• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Trường Ly

Cuối cùng thì Thẩm Viêm cũng không dám lấy hết can đảm để nếm thử uống nước đậu xanh ăn với ve sầu chiên, sau khi xin tha liên tục nhưng không có kết quả, hắn chuyển cho Trình Dương một vạn tệ.

Trình Dương nhận tiền, vẫn hơi rầu rĩ không vui: "Thứ em để ý không phải mấy đồng tiền đó."

Thẩm Viêm vội nói: "Anh biết anh biết, em chỉ là muốn xem thái độ của anh. Anh thề, anh thật sự biết lỗi rồi, về sau nếu lại gặp phải loại tình huống này, nhất định anh sẽ bảo vệ em trước."

Trình Dương gật gật đầu, như là đã tin lý do của Thẩm Viêm.

Thẩm Viêm tự nhiên mừng rỡ có thể bỏ qua cái đề tài này, tiếp tục cùng với Trình Dương ngọt ngọt ngào ngào.

Hành trình của nghệ sĩ rất bận, ở nhà được mấy ngày rồi lại phải chạy show. Trước khi đi Thẩm Viêm ôm Trình Dương năn nỉ ỉ ôi, luôn miệng nói sắp phải chia lìa nên muốn lưu một cái kỷ niệm.

Trình Dương cười ngọt ngào nói: "Em đang thi lấy chứng chỉ thợ làm bánh, chờ anh quay về rồi nói tiếp, được không?"


Trình Dương sẽ không nói dối, nếu đã hứa hẹn, thì nhất định sẽ làm được.

Thẩm Viêm bị quả táo ngọt từ trên trời rơi xuống này làm cho yên lòng, cảm thấy mỹ mãn cọ cọ đầu tóc của Trình Dương, nói: "Sao lại đi thi lấy chứng chỉ thợ làm bánh...... Vì anh sao?"

"Đúng vậy, để có thể chăm sóc anh tốt hơn." Nụ cười của Trình Dương chân thành, tràn đầy niềm hạnh phúc vì có thể rửa tay nấu canh cho người mình yêu.

"Vậy là anh lại có lộc ăn rồi." Thẩm Viêm nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Trình Dương, rồi sau đó môi di di, lại gần chóp mũi của Trình Dương, lại bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.

Mặt cũng không cho hôn? Thẩm Viêm nhíu mày, có hơi mất hứng.

Trình Dương ôn nhu nói: "Chờ anh trở về." Nói xong, lần đầu chủ động ôm lấy eo của Thẩm Viêm, mặt dán lên ngực của hắn, như là cực kỳ thẹn thùng, "Em muốn...... một ít *nghi thức cảm."

Chậc, tính cách thật đúng là giống như thiếu nữ vậy, lại còn cảm giác nghi thức cái gì chứ, tưởng là đêm động phòng hoa chúc chắc..... Thẩm Viêm vuốt ve lưng của Trình Dương, ánh mắt hơi tối, giọng khàn khàn nói: "Được rồi, nghe em hết."

Thứ có được dễ dàng luôn không được quý trọng, chỉ có đồ trong tủ kính, trên kệ để hàng, trong nhà người khác, cầu mà không được, mới có thể cứ nhớ thương mãi ở trong lòng. Phần nhớ thương này lâu dần sẽ ngày càng sâu sắc hơn, cho đến khi có một ngày không thể nhịn được nữa, sẵn sàng dùng mọi thứ để đổi lấy thứ duy nhất ấy, lại phát hiện ra thứ mà mình yêu thích sớm đã không được xuất bản nữa, đời này sẽ không thể nào có được.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cả đời này đều không thể có lại được nữa. Sự tiếc nuối lớn lao ấy cứ lưu tại dưới đáy lòng như thế, từ đây trở thành một việc cấm kỵ, không được nói đến, không được chạm vào, mỗi lần nhớ tới là một lần buồn bã mất mát. Đó là sự thống khổ lớn nhất khi cầu còn không được.

Thẩm Viêm đã từng trải qua một lần thống khổ như vậy, nhưng hắn không nghĩ rằng, hắn sẽ lại phải trải qua một lần nữa.

Hôm nay vốn là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, giống như tâm trạng mới kết thúc công việc của Thẩm Viêm. Chạy xong show về nhà, cuối cùng hắn cũng có thể bắt Trình Dương thực hiện hứa hẹn, cứ tưởng tượng đến người thanh niên vốn nhút nhát bảo thủ sẽ mở rộng vì mình, là trong lòng hắn lại cảm thấy nóng cháy, khóe miệng không nhịn được điên cuồng cong lên.

Hắn gần như là vô cùng vội vã xuống xe, lại vội vàng vào thang máy. Một phút trước Trình Dương nhắn tin cho hắn nói vừa làm đồ ngọt mới học được, đợi hắn về đến nhà là vừa lúc có thể ăn.

Hắn đâu muốn ăn đồ ngọt đâu, yết hầu Thẩm Viêm lăn lăn, lấy di động ra xem giờ, là bốn giờ chiều.

Nếu bắt đầu từ bây giờ, cho đến nửa đêm, bọn họ có khoảng tám tiếng đồng hồ.

Hắn đã đặc biệt không cho Tiểu Tống đi theo, chỉ vì khi vừa mở cửa ra, là có thể ấn thanh niên trên mặt đất, trên tường, trên ghế sô pha...... Mười ngón tay đan vào nhau, làn da tái nhợt của thanh niên sẽ nhiễm lên màu đỏ từng chút một, yếu ớt giãy giụa, cong người lên như chú mèo nhỏ vậy......

Mới nghĩ vậy thôi mà Thẩm Viêm đã có phản ứng, chỉ có thể mặt không đổi sắc mà hơi chỉnh chỉnh quần.

"Ting", cửa thang máy mở ra, hắn xoay xoay cổ, vừa muốn bước ra ngoài, thì di động rung rung.

"A Viêm, em về nước rồi, thầy hướng dẫn cho em nghỉ một tuần. Buổi tối cùng đi ăn cơm đi, hẹn ở chỗ cũ."

Người bên kia đầu dây hình như chưa từng nghĩ tới việc Thẩm Viêm có khả năng sẽ cự tuyệt, rất tự nhiên mà sắp xếp xong mọi chuyện. Thẩm Viêm ngẩn ra, động tác giơ chân hơi dừng lại, rồi sau đó từ từ rút về.

Cửa thang máy đợi một lát, chầm chậm đóng vào, rồi lại bởi vì mãi không có ai ấn số tầng cần đi mà ngừng ở một chỗ rất lâu không di chuyển.

Qua một lúc lâu, một ngón tay thon dài ấn lên số âm 1, tầng ngầm, nút bấm sáng lên, thang máy từ từ đi xuống, Thẩm Viêm gọi điện cho Tiểu Tống: "Đã đi chưa? Ừ, có việc ra ngoài, quay lại đón tôi."

......

Trình Dương chống cằm, ngồi trong phòng ăn, nhìn món tráng miệng tinh xảo mới ra lò từ nóng biến thành lạnh, đồ ăn được rửa sạch rồi nấu lên từng chút mất đi độ ấm, kim đồng hồ tích tắc tích tắc từng giây, chạy một vòng lại một vòng.

Cậu biết rõ Thẩm Viêm sẽ không trở về, một người đàn ông tử tế cứ thế mà biến thành c*h*ó. Nhún vai, đứng dậy, vào phòng bếp, tắt bếp gas, mở nắp nồi đất ra, nhìn canh gà đen được ninh từ 7 giờ sáng một cái.

Món canh mỹ vị như vậy, lại chẳng có ai tới thưởng thức cơ.

Khóe miệng cậu mỉm cười, nhìn về phía hoàng hôn đang dần buông xuống ngoài cửa sổ, duỗi người, quay đầu trở về phòng ngủ, nằm trên giường chơi điện thoại một lát, sau đó cơn buồn ngủ nổi lên, thế là đắp chăn ngủ một giấc.

Khi tỉnh lại đã là 8 giờ tối, cũng sắp đến lúc rồi, cậu bắt đầu thu dọn hành lý. Khoảng nửa giờ sau, Alipay đột nhiên nhắc nhở tài khoản nhận được năm vạn tệ, ghi chú viết "M***, người anh em, không hổ là cậu, hôm nay thật sự là tin lớn đấy! Cậu không phải là trợ lý của ai kia chứ, sao mà cái gì cũng biết."

Trình Dương nhíu nhíu mày, trực tiếp cho người này vào sổ đen. Tuy người này khá chủ động chuyển tiền thù lao, nhưng hợp tác giữa họ chỉ có thể dừng ở đây, Trình Dương vẫn rất hi vọng có thể duy trì hình tượng tiểu bạch hoa nhỏ yếu đáng thương đến phút cuối, nếu mà ngã xe ở chỗ của tên paparazzi thì thật sự hơi tiếc đấy.

Giải quyết xong một tai họa ngầm không lớn cũng không nhỏ, Trình Dương mới chậm rì rì mở Weibo, xem hot search hôm nay, quả nhiên, đề tài #Thẩm Viêm Trần Thụy Ngọc châm lại tình xưa# bạo đỏ thẫm đang đứng ngay đầu bảng, một đoạn video hai người Thẩm Trần say rượu ôm nhau bị truyền khắp internet.

Nếu chỉ đơn giản là ôm nhau thì đương nhiên không có khả năng hấp dẫn sức chú ý của mọi người như thế, mấu chốt vấn đề ở chỗ, nơi mà bọn họ uống rượu là một quán bar dành cho... gay, hai người đàn ông từng hợp tác đóng chung một bộ điện ảnh chủ đề đồng tính, lại từng có xì-căng-đan tình ái, bây giờ lại ôm nhau ở một quán bar đồng tính, không thể không khiến cho người ta mơ mộng.

Trong nguyên tác, hôm nay Trần Thụy Ngọc đột nhiên từ nước Mỹ quay về, là do đề tài mà y phải làm rất lâu đã bị người khác chớp thời cơ đăng bài trước, tâm tình phi thường không tốt, thầy hướng dẫn cho y nghỉ ngơi một tuần, bảo y điều chỉnh tâm lý một chút.

Y nổi giận đùng đùng về nước, vừa xuống máy bay là báo ngay cho Thẩm Viêm, bảo Thẩm Viêm đi uống cùng mình để giải tỏa. Lúc ấy, Thẩm Viêm đang tình chàng ý thiếp với nguyên chủ, vốn dĩ đây là thời kỳ tình yêu nồng cháy, *khó xá khó phân nhất, nhưng sau khi hắn ta nhận được tin nhắn thì không thèm suy nghĩ gì thêm, lập tức bỏ nguyên chủ lại đi đón Trần Thụy Ngọc. Rồi sau đó, vì an ủi Trần Thụy Ngọc, hai người đã cùng nhau đến quán bar đồng tính để mua vui.

Thật ra tính bảo mật riêng tư của quán bar đồng tính này khá là tốt, người bình thường còn không có cách nào vào được, càng không cho phép ghi âm ghi hình, ai ngờ ngày đó lại có một tên thám tử tư đang giúp đỡ người khác bắt gian, không biết là tên đó trà trộn vào quán bar bằng cách nào, lại còn nhận nhầm người, trời xui đất khiến chụp được cảnh tượng Thẩm Viêm và Trần Thụy Ngọc đang thân mật.

Đoạn ghi hình này vừa truyền ra đã gây ra sóng to gió lớn, Thẩm Viêm phí rất nhiều công sức mới ép được tin này xuống, cùng lúc đó còn phải an ủi tâm thái đang suy sụp của Trần Thụy Ngọc, vốn dĩ y đã buồn bực không vui vì chuyện luận văn, về nước tìm bạn tốt tâm sự lại bị dính tin nóng về xì-căng-đan đồng tính, khách sạn còn bị phóng viên vây chặt đến nỗi không thể ra ngoài, như thế thì ai mà chịu nổi?

Trần Thụy Ngọc cực kỳ ghét bầu không khí của giới giải trí trong nước, hoàn toàn không muốn phản ứng đám phóng viên chỉ biết tọc mạch với bịa đặt kia, vậy nên Thẩm Viêm chỉ có thể nghĩ cách đưa y ra nước ngoài, đến phút cuối lại còn phải nghe lời khuyên "Giới giải trí *ngư long hỗn tạp, anh nên nhân lúc còn sớm đổi nghề đi, em không muốn thấy một ngày nào đó anh cũng thay đổi" của y.

Lời này của y có hơi mang ẩn ý không tốt lắm, vốn dĩ Thẩm Viêm cũng đã nhịn một bụng tức, nghe kiểu nói dạy dỗ của y, hoàn toàn như lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng ai bảo y là người trong lòng của hắn cơ chứ? Đành phải nhịn cục tức lại, về đến nhà, nhìn thấy nguyên chủ mấy hôm đều lấy nước mắt rửa mặt, rốt cuộc có chỗ trút giận: "Có phải cậu làm không hả? Cậu cố ý tìm người chụp lén tôi phải không? Để trả thù tôi? Muốn tôi phải thân bại danh liệt? Có hèn hạ hay không?"

Nguyên chủ trực tiếp bị hắn mắng đến ngu người, mấy ngày liền vừa mở mắt ra đã nhìn thấy xì-căng-đan của người yêu với một người đàn ông khác, nhắn tin cho người yêu xin một lời giải thích, lại như *đá chìm đáy biển, chẳng có nổi một câu trả lời, vất vả chờ đến khi người ta về nhà, thế nhưng chưa gì đã bị hoài nghi, bị nhục mạ trước.

Trái tim nguyên chủ tan nát khóc lớn, lại càng khiến Thẩm Viêm phiền chán hơn, tuy rằng sau khi xong việc, Thẩm Viêm bình tĩnh lại, đoán được người như nguyên chủ cũng không có đủ chỉ số thông minh để làm loại việc đó, nên nhẫn nại dỗ dành nguyên chủ mấy ngày, dễ như trở bàn tay mà dỗ nguyên chủ quay về.

Cốt truyện gốc là như thế, hiện giờ người đã biến thành Trình Dương, nếu Thẩm Viêm sẽ hoài nghi việc này là do cậu làm, vậy không bằng để cậu ra tay trước, chiếm hết ưu thế, thật sự làm chuyện này luôn. Bán tin này có thể kiếm được ít tiền, vẫn tốt hơn là bị mắng không.

Còn nữa, nếu Thẩm Viêm đều cùng Trần Thụy Ngọc đi bar đồng tính, vậy cậu cũng xin rút. Ngây ngốc chờ đợi thêm mấy ngày, cho đến khi Thẩm Viêm mang theo hương vị của một thằng khác, nổi giận đùng đùng trở về, lại coi cậu làm cái túi trút giận rồi mắng như máu chó phun đầu? Nếu thế cậu sẽ không nhịn nổi.

Tuy việc kiếm tiền quan trọng, nhưng cậu cũng sợ bẩn.

Trình Dương lưu lại một tờ giấy đã sớm chuẩn bị tốt ở trong phòng khách, kéo rương hành lý ra ngoài, xuống lầu gọi tắc-xi, tiêu sái rời khỏi hiện trường.

Tạm biệt Thẩm cẩu, người kế tiếp càng ngoan.

*Chú thích:
nghi thức cảm:
khó xá khó phân:
ngư long hỗn tạp:
đá chìm đáy biển:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK