Phong Chi Danh đeo mặt nạ bạc cầm một giỏ thức ăn bằng tre tiến vào căn phòng duy nhất trên tầng 19 của Quan Tinh Các. Quan Tinh Các mà người đời biết có tổng cộng 18 tầng, nhưng sự thật vẫn còn một tầng 19 bí mật nằm ngay dưới lòng đất của tầng đầu tiên. Đây không phải là nơi tàng trữ kho báu hay cất giữ bí kíp luyện thuật pháp quý giá gì, mà là một lồng giam vô cùng kiên cố được gắn quanh bởi 81 sợi dây xích có khắc bùa chú dùng trấn yểm yêu quái. Trong lồng nhốt yêu miêu ba đuôi, tục danh Miêu Tam Nương. Lý do nàng bị nhốt ở đây thì rất đơn giản. Nàng đã từng giết một vị hoàng đế của Đại Hành.
Phong Chi Danh điềm đạm bỏ giỏ thức ăn xuống cạnh lồng giam. Mặc dù khoảng cách giữa các song chắn của lồng giam khá lớn nhưng vì có dây xích trấn giữ, Miêu Tam Nương không thể nào thoát hẳn ra được. Nàng chỉ có thể với tay ra mở nắp giỏ thức ăn, phát giác số rượu Chiết Tử nhiều hơn mọi lần đến chục bình, thuận tay lấy một bình trong số đó lên uống rồi mới hỏi: "Sao lần này lại mua nhiều thế?"
Phong Chi Danh ngồi xuống sàn, gác hờ một tay lên đầu gối nói: "Lão Trương bán rượu cũng lớn tuổi rồi, định bán đến cuối tháng này sẽ về quê dưỡng lão. Trong kinh thành chỉ có mỗi ông ấy biết ủ rượu Chiết Tử."
"Buồn nhỉ? Đến cả rượu cũng không được uống."
"Ta đã sai người đến những vùng lân cận hỏi thử có ai bán loại rượu này không? Đợi một thời gian nữa xem sao."
Miêu Tam Nương uống một hơi cạn bình rượu rồi lắc đầu: "Không cần! Thói quen không tốt này cũng đến lúc nên bỏ rồi. Đêm nay uống sạch chỗ rượu này, về sau ta sẽ không uống nữa. Đêm qua nằm mơ thấy lại vài chuyện cũ. Nói ra không sợ ngươi cười. Ta thấy mình khi còn trẻ ấy cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, được bao công tử ngưỡng mộ."
"Bây giờ ngươi vẫn là mỹ nhân đấy thôi."
Phong Chi Danh không hề nói dối. Miêu Tam Nương bị nhốt ở nơi này đã hơn ba trăm năm, tuy rằng không có son phấn điểm trang, nhưng da trắng như tuyết, mắt sáng tựa sao, răng ngọc đều đặn, thật sự có thể hớp hồn mọi nam nhân trên đời.
Miêu Tam Nương lấy tiếp bình rượu khác lên uống và nói: "Ngươi đừng chọc cười ta. Chẳng qua vì là yêu nên dung mạo bất biến không đổi, còn tuổi tác thì đã xấp xỉ đến hàng cố tổ của ngươi luôn rồi. Không muốn nhận già cũng không được."
"Đợi thêm một thời gian nữa, ta tìm được lý do chính đáng sẽ nhân lúc đó thả ngươi ra. Không quá lâu đâu."
Miêu Tam Nương sững người, hạ thấp bình rượu xuống: "Thả ta ngươi sẽ bị phạt nặng đấy."
"Vậy nên mới cần tìm một cách lưỡng toàn kỳ mỹ, khiến ta không bị phạt nặng mà ngươi cũng được tự do."
"Ngươi không sợ ta ra ngoài sẽ lại giết người sao?"
Phong Chi Danh lạnh nhạt đánh giá: "Người ngươi muốn giết chắc là đều giết hết cả rồi."
"Ta ở đây lâu như vậy, chưa từng có quốc sư nào tận tay mang rượu và thức ăn đến cho ta, cũng chưa từng có ai...muốn thả ta như ngươi. Vì sao ngươi nghĩ ta sẽ không giết người nữa? Biết đâu ta còn chưa giết đã tay."
"Dù rằng ta không biết chuyện cũ giữa ngươi và Ai Đế là thế nào nhưng ta nhìn người rất chuẩn, và ta tin ngươi không phải kẻ hiếu sát. Hơn ba trăm năm rồi, tội lỗi nào cũng đền xong cả rồi."
Miêu Tam Nương im lặng, mắt phượng rũ xuống, không hiểu sao lại tụt hẳn cả cảm xúc. Nàng đặt lại bình rượu vào trong giỏ không muốn uống nữa.
"Chi Danh, mặc ngươi tin hay không, nhưng ta không có tội. Năm ấy ta vừa tu luyện được thành hình người bèn đến nhân gian rong chơi và quen biết được La Sâm. Ta tưởng đó là nhân duyên trời ban, tưởng rằng hắn cũng yêu ta như cách ta yêu hắn và bọn ta có thể chung sống bên nhau tới bạc đầu giai lão. Vì vậy, ta cái gì cũng nói thật với hắn và rất vui mừng khi hắn không khinh rẻ thân phận yêu quái của ta. Ta giúp hắn giành ngôi, giúp hắn đoạt cả thiên hạ, miễn là việc hắn bảo ta làm ta đều sẽ làm mà không hỏi lý do. Cho đến một ngày, hắn trở thành hoàng đế, bên cạnh có ba ngàn giai lệ vây quanh thì ta mới nhận ra một điều. Ta chỉ là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa, bị hắn lợi dụng như công cụ để mưu quyền đoạt lợi. Thế cũng thôi đi. Ta trách được ai chứ? Chỉ có thể tự trách chính bản thân không có mắt nhìn. Ta quay về Miêu tộc, định rằng một đời sẽ không ra ngoài nữa. Nhưng hắn, người nam nhân ta từng yêu như sinh mệnh đó, thế mà lại không muốn tha cho ta. Hắn sợ ta có ngày quay lại báo thù nên tiên hạ thủ vi cường. Hắn dẫn theo quốc sư, rồi có cả binh sĩ và một đám thuật sĩ giang hồ đến diệt sạch cả Miêu tộc của ta. Không ai chạy thoát ngoại trừ ta, bởi vì lúc ấy ta bị tộc trưởng phạt diện bích sám hối ở sâu trong núi. Ta dùng mười năm tu luyện bất chấp để đạt đến cảnh giới cao nhất mới quay lại tìm hắn và đám người kia báo thù. Bọn họ diệt tộc ta, gần năm trăm tính mạng vô tội, ngay cả trẻ nhỏ người già cũng không tha, ta lấy mạng bọn họ đền bù, chính là thiên kinh địa nghĩa. Ta hỏi ngươi, ta có tội gì cơ chứ? Nếu phải tính có tội, chỉ là tội đã yêu lầm một tên cầm thú đội lốt người. Khi ta giết xong đám người đó, trong lòng cực kỳ hả hê nhưng đã sức cùng lực kiệt, mới dễ dàng bị bắt đến nơi này. Ba trăm năm rồi, nào phải các đời hoàng đế sau chưa từng muốn giết ta? Bọn họ đã dùng đủ cách, thiêu ta, chặt ta, dìm ta xuống sông, nhưng vì ta có thân thể bất hoại cho nên đều vô phương."
Phong Chi Danh nghi hoặc: "Năm đó ngoài ngươi không còn ai sống sót sao?"
Miêu Tam Nương gật nhẹ: "Theo ta biết thì không còn."
"Gần đây trong kinh thành xuất hiện một loại khí tức giống hệt như ngươi. Ta nghĩ là vẫn còn người của Miêu tộc sống sót. Bất quá, ta không bẩm báo với hoàng thượng. Dù gì cho đến nay, người đó cũng không gây ra chuyện gì."
"Ngươi đúng là không dư tâm tư đi quản chuyện thiên hạ nhỉ?" Miêu Tam Nương không biết nên vui hay nên buồn, nhưng chí ít nàng cảm thấy kể ra hết thì tâm tình cũng nhẹ nhõm phần nào. "Đây là lần đầu tiên ta kể chuyện này với người khác. Mặc dù không biết người ngươi nói có thuộc Miêu tộc hay không nhưng vẫn xin ngươi một chuyện. Nếu hắn không gây ra tội ác thì đừng tổn hại hắn. Ngàn năm tu luyện mới có thể đổi được hình người, làm yêu chẳng phải chuyện dễ dàng gì như người khác vẫn tưởng. Huống hồ, yêu cũng có cha sinh mẹ đẻ, cũng là mạng sống như nhau cả mà."
"Sợ rằng ta lực bất tòng tâm." Phong Chi Danh tự sờ lên mặt nạ bạc thở dài. "Bệnh cũ của ta lại tái phát. Bây giờ gân đen quấn khắp mặt, người không giống người, quỷ không giống quỷ. Ta có thể không sống được bao lâu nữa. Vốn dĩ mấy năm trước ngay cả quan tài và đất chôn ta đều chuẩn bị xong cả rồi, nhưng vào lúc này lại thấm thía cái gọi là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nực cười là...thì ra ta cũng rất sợ chết."
Miêu Tam Nương suy đoán: "Trước đây ngươi nói về cái chết nhẹ tênh như lông hồng. Mỗi lần nhắc đến bệnh tình còn bảo ta đừng bi lụy thay ngươi. Bây giờ ngươi lại lo sợ như thế, phải chăng đang có vướng bận gì đó?"
Phong Chi Danh không phủ nhận, nói: "Mẫu phi của ta đã có chốn tu hành riêng, nghĩa phụ thì cũng có Trương thúc chăm sóc. Nhan Dĩnh và Trường Lân đều rất ổn, tự lo cho chính mình được. Về phần Tiểu Thất, ta cũng sớm an bày tài sản để lại cho y rồi, bảo đảm y sống một đời dư ăn dư mặc. Chỉ có một người..."
"Người trong lòng của ngươi?"
Phong Chi Danh gật đầu: "Hắn nói nếu ta chết hắn sẽ đi cùng ta, nhưng ta lại không muốn hắn chết. Chỉ cần hắn còn sống, biết đâu một ngày nào đó sẽ tìm được người càng tốt hơn ta."
Miêu Tam Nương cười khẩy: "Ngươi cảm thấy tình cảm giống như mua đồ, hôm nay mua không được món này thì ngày mai sẽ mua món khác sao? Đồ ngốc! Có đôi khi không phải là ngươi thì không được. Không phải là ngươi thì sẽ không có cảm giác. Thay vì lo lắng viển vông, cố tìm cách để ngươi và hắn cùng được sống đi."
"Ta đã thử hết mọi cách có thể rồi. Nếu như vẫn còn đường sống, ngươi nghĩ ta lại tha thiết đâm đầu vào chỗ chết sao?"
"Vậy thì căn bệnh này của gia tộc ngươi từ đâu mà có? Biết được căn nguyên chưa chừng sẽ tìm ra cách chữa lành."
Phong Chi Danh nhíu mày: "Nói ra cũng chẳng vẻ vang gì. Tổ tiên ta vốn là dân trộm mộ. Có lần vào trúng hầm mộ của hoàng tộc dị quốc vơ vét được rất nhiều tài sản, từ đó mà giàu có, nhưng cũng vì vậy mắc phải căn bệnh quái ác. Hiển nhiên họ cũng rất sợ hãi, đã từng đem toàn bộ tài sản muốn trả lại rồi xin xỏ đủ điều nhưng bệnh tình không thuyên giảm, thế nên không trả nữa. Về sau, nhờ vào số tài sản này họ ủng hộ cho Chu Đế lên ngôi, tức là nội tổ của hoàng thượng bây giờ. Chu Đế bèn lập lời hứa đời đời phong hầu bái tướng cho Phong gia. Sau khi được phong hầu, tổ tiên không muốn nhắc lại quá khứ trộm mộ, bèn thiêu hủy hết những văn tự liên quan đến tội lỗi năm xưa, vì vậy ta cũng không rõ bọn họ từng trộm hầm mộ dị quốc nào. Tuy nhiên từ những ghi chép còn sót lại của tổ tiên chưa bị đốt, ta đoán bọn họ từng sống ở vùng Lĩnh Tây cạnh Đới Quốc. Đới Quốc tin tưởng vào thần rắn đến độ có thể dùng người sống hiến tế, vì vậy bị xem là dị quốc cũng không có gì lạ. Có lẽ ngôi mộ mà tổ tiên tìm được chính là mộ công chúa Đới quốc Mã Lệ Cơ. Những ngôi mộ khác của Đới quốc đều có văn thư lưu lại hoặc ít nhiều được nhắc tới qua lời kể của đám trộm mộ, nhưng chỉ có mộ của vị công chúa này vẫn là một bí ẩn cho đến tận bây giờ.
Miêu Tam Nương hỏi: "Vậy ngươi từng đến Lĩnh Tây điều tra chưa?"
"Đến rồi, nhờ vậy ta mới biết Mao gia của vùng Lĩnh Tây chính là hậu duệ của Mã Lệ Cơ. Nàng công chúa này khi còn sống nổi tiếng hoang dâm vô độ, từng ăn nằm với vô số nam nhân, một trong số đó có cả thị vệ tùy thân, mà người này họ Mao. Nghe nói người họ Mao này có ngày ẳm về Lĩnh Tây một đứa trẻ, được cho là con trai của bọn họ, sau đó ở tại Lĩnh Tây lập ra gia tộc lớn. Mao Toại Tử chính là người của gia tộc này. Ta có linh cảm ông ta vẫn chưa chết. Không biết có thể kịp thời tìm ra ông ta trước khi căn bệnh của ta lại tái phát lần nữa không? Chỉ sợ số lần tái phát càng nhiều thì số ngày ta còn sống càng ít."
Miêu Tam Nương dùng móng cào vào mu bàn tay trái đến chảy máu và lấy ra một nhúm lông mèo giao cho Phong Chi Danh: "Ngươi cầm thứ này đốt ở hướng Đông Bắc, đợi lông cháy rụi nếu có người tìm đến, người này chắc chắn thuộc về Miêu tộc của ta. Bọn ta thường dùng cách này để cầu cứu khi gặp phải tình cảnh nguy cấp. Tìm người là sở trường của Miêu tộc. Làm sao khiến hắn chịu giúp ngươi tìm ra Mao Toại Tử thì còn tùy vào bản lĩnh của ngươi. Ta bị nhốt ở đây nên chuyện có thể làm cho ngươi chỉ bấy nhiêu thôi."
Phong Chi Danh nhận lấy nhúm lông nói: "Đa tạ."
"Không cần đa tạ. Ngươi phải khỏe mạnh thì ta mới có thức ăn ngon để ăn. Nếu Đại Hành lại đổi một đời quốc sư nữa thì cũng sẽ như những người trước đối xử tệ bạc với ta thôi. Chỉ có ngươi...là ngoại lệ. Đồ ngốc! Sống được bao lâu thì hay bấy lâu. Cố gắng đối xử tốt với bản thân một chút, điên hơn nữa cũng chẳng sao, đừng để lại nuối tiếc gì. À mà lời này của ta có dư thừa không nhỉ? Ngươi cũng điên lắm rồi."
Miêu Tam Nương cười lớn hả hê rồi bắt đầu cầm đũa lên động vào thức ăn.
Phong Chi Danh cười nhạt bằng ánh mắt nói: "Nếu ngươi gặp được phu nhân của ta sẽ biết hắn còn điên hơn ta nhiều."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, vì hắn dám ở cạnh một kẻ điên như ta."
"Cũng phải đấy nhỉ? Haha..."