào Linh Tê rồi đến Linh Chiếu. Cảm giác ươn ướt lành lạnh tỏa đều trên đầu ngón tay hắn. Hắn rùng mình, lại nghe Phong Chi Danh thỏ thẻ thôi miên bên cạnh: "Đừng sợ, ta nói rồi, chúng sẽ không tổn hại ngươi. Giờ ngươi thử ra lệnh cho chúng đi."
Bắc Đường Du ậm ờ: "Sang trái đi."
Cặp rắn nghe xong liền ngóc đầu nhìn sang trái.
"Cúi xuống nào!"
Cặp rắn khổ não cúi xuống nhìn mặt sàn.
"Trông cũng ngoan ghê đó." Bắc Đường Du dần dần giải tỏa hơn nhìn Phong Chi Danh hỏi. "Sau này ta muốn chúng làm gì thì chúng sẽ làm nấy giống như ngươi ra lệnh cho chúng phải không?'
Phong Chi Danh gật đầu.
Bắc Đường Du hờn mác: "Thứ tốt như thế phu quân cũng không dạy ta từ sớm. Ừm...mặc dù còn hơi bỡ ngỡ nhưng ta nghĩ thêm vài hôm ta sẽ chấp nhận tốt. Khả năng thích nghi của ta vốn rất cao."
Phong Chi Danh gập ngón tay vuốt vuốt trên mũi hắn cười rồi lấy ra một túi hạt kê trong tay áo: "Ta biết sẽ không có chuyện gì làm khó được phu nhân nhà ta hết. Lát nữa ngươi đút cho chúng ăn thay ta. Vì là linh xà, tránh cho sát khí đeo bám quá nặng, ta hiếm khi để chúng tiếp xúc với máu thịt tươi. Giờ ta phải vào cung rồi. Ta sẽ tranh thủ trở về sớm dùng bữa chiều với ngươi."
Phong Chi Danh đi rồi, Bắc Đường Du nhìn chằm chằm vào cặp rắn rất lâu mới lấy ra một nắm hạt kê bỏ xuống sàn nói: "Lần đầu làm mẫu thân người ta có hơi ngại ngùng. Ta sẽ cố gắng chăm bẵm các ngươi béo mập tròn trịa, các ngươi cũng phải ngoan chút, đừng tự tiện tới gần làm ta sợ. Đợi ta thích nghi thêm một thời gian, biết đâu còn có thể ẵm các ngươi đi phơi nắng nữa. Cùng ngoan nhé!"
Hoàng cung, một canh giờ sau.
Khi Phong Chi Danh đến gặp hoàng đế, Tiêu Giản Mặc cũng đang có mặt. Hoàng đế nằm trên giường. Tiêu Giản Mặc ngồi trên chiếc ghế cạnh đó, còn có thái y vừa bưng ra một khay đựng gì đó đi cất. Phong Chi Danh ngửi được mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, dù rất ít nhưng cũng đủ khiến người ta buốt lạnh.
Phong Chi Danh trình lên cuộn vải bọc nói với hoàng đế: "Vài ngày trước mẫu phi có ghé thăm nhà. Người vô cùng cảm tạ về hôn sự mà hoàng thượng đã nhọc lòng lo nghĩ cho con nên vẽ lại một bức tranh chữ, trước khi đi còn căn dặn con phải tận tay trao cho người."
Hoàng đế kinh ngạc. Tiêu Giản Mặc thu hẹp tầm mắt nhìn chằm chằm vào cuộn vải bọc. Phong Chi Danh biết bọn họ đang nghĩ gì. Di chiếu kia trưởng công chúa không hề mang theo mà vẫn để lại phủ quốc sư, bất quá Phong Chi Danh đã cất kỹ rồi, tạm thời chưa có ý định, và có lẽ sau này cũng không có ý định dùng đến nó. Chỉ là, tính y cẩn thận, vẫn muốn giữ lại hơn đốt bỏ.
Quảng công công đón lấy cuộn vải bọc dâng lên cho hoàng đế. Hoàng đế nghi ngại Tiêu Giản Mặc nên cho y lui đi trước, sau đó mới mở ra xem. Bên trong là bức vẽ hàn mai trong tuyết rất bình thường, không chứa đựng ngụ ý gì khác. Hoàng đế đưa tranh cho Quảng công công đi cất mới nói: "Mẫu phi của con cũng thật là...Nếu đã về thì nên gặp hết người thân một lần rồi hẳn đi chứ. Tỷ ấy không giao gì khác cho con nữa sao?"
"Lần này mẫu phi trở về chỉ muốn nhìn mặt phu nhân của con, ngoài ra không còn ý định gì khác, đến cả con cũng không nói được với người mấy câu thì đã phải tiễn biệt."
"Vậy nhìn xong tỷ ấy nói thế nào?"
"Rất tốt, còn đặc biệt căn dặn con phải chung thủy với phu nhân, một đời một người không được phép thay lòng. Bằng không, mẫu phi sẽ về hỏi tội con bất cứ lúc nào."
Hoàng đế giả vờ cười lớn: "Là vậy sao? Trẫm không se nhầm uyên ương là tốt rồi. Một tháng sau là đại điển tế tổ nhưng sức khỏe trẫm thế này lực bất tòng tâm. Vị trí thái tử vẫn còn trống. Trẫm muốn xem vào biểu hiện của đám con vô dụng kia thế nào rồi mới quyết định sau. Con xem chừng Trường Lân một chút, đừng để trong khoảng thời gian này gây ra chuyện gì động trời. Trẫm khó khăn lắm quên được chuyện nhục nhã năm xưa, cũng không muốn bị ai khơi lại nữa."
"Con biết rồi."
"Vậy con lui đi. Phu thê mới cưới cần ở bên nhau nhiều bồi dưỡng tình cảm, đừng để như Thuần quý phi trách trẫm ngày đêm chẳng có thời gian dành cho bà ấy."
Phong Chi Danh hành lễ rời khỏi.
Vừa ra đến cổng cung, Phong Chi Danh trông thấy Tiêu Giản Mặc đang khoác áo lông mềm đứng đợi y. Tiêu Giản Mặc không vòng vo mà hỏi thẳng: "Chắc không phải là bức di chiếu kia đâu nhỉ?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
"Chưa biết là ai nghĩ nhiều hơn ai? Nếu không ta cũng không bị đuổi đi."
"Thật lòng khuyên ngươi một câu, quên chuyện di chiếu đó đi, buông tha cho người khác và cho chính mình."
Tiêu Giản Mặc cười lạnh: "Chi Danh ơi là Chi Danh, ngươi nghĩ ta không muốn sống tử tế yên ổn hay sao? Thế nhưng ngươi nhìn xem xung quanh ta toàn là hổ đói vồ mồi, ta có thể yên ổn không? Không phải ta thì làm sao hiểu được ta? Không phải ta càng không nên đánh giá chuyện đúng sai của ta."
Phong Chi Danh khẳng định: "Ta hiểu, chính là ba chữ "không cam tâm." Nếu như phụ thân ngươi trở thành hoàng đế thì bây giờ vị trí kia đã là của ngươi mà chẳng cần phải tranh giành hay cúi đầu trước bất kỳ ai. Nếu như Phong gia không mắc phải căn bệnh trầm kha thì bây giờ ta đã đưa người ta yêu đi ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại. Nếu như Cận Dung không bị thiêu sống thì bây giờ năm người chúng ta vẫn cười nói vui vẻ, uống rượu múa kiếm. Nhưng mà Giản Mặc...nếu như không bao giờ thành thật cả. Cho dù chúng ta không cam tâm thế nào, sự thật này cũng không thay đổi được. Ta thà là ngươi quay về Định Châu tiếp tục chịu đựng giá lạnh của nơi đó mà sống tự do khoái hoạt còn hơn ở lại nơi này làm công cụ cho người khác."
"Ngươi nghĩ ta không muốn đi hay sao? Ta hiện tại đi không được nữa rồi." Tiêu Giản Mặc đến gần Phong Chi Danh chỉ thẳng vào trái tim y: "Không cam tâm là cái thá gì chứ? Ngươi nghĩ ngươi rất đau khổ sao? Thế thì ngươi sai rồi. Ta so với ngươi càng đau khổ hơn. Ta không chỉ mất thiên hạ này, còn mất cả ngươi. Khi ta ở trong cơn mưa gọi lớn tên ngươi trước cổng quận vương phủ, cầu xin ngươi tha thứ cho ta thì ngươi đã đối xử với ta thế nào? Ngươi bỏ mặc ta chết dần chết mòn trong cơn mưa đó, ta bệnh ngươi cũng không đến thăm mà đi biệt khỏi kinh thành, đến lúc nghe tin Cận Dung chết thì mới trở về. Trong lòng ngươi, Cận Dung còn quan trọng hơn cả ta. Tình cảm huynh đệ thâm tình cái gì? Ta khinh. Bọn họ cũng chưa từng coi ta là huynh đệ thật sự. Ta không giết Cận Dung nhưng nói thật thì khi hắn chết, ta vui mừng khôn xiết."
Phong Chi Danh vung tay tát vào mặt của Tiêu Giản Mặc. Tiêu Giản Mặc cắn chặt răng sừng sộ nhìn vào y đanh thép hơn trước: "Được rồi, ngươi lại còn đánh ta. Đây đã là lần thứ hai ngươi tát ta rồi."
Phong Chi Danh run run thu hồi tay lại nắm thành quyền buông xuống: "Là do ngươi bỏ độc ta trước. Nếu không phải vì ta tin tưởng ngươi thì sẽ không bao giờ uống bình rượu ngươi mang tới. Tuy rằng độc đó không lấy mạng ta nhưng đã khiến bệnh của ta càng nghiêm trọng hơn, mà ngươi lại nói vì muốn giữ ta mãi mãi ở bên cạnh nên mới làm thế. Ngươi nghĩ lý do đó thuyết phục nổi ta không? Hay ngươi thực sự nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn như thú cưng ở lại bên cạnh ngươi, mỗi tháng quỳ xuống xin ngươi cấp giải dược? Giản Mặc, chuyện năm ấy ta đã muốn quên rồi. Tại sao ngươi nhất định phải nhắc lại? Cận Dung đã làm gì sai? Trong khi ngươi chỉ xem ta là một món đồ trang trí xa hoa thì y thật lòng xem ta là trưởng huynh. Ngươi còn có mặt mũi hỏi vì sao ta lại quan trọng y hơn ngươi sao? Ta vô cùng thất vọng với ngươi."
"Đừng giả nhân giả nghĩa ở đây. Ngươi chê bai ta không lương thiện, hai tay gớm ghiếc không từ thủ đoạn. Vậy còn vị phu nhân hiện giờ của ngươi thì sao?" Tiêu Giản Mặc cười một tràng dài ghê rợn rồi nói tiếp: "Hắn tốt đẹp hơn ta chỗ nào? Ta điều tra qua rồi. Khi hắn còn ở Bắc Đường gia bị đối xử còn thua một nô bộc, thế mà hắn vừa gả vào phủ quốc sư chưa lâu, Bắc Đường gia liên tục gặp tai họa. Đường đường là một gia tộc lớn cội rễ sâu rộng, giờ đây hào quang tắt lịm, quan tài còn chẳng kịp mua. Đều là trùng hợp cả sao? Hay là có kẻ đang đứng phía sau giật một đầu dây làm loạn. Ngươi nếu có thời gian dạy dỗ ta thì đi dạy dỗ phu nhân ngươi đi. Trên tay hắn không biết thấm máu của bao nhiêu người rồi?"
Tiêu Giản Mặc quay ra chỗ xe ngựa đã đợi sẵn ở đằng xa, dứt khoát leo lên hồi phủ. Phong Chi Danh nhìn theo một lúc, khí huyết công tâm, khi đưa tay lên che miệng lại vừa vặn nôn ra một ngụm máu tươi. Những đường gân đen trên cổ phải thoắt ẩn thoát hiện dưới ánh sáng mặt trời, cuồn cuộn rất lâu mới chịu bình tĩnh trở lại mà biến mất.