Bắc Đường Du đang thừ người ngồi trên xe ngựa suy nghĩ thì Hoài Cẩn chợt vén màn xe bước vào. Hôm nay Hoài Cẩn đeo thêm râu giả, ăn mặc theo kiểu người Ba Tư để đến Cẩm Sắc Phường bàn chuyện làm ăn. Ở Đại Hành, mỗi châu mỗi huyện đều có nguồn vải cung ứng nhất định, không hề thiếu thốn vải vóc gì. Chỉ có giả dạng làm người ngoại bang mới có thể dễ dàng đặt một lượng vải lớn mà không sợ Bắc Đường Hinh nghi ngờ.
Bắc Đường Du phục hồi tinh thần hỏi: "Mọi chuyện thế nào?"
"Ban đầu Bắc Đường Hinh bán tín bán nghi không muốn nhận mối làm ăn này, ta liền nói sẽ sang tiệm vải Nam thị đặt hàng. Nàng ta hoang mang, bảo ta ngồi chờ một lúc và vào trong bàn bạc với chưởng quầy. Tầm một nén hương, nàng ta mới trở ra nhận lời." Hoài Cẩn rút từ trong tay áo ra bản hợp đồng đưa cho Bắc Đường Du xem rồi nói tiếp: "Hợp đồng đã xong, vàng cũng đã giao đủ, chỉ chờ một tháng sau nhận hàng."
Bắc Đường Du nhìn vào bản hợp đồng cười đắc ý: "Không phủ nhận Bắc Đường Hinh thật sự có bản lĩnh trong chuyện làm ăn nhưng quá háo thắng rồi. Nàng ta lúc nào cũng muốn đánh bại tiệm vải Nam thị để độc tôn ở kinh thành. Từ giây phút Bắc Đường Hinh đóng dấu vào bản hợp đồng này thì xem như tiệm vải Cẩm Sắc Phường mất trắng rồi."
Bắc Đường Du trả lại bản hợp đồng cho Hoài Cẩn rồi dặn: "Một tháng sau đến thu hồi nơi này. Tiếp theo, mục tiêu của chúng ta sẽ là Bắc Đường Phi. Bắc Đường Phi luôn ở trong cung cấm, có phần hơi khó ra tay nhưng ta nghe quốc sư nói hắn và đám thái giám không hợp nhau. Ngươi xem có thể gài người vào trong cấm vệ quân nghe ngóng cụ thể hơn không?"
Hoài Cẩn suy nghĩ rồi nói: "Cấm vệ quân là người gần với hoàng thượng nhất, không chỉ tuyển lựa gắt gao mà mỗi ngày còn đặc biệt chia nhóm điểm danh để phòng hờ có kẻ giả mạo, thật sự không thể trà trộn được. Bất quá thế này, hầu gia từng có ơn với một lão thái giám già trong cung, giờ đang lo bên khâu ngự thiện, rất ít khi xuất cung. Trưởng công chúa ăn chay ở Đại Phạn tự mười mấy năm rồi, nghe nói dự định trở về trong thời gian tới. Trưởng công chúa về thì hoàng thượng sẽ tổ chức gia yến tẩy trần cho người. Khi đó, lão thái giám này buộc phải xuất cung đi tuyển lựa thêm cao lương mỹ vị về thết yến. Ta sẽ đợi bên ngoài cổng cung chờ gặp ông ta rồi bàn bạc cách thức liên lạc sau."
Bắc Đường Du nghe nhắc đến trưởng công chúa liền hiếu kỳ: "Trưởng công chúa tin Phật lắm sao?"
"Từ sau khi Hoài Bắc quận vương mất, trưởng công chúa đưa theo quốc sư về lại kinh thành gửi gắm quốc sư cho Tây Định Hầu, còn bản thân từ đó thường lưu lại Đại Phạn tự ăn chay niệm Phật, hầu như không xuất đầu lộ diện trước đám đông bao giờ."
Bắc Đường Du cắn ngón tay trầm ngâm. Chả trách vào ngày hôn lễ của hắn và Phong Chi Danh vị trưởng công chúa này cũng không tới, chỉ có mỗi Tây Định Hầu đại diện thay.
"Trưởng công chúa khó tính không?"
Hoài Cẩn cười bất lực: "Ta cũng không rõ, ta chưa từng gặp trưởng công chúa bao giờ. Tuy nhiên ta biết tình mẫu tử giữa trưởng công chúa và quốc sư rất tốt, không vì chuyện người thường xuyên ở xa mà lơi là chăm sóc quốc sư. Mỗi năm sinh thần của quốc sư, trưởng công chúa đều đích thân làm bánh nếp mà quốc sư thích ăn cho thiên lý mã mang về kinh thành trước khi bình minh kịp ló dạng."
Bắc Đường Du nghe xong bất chợt thấy chạnh lòng. Khi mẫu thân hắn còn sống cũng thường làm đủ loại bánh trong sinh thần của hắn, A Cát sẽ ở bên cạnh bà phụ giúp ít nhiều. Giờ đây ký ức vui vẻ vẫn còn mà người đều đã mất, chỉ để lại những cảm giác trống vắng chua xót tận đáy lòng.
Bắc Đường Du trở lại chuyện chính sự nói: "Trong thời gian đợi trưởng công chúa về, ngươi đi nghe ngóng giùm ta một nơi gọi là Hắc thị. Ta nghe nói ở đó chỉ cần có tiền thì không gì không mua được, nhưng mà không có mấy người biết được lối vào."
"Ta đi ngay!" Hoài Cẩn nói và phóng xuống xe.
Khi Bắc Đường Du về tới phủ quốc sư, Cố Thẩm Đề đang đứng ngây ra trước cổng. Hắn đến gần chào hỏi y: "Cố tướng quân không vào trong sao?"
Cố Thẩm Đề chào lại rồi nói: "Dù ta có vào cũng không gặp được người muốn gặp. Không đến trong lòng cứ bứt rứt không yên, đến rồi lại biết trước không có kết quả gì.". Truyện Teen Hay
"Nhưng Cố tướng quân cứ đứng đây, bên ngoài nhiều người qua kẻ lại như vậy cũng không ổn." Bắc Đường Du lo ngại không khéo lại có người bịa chuyện nói rằng Phong Chi Danh khinh rẻ cả tướng quân triều đình, ngay cả cổng nhà cũng không cho vào. Khi đó, phu quân nhà hắn sẽ chịu tiếng oan.
Cố Thẩm Đề nghĩ kỹ cũng thấy không thỏa đáng, moi một mảnh phỉ thúy rạn nứt từ trong thắt lưng ra đưa cho Bắc Đường Du: "Vậy phiền phu nhân mang thứ này giao cho Trường Lân. Đây là vật ngày trước y tặng cho ta, trong một lần hồ đồ ta đã ném vỡ. Ba năm qua, ta ở tại biên ải đã tìm qua vô số người cố gắng phục hồi nó lại. Mong y niệm tình xưa ra gặp mặt ta một lần."
Bắc Đường Du cẩn thận cầm lấy mảnh phỉ thúy: "Được, ta sẽ chuyển lời giúp ngài, nhưng trước tiên ngài vào đại sảnh ngồi chờ đi."
Bắc Đường Du vào trong, gọi nha hoàn dẫn Cố Thẩm Đề đến đại sảnh, còn bản thân thì đi tìm Tiêu Trường Lân. Trùng hợp, đi được nửa đường liền gặp Sài Thất và Tiêu Trường Lân mỗi người đang ôm một chồng sách vừa cười nói vừa bước tới.
Tiêu Trường Lân trông thấy Bắc Đường Du nên gọi to: "Tẩu tẩu về rồi. Dạo trước ta hứa mang thoại bản đến cho tẩu tẩu nhưng bận việc này việc nọ quên mất. Hôm nay ta đặc biệt căn dặn lão quản gia trong phủ mang sang, không có năm mươi thì cũng phải hơn ba mươi cuốn chứ chẳng ít. Tẩu xem xong nói ta, ta lại mang thêm đống nữa."
Bắc Đường Du cười gượng. Nhiều đến thế cơ à? Nếu để Phong Chi Danh biết còn không rút gân lột da vị vương gia này sao?
"Vương gia, để Tiểu Thất mang vào phòng ta được rồi, ta có việc muốn nói với ngươi."
Tiêu Trường Lân chuyển đống ở trên tay đặt trên chồng của Sài Thất nói: "Vậy ngươi chịu cực rồi."
Sài Thất nhìn chồng sách cao thêm nhưng vẫn vô tư cười ra dáng nam nhi đại trượng phu chẳng chấp chút chuyện nhỏ nhặt này và đi luôn.
Bắc Đường Du trao lại mảnh phỉ thúy của Cố Thẩm Đề cho Tiêu Trường Lân. Tiêu Trường Lân vừa nhìn liền nhận ra vật cũ, nhất thời thất thần. Tuy rằng giờ đây hai nửa bị vỡ đã được hổ phách nối lại khéo léo thành một nhưng dù sao vết phân cách làm đôi ấy vẫn hiện rõ mồn một, cũng như tình cảm bị tổn thương rồi không thể nào liền mặt như xưa.
"Hắn lại đến?"
"Ngài ấy vẫn luôn đứng đợi ở ngoài cổng, ta mới mời vào đại sảnh. Ngài ấy nói đã cố gắng tìm người sửa lại nó, mong vương gia chịu ra gặp mặt một lần. Vương gia, nếu như không thể tránh né nữa thì chỉ còn cách đối mặt."
Tiêu Trường Lân siết chặt mảnh phỉ thúy lại thở dài: "Ta tự đến chặt đứt rắc rối này. Đa tạ tẩu tẩu chuyển lời."
Tiêu Trường Lân đi thẳng một mạch đến đại sảnh. Cố Thẩm Đề đang ngồi vò tay trên bàn hoang mang chờ đợi, gặp được Tiêu Trường Lân liền vui mừng đứng bật dậy: "Cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta rồi."
Tiêu Trường Lân giơ cao mảnh phỉ thúy hỏi: "Ngươi tưởng sửa lại vật này thì chuyện năm xưa coi như xóa bỏ sao? Ngươi bị ngốc hay cảm thấy ta rất dễ dãi?"
Cố Thẩm Đề ủy khuất nói: "Ta không phải có ý đó. Ta chỉ không muốn thứ mà ngươi đã tặng ta bị hủy hoại."
"Nhưng năm đó khi ngươi từ chối ta, chính ngươi đã ném nó đi, chính ngươi đã hủy hoại nó." Tiêu Trường Lân ném phăng mảnh phỉ thúy xuống đất, lần này không chỉ vỡ đôi mà đã tan tành thành nhiều mảnh. "Không gì có thể bù đắp được nữa rồi. Ta canh lăng hai năm, toàn bộ nhiệt huyết và tình cảm năm xưa đều bị gió lạnh của miền Đông Bắc thổi bay hết rồi. Cố tướng quân, ngươi chưa từng làm gì sai cả. Ngươi chỉ bảo vệ cho nữ nhân mà ngươi thích thôi, do đó ngươi không cần ray rứt. Ta tránh mặt ngươi cũng không phải vì giận hờn gì, chỉ đơn giản vì giữa chúng ta đã hết chuyện để nói. Chuyện quá khứ ta không thích nhắc lại, mà chuyện hiện tại và tương lai của ta thì không có phần ngươi. Hiểu rồi chứ?"
Cố Thẩm Đề nhìn những mảnh phỉ thúy vỡ tan trên sàn, bỗng khom người vừa nhặt vừa nói: "Ta hiểu, đã chẳng thay đổi được gì nữa. Ta từng nghĩ bản thân ở ngoài biên ải cố gắng lập nên công trạng, sau đó xin với hoàng thượng đưa ngươi từ hoàng lăng trở về. Nhưng mà, một năm rồi lại một năm, thời gian thực sự quá hà khắc đối với ta. Đến khi ta có chút danh vọng trở về thì ngươi cũng đã yên ổn ở kinh thành làm vương gia rồi, cần gì ta cầu xin hoàng thượng nữa? Trường Lân, ta ở biên ải ba năm dài mỗi một ngày đều muốn có thêm đôi cánh bay tới hoàng lăng gặp ngươi, nói cho ngươi biết ta sai rồi, ta hối hận biết bao, nhưng mà..."
Cố Thẩm Đề nhặt xong thì siết chặt những ngón tay lại, bị mảnh phỉ thúy cứa đến nhỏ máu ra: "Đều đã muộn màng rồi sao?"
Tiêu Trường Lân nuốt nướt bọt không đáp. Cố Thẩm Đề gật đầu như tự thoại với bản thân: "Ta hiểu rồi."
Sau đó, y xoay người bỏ đi. Tiêu Trường Lân nhìn theo bàn tay bị thương của y, nhìn đến lúc bóng dáng y đã khuất hẳn sau lớp cổng đóng kín thì vẫn nhìn, không nói rõ được tâm tư là buồn bã hay thương tiếc.
"Ngươi vẫn còn thích hắn." Phong Chi Danh từ ngoài đại sảnh đi vào, nhìn Tiêu Trường Lân còn đứng đơ ra như pho tượng và kết luận.
"Không biết, nhưng không muốn thấy hắn bị thương. Bất quá, cũng không muốn dính dáng tới hắn nữa. Dính vào quá sâu thì không thể gỡ được lần nữa."
"Có người thích ngươi thì ngươi nên cảm tạ trời đất đi."
Tiêu Trường Lân liếc Phong Chi Danh: "Hiền huynh, câu này là dành cho ngươi mới đúng. Tẩu tẩu tốt như vậy, ngươi đừng bắt người ta phải chờ đợi. Chẳng có ai tình nguyện ở mãi một chỗ chờ đợi đâu. Năm tháng vô tình, lúc mà ngươi ngoảnh đầu nhìn lại phía người ta, có lẽ người ta đã bỏ đi rồi, hối hận cũng đã muộn màng. Đừng giống như tên rùa bò kia."
Phong Chi Danh im lặng. Tiêu Trường Lân có chút mệt nên bỏ đi trước.