• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Đại Lý Tự bắt được Tuệ Viên. Lương Đổng Nhân vẫn chưa nắm bắt được đầu đuôi án tình, bắt buộc phải mời Phong Chi Danh đến để thẩm tra nàng ta.

Phong Chi Danh nhìn người nữ tử tú lệ đoan trang đang ngồi trên xe lăn phía sau những thanh chắn sắt của nhà giam, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh không nhiễm chút run sợ nào, thật sự có chút khâm phục khó nói. Y hỏi, Lương Đổng Nhân chỉ đứng bên cạnh nghe:

"Vụ án liên hoàn móc tim xảy ra gần đây trong kinh thành và cả cái chết của Phùng Mão đều do một mình cô nương gây ra. Cô nương không định giải thích gì sao?"

Tuệ Viên cười lớn một trận nói: "Quốc sư, ngài đùa ta sao? Một nữ tử tật nguyền như ta ngay đến con gà còn không giết nổi. Ngài lại gán tận mấy mạng người cho ta, nói ra có ai tin không?"

Lương Đổng Nhân cũng kinh ngạc nói: "Quốc sư, không thể nào đâu. Ngài xem bộ dạng cô ta làm sao giết người? Ta bảo đại phu kiểm tra rồi. Đôi chân cô ta bị bỏng nghiêm trọng động đến xương, căn bản không phải là giả. Cho dù Hoa Đà tái thế cũng khó chữa lành được."

Phong Chi Danh rút Tiết tử ra trước ánh mắt của bọn họ: "Vậy phải bắt đầu nói từ câu chuyện của cây dao găm này. Hai mươi năm trước, quốc sư quá cố Mao Toại Tử đi sứ Tây Vực trở về đã ghi chép một số chuyện lạ của Tây Vực thành cuốn Tây Vực nhàn thư cho thiên hạ đọc vui, không ngờ lại là nguồn gốc khởi đầu của vụ án hôm nay. Thợ rèn nổi tiếng thời bấy giờ Hồ Hiển say mê rèn đao, vốn đã rèn được nhiều thanh đao tốt nhưng bản thân ông ấy vẫn chưa thỏa mãn. Khi Hồ Hiển đọc được Tây Vực nhàn thư, trong đó có đề cập đến một bí thuật kết hợp máu người và ô tinh sẽ rèn ra tuyệt thế thần binh. Hồ Hiển hoàn toàn tin tưởng làm theo nhưng thê tử ông ta Ô Nương vốn là người Tây vực thừa biết đó chỉ là truyền thuyết tổ tiên để lại, không hề đáng tin. Bà khuyên can Hồ Hiển hết lần này đến lần khác không được, cuối cùng học theo liệt nữ ngày xưa Mạc Tà tự sát tế đao, tuy nhiên mục đích có chút khác với Mạc Tà. Mạc Tà hy sinh để giúp phu quân Can Tương, còn Ô Nương tự đâm chính mình là để khiến Hồ Hiển thức tỉnh. Hồ Hiển có lẽ cũng đã hiểu ra ý của Ô Nương, cho nên ông dùng một phần thanh đao nhuộm qua máu Ô Nương chế thành cây dao găm nhỏ mô phỏng hình dạng loan đao để nhắc nhở chính mình. Trải qua năm tháng, người đời không biết lại hiểu nhầm thành đó là tín vật định tình của bọn họ."



Tuệ Viên cụp mắt, nụ cười tắt đi nhưng thần thái vẫn cứng rắn như cũ: "Câu chuyện mà quốc sư kể rất hay nhưng xin hỏi cùng ta lại có quan hệ gì?"

Phong Chi Danh nói tiếp: "Năm đó trước khi Ô Nương chết, bà và Hồ Hiển đã có một đứa con gái sáu tuổi. Hồ Hiển mai táng thê tử tại chính lò rèn nơi Ô Nương chết, sau đó đốt nhà giả dạng tự tử rồi đưa con gái vào mộ, muốn tách biệt hoàn toàn với thế tục. Nhưng mà, đó là ý nghĩ đơn phương của ông ta, con gái ông ta lại không muốn sống cuộc đời chui rúc trong bóng tối mãi như thế. Khi trưởng thành nàng bỏ đi và trở thành ca nữ của Túy Mãn Phường. Tuệ Viên cô nương, không đúng, nên là Hồ Đan cô nương, ta từng hỏi qua bà chủ Hàn rồi, bốn năm trước khi cô đến Túy Mãn Phường, đôi chân của cô không hề bị tật. Một năm trước, con trai thứ của phú hộ Điền Doãn bắt đầu theo đuổi cô nương, dùng đủ loại lễ vật nhưng bị cự tuyệt. Ban đêm, Điền công tử đến nhà cô nương muốn giở trò xấu, không ngờ trong lúc hai người giằng co quyết liệt làm đổ giá nến gây ra cháy lớn. Điền công tử bỏ chạy, cô nương bị xà nhà đang cháy đè lên, khi được cứu ra đôi chân đã vô phương cứu chữa. Nếu cô nương vẫn muốn chối bỏ thân phận thì nhân lúc xác của Hồ Hiển vẫn chưa mục rữa hoàn toàn có thể tích cốt (*) nghiệm thân."

Tuệ Viên thở một hơi nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Dù ta là con gái của Hồ Hiển thì đã thế nào? Chính quốc sư nói đôi chân của ta vô phương cứu chữa, ta làm sao mà giết người được? Càng huống hồ, ngươi nghi ngờ ta giết chết cả cha ruột của mình sao? Quá là hoang đường."

Phong Chi Danh hỏi lại: "Ta còn chưa nói cha ruột cô nương Hồ Hiển chết rồi, cũng chưa nói Hồ Hiển chết vì lý do gì, vì sao cô nương nghĩ ta sẽ đem tội giết cha đổ lên người cô nương?"

Tuệ Viên hít sâu im lặng.

Lương Đổng Nhân mơ hồ hiểu ra: "Hồ Hiển và Phùng Mão đều chết bởi trúng độc Kỳ Hà Đa, cho nên chính ta cũng nghĩ người giết Phùng Mão đã giết Hồ Hiển, nhưng quốc sư nói vậy nghĩa là cô ta không giết Hồ Hiển sao? Lẽ nào còn có nội tình khác?"

Phong Chi Danh tiếp tục: "Câu chuyện đương nhiên vẫn còn dài. Vị Hồ Đan cô nương này không hề có kiến thức về độc, thế nên cô ta không biết chắc liều lượng bao nhiêu sẽ giết chết được một người. Ta đã đích thân kiểm tra qua máu của Phùng Mão và Hồ Hiển, phát hiện lượng Kỳ Hà Đa trong máu Phùng Mão quá dư thừa, bằng vào số đó có thể giết tận năm thanh niên trưởng thành, trong khi ở máu của Hồ Hiển lại vô cùng thấp, còn chẳng trí mạng nổi. Ngỗ tác giống hệt Tuệ Viên không hiểu về độc, cho nên đã nhầm lẫn rằng một chút Kỳ Hà Đa kia cũng khiến Hồ Hiển thiệt mạng. Trước khi đến đây, ta bảo ngỗ tác nghiệm thi lại một lần nữa, phát hiện Hồ Hiển chết vì bệnh phổi tái phát. Hồ Đan hiển nhiên là không biết. Cô ta cũng lầm tưởng bản thân sơ ý hại chết phụ thân mình."

Tuệ Viên bấu chặt hai tay vào váy áo siết lại, sắc mặt bắt đầu biến xanh nhưng đôi môi lại cắn chặt không muốn thỏa hiệp. Lương Đổng Nhân hỏi: "Vậy vì sao cô ta lại hạ độc phụ thân mình?"

"Vì cô ta cũng tình cờ đọc được Tây vực nhàn thư của Mao Toại Tử, trong đó có đề cập đến Thất Tâm Chiêu Linh Trận. Lương tự khanh, ngươi đến nhà cô ta đã tìm thấy những gì? Chi bằng nói cho mọi người cùng nghe đi." Phong Chi Danh đề nghị.

Lương Đổng Nhân sực nhớ nói: "Đúng như quốc sư nói, ta tìm thấy sáu trái tim của sáu kẻ bị hại chôn ở sáu hướng khác nhau quanh chân giường, trừ hướng chính đông và đông nam."



Phong Chi Danh lại nhìn Tuệ Viên nói: "Nếu như không xảy ra sai sót ở vụ của Phùng Mão khiến cho Tiết tử bị ta thu hồi, vậy nạn nhân tiếp theo của Tiết tử chắc sẽ bị chôn tim ở hướng chính đông, trừ hướng đông nam ra. Hồ Hiển và Ô Nương chỉ có một cô con gái là cô nương, vậy bổn mạng của cô nương thuộc về quẻ Tốn, chủ quản hướng đông nam. Hạ độc chính phụ thân mình không phải vì cô muốn giết ông ta, chỉ vì đôi chân cô bị tật, không tiện giết người, chỉ có thể mượn sức của ông ta thực hiện. Cô cho ông ta dùng lượng nhỏ Kỳ Hà Đa, khiến tâm trí ông ta rơi vào hỗn loạn. Mặc dù ta không rõ cô dùng lý do gì thuyết phục ông ta nhưng ông ta thật sự nghe theo lời cô đi giết người. Nạn nhân đầu tiên mà ông ta giết chính là vị Điền công tử gián tiếp hại cô mất đi đôi chân. Hắn ta còn một tội nữa là ăn chơi phóng túng khiến thê tử đau lòng tự sát. Đáng tiếc, Hồ Hiển mới chỉ giúp cô giết được sáu người thì bệnh chết. Cô vẫn còn thiếu một trái tim nữa để hoàn thành trận pháp của mình nên đã tìm đến Phùng Mão. Phùng Mão tư thông với tiểu đồng bị phụ thân phát giác và đánh chết tiểu đồng. Hắn đau buồn nói rằng phải tìm mọi cách hồi sinh cho tiểu đồng. Cô thấy Phùng Mão là một con cờ tốt, giao Tiết tử cho hắn và dụ dỗ hắn giết người. Có thể cô đã bảo với Phùng Mão chỉ cần nghe theo lời cô thì tiểu đồng sẽ hồi sinh. Khổ nỗi Phùng Mão là kẻ mạnh miệng mà nhát gan, cuối cùng cũng chẳng dám giết ai. Vì thế chính bản thân cô đành phải trừ khử hắn. Đối với một kẻ suốt ngày chỉ biết say xỉn ở Túy Mãn Phường thì việc bỏ độc vào thức ăn rồi nhìn hắn chết không có gì là khó. Cô nghĩ đợi hắn chết rồi sẽ lấy lại Tiết tử. Không ngờ đúng lúc đó Bạc vương bất ngờ xuất hiện náo loạn một trận lớn. Cô không có cách gì tiếp cận cái xác của Phùng Mão, đành phải rời đi."

Tuệ Viên cúi đầu yên lặng rất lâu, sau cùng ngẩng lên thở dài, nhưng mà nghị lực trong đôi mắt vẫn còn mạnh mẽ vô cùng, cứ như muốn nói đã đến nước này rồi, sợ hãi cũng vô ích: "Chứng cứ động cơ đều có đủ rồi, xem ra tội này ta không nhận cũng không được. Nhưng mà quốc sư đại nhân, ngài đã đoán sai một chuyện."

"Rửa tai lắng nghe." Phong Chi Danh nói.

"Phụ thân ta đúng là có hối hận vì đã hại chết mẫu thân, nhưng khi nhìn thanh đao ô tinh thấm đẫm máu của bà, ông bị kích thích và hưng phấn nhiều hơn là hối hận. Mẫu thân sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, dòng máu đó vô tình khiến cho ô tinh phát sáng. Vì thế, phụ thân dùng đoạn ô tinh phát sáng kia rèn ra Tiết tử độc nhất vô nhị, sau đó không bao giờ luyện đao nữa. Ông nói Tiết tử là thần binh tốt nhất trên thiên hạ rồi. Phụ thân là người cực kỳ mâu thuẫn. Ông si mê Tiết tử bao nhiêu thì cũng dằn vặt về cái chết của mẫu thân bấy nhiêu, nhiều lần trong cơn say còn nói bản thân là người chồng bội bạc. Ta chỉ cần mượn nước đẩy thuyền, khiến tâm trí ông ấy mê loạn hơn rồi nói với ông ấy tên của những kẻ bội bạc thê tử họ, ông ấy sẽ giết chúng moi tim mà không hề nghi ngờ. Đáng hận thay, ông ấy lại đột tử khi ta chỉ còn thiếu bước cuối cùng một chút nữa thôi. Ta đành phải hao tổn tâm tư trên người Phùng Mão. Phùng Mão lần nào say rượu ở Túy Mãn Phường cũng bảo rằng có thể vì tiểu đồng nhà hắn bất chấp tất cả, ngay cả giết người một mạng đổi một mạng cho tiểu đồng cũng không hề gì. Thế mà cuối cùng lại chỉ là tên vô dụng dám nói không dám làm." Tuệ Viên co tay lại đập lên đôi chân đã không còn cảm giác gì nữa, tức giận cùng cực: "Nếu không vì ta tính sai một bước trên người hắn thì cũng không đến nỗi bị bại lộ như hôm nay. Đôi chân ta sẽ có thể đứng lại như xưa, từ nay về sau không phải hứng chịu những ánh mắt miệt thị chê bai của đám bàn dân thiên hạ nữa."

Phong Chi Danh phản bác: "Cô đã tính sai hai bước. Cho dù để cô thật sự lập được Thất Tâm Chiêu Linh Trận thành công thì điều cô mong muốn cũng không bao giờ thành hiện thực. Thứ đó chỉ là một trò bịp.". 𝑵ha𝐧h 𝐧hất tại ﹛ 𝖳rU𝙢𝖳 r𝑢y𝖊𝐧.ⅴ𝐧 ﹜

Tuệ Viên gào lên: "Không thể nào! Tây Vực nhàn thư là do đích thân quốc sư Mao Toại Tử viết ra, sao có thể là trò bịp được?"

Phong Chi Danh nhạo báng: "Đã gọi là nhàn thư tức là thu thập chuyện lạ từ bốn phương chỉ nghe cho vui trong lúc trà dư tửu hậu, sao có thể tin là thật được? Nếu là thật thì ông ấy làm gì viết thành sách lưu truyền ra bên ngoài cho ai ai cũng biết? Cô không mang não mà nghĩ sao? Một khi ai ai cũng biết rồi đi giết người đạt thành ước nguyện, thế thì thiên hạ bây giờ toàn là kẻ trường sinh bất lão, quyền thế ngất trời hoặc tiền của vô số cả rồi."

Lời này của Phong Vô Danh giống như sấm sét giữa trời quang triệt để đánh phủ lên người Tuệ Viên. Tuệ Viên đơ ra thật lâu rồi bỗng dưng bật khóc tức tưởi: "Ai ở trên đời mà không có tâm nguyện khiến bản thân trở nên ngu xuẩn? Lẽ nào quốc sư không có sao?"

"Thật sự là ác nữ khiến vạn người kinh tởm. Đến lúc này mà còn muốn ngụy biện sao?" Lương Đổng Nhân giận dữ hỏi.




Phong Chi Danh thất thần tự hỏi bản thân, sau đó cười buồn: "Đương nhiên là có, nhưng ta sẽ không hy sinh người khác vì tâm nguyện của mình."


Phong Chi Danh bảo Lương Đổng Nhân tránh đi một lúc rồi nói: "Vì để Phùng Mão chắc chắn phải chết, cô vừa hạ độc vừa hạ cổ cho hắn. Người bán cổ cho cô là Thiên Diện Độc Y?"


Tuệ Viên không đáp, chỉ nói: "Quốc sư, ta cũng nên trừng phạt ngài bằng cách để lại nan đề mà ngài không trả lời được."


"Đừng tự cho là mình giỏi. Ta biết chắc chắn là hắn. Thì ra hắn đang ở trong kinh thành."


Phong Chi Danh nói xong liền bỏ đi, phần còn lại đều giao cho Lương Đổng Nhân xử lý tiếp.


(*) tích cốt: Nhỏ máu vào xương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK