• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Trường Ly

Cùng lúc đó, Thẩm Viêm, người còn chưa biết đến "luận điểm kích thích" của Trình Dương, vừa mới nhắn cho Trình Dương mấy tin nhắn. Đầu tiên, là cảnh cáo cậu là không được phép thân mật với Tưởng Ứng Thần, tiếp theo đó, lại điên cuồng xin lỗi, rồi cầu xin Trình Dương đừng tức giận nữa, mau quay về bên cạnh hắn ta.

Thẩm Viêm si dại đợi cả một đêm, cũng chẳng đợi được dù chỉ là một tin hồi âm của Trình Dương, bù lại, hắn chờ tới một trận thóa mạ chửi bới của chị Ngải.

“Thẩm Viêm, siêu sao họ Thẩm của tôi, nếu cậu không muốn tiếp tục lăn lộn trong cái giới này nữa, thì cậu nói ra từ sớm đi! Đừng liên lụy đến chúng tôi được không hả!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Phim thì không chịu diễn, chạy đi quấy rầy Trình Dương, giờ thì hay lắm, chọc tức người ta, người ta lên talk show bóc phốt cậu luôn rồi này!”

Thẩm Viêm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì chị Ngải đã ném cho hắn ta một đường link liên kết: “Cậu tự xem đi! Đây còn mới chỉ là phần báo trước thôi đấy!!!”

Thẩm Viêm click vào link, thấy được một Trình Dương mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Tinh thần phấn khởi, rộng rãi tự tin, so với thỏ con dịu dàng nhút nhát mềm yếu trong ấn tượng của hắn, quả thật là khác nhau một trời một vực.

Thẩm Viêm nhất thời xem đến ngây ngốc, tất cả lực chú ý đều tập trung vào gương mặt của Trình Dương.

Video chỉ có mấy chục giây nên rất nhanh đã phát xong rồi, Thẩm Viêm nhấn nút phát lại, đến lần thứ hai mới có tâm tư đi nghe xem Trình Dương nói cái gì.

“Có một câu nói, bảo là "người đẹp trai mà không tự biết mới là người đẹp trai nhất", không biết mọi người đã từng nghe qua chưa?!

Người yêu cũ của tôi ấy mà, dù sao cũng là một người nghệ sĩ, mặt mũi trông cũng ok lắm.


Nhưng hắn lại là kiểu người tự biết bản thân rất đẹp trai, ở chung một chỗ với hắn, cứ như là thời thời khắc khắc đều đang diễn phim thần tượng vậy.

Cảnh tượng giống như kiểu Kabedon đều là cảnh bình thường rồi, tôi sợ nhất là miệng hắn ta đột nhiên bị méo một cái, nở thành một nụ cười tà~mị.

Nam nhân, em là của tôi.

Nam nhân, em đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi.

Nam nhân, đến đây, ngã vào vòng tay của tôi đi.

Soái ca có đẹp trai đến mấy cũng không chịu nổi tạo hình này á, trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi đều phải ăn chay, lúc nấu cơm, đến dầu cũng không dám đổ nhiều.

Bởi vì, dầu mỡ trong cuộc sống hàng ngày, thật sự là quá nhiều.”

Video kết thúc, Thẩm Viêm im lặng không nói nên lời, chỉ là, cảm xúc trong lòng, lẫn lẫn lộn lộn.

Giơ gương mặt kia đi tham gia talk show, nói thật, "người bạn trai cũ siêu sao" này của cậu ta là ai, quá dễ bị người ta đoán ra.

Thẩm Viêm vốn nên giận tím mặt, lấy tay chỉ vào mũi của Trình Dương mà mắng cậu “hút máu bạn trai cũ”.

Nhưng kỳ quặc là, trong lòng hắn ta, thế nhưng không có bất kỳ cảm xúc tức giận nào, ngược lại, còn có chút mừng thầm.

Chính là có cái loại cảm giác, kiểu…… A, hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ mãi không quên mình, cậu ấy châm chọc mỉa mai mình như vậy, nhất định là vẫn còn thích mình…

Yên lặng suy tư một lát, Thẩm Viêm gật gật đầu.

Chỉ có như thế mới có thể giải thích được.

Quả nhiên, Trình Dương chỉ đang lợi dụng những tên kia để làm mình tức giận thôi, người mà cậu ấy yêu nhất vẫn như cũ là mình.

Thẩm Viêm khó hiểu mà có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn trả lời chị Ngải: “Bao giờ thì tiết mục này lên sóng? Tôi muốn xem bản phim gốc.”

Chị Ngải: “?”

Trình Dương một tiếng súng vang là nổi tiếng, nhưng lại là loại nổi tiếng phi thường *hắc, fans của Thẩm Viêm đều tức điên rồi, mà cái nhìn của phần lớn *người qua đường đối với cậu cũng không tốt cho lắm.

*hắc: ở đây là để chỉ một người nổi tiếng bằng scandal, danh tiếng không tốt.

người qua đường: trong cbiz, dùng để chỉ những người chỉ hóng tin, chứ không phải fan hay antifan.

Cho dù *ảnh đế có thật sự là bạn trai cũ của ngài đi chăng nữa, thì hành vi ké fame trần trụi như vậy cũng là việc làm không ổn đi?

*ảnh đế: người nhận giải Nam diễn viên chính (diễn phim điện ảnh) xuất sắc nhất của các giải thưởng diễn xuất có giá trị nghệ thuật.

Trong một loạt lời chửi bậy, Trình Dương lên *hot search, khi về nhà phải rẽ trái rẽ phải mới cắt đuôi được mười mấy tên paparazzi, quả thực là một bước lên trời, trực tiếp thành đãi ngộ của siêu sao hạng A.

*hot search: hay bảng Hot search, theo lý thuyết, là một công cụ đo lường mức độ quan tâm của cư dân mạng đến một vấn đề nào đó.

Một số bạn trên mạng có ý muốn tìm kiếm thông tin cá nhân của cậu, muốn biết tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Những fans đang phẫn nộ thì điên cuồng thề độc, là phải tìm ra địa chỉ của Trình Dương rồi đến xé nát miệng của cậu.

Mới hôm qua thôi, Trình Dương vẫn còn là kẻ vô danh chẳng ai thèm ngó ngàng tới, nhưng đến hôm nay, cậu đã đi vào tầm nhìn của công chúng như vậy rồi, hiện tại, đối với nhất cử nhất động của cậu, mọi người đều cực kỳ chú ý.

Mục đích của Trình Dương đã đạt tới, trở thành một nhân vật công chúng lúc nào cũng sinh động ở trước màn ảnh, cho dù quyền thế của Lâm Khí Chi có nhiều đến ngập trời, thì cũng phải đắn đo mấy phần trước lúc muốn động thủ với cậu.

Mấy ngày sau, Trình Dương nhận được điện thoại của tổ tiết mục.

Đạo diễn xin lỗi, nói là nhận được thông báo của cấp trên, phần biểu diễn của cậu phải bị cắt đi.

Trong lòng hiểu rất rõ đây là chuyện như thế nào, nhưng ngữ khí của Trình Dương lại mang vẻ kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy, độ hot hiện tại của tôi cũng không tồi mà, nếu cắt đi thì các ông sẽ mất rất nhiều lượng truyền phát đó, nếu không các ông thử suy xét, suy xét lại xem?”

“Tôi cũng không có cách nào khác, thông báo từ cấp trên, nếu không muốn tiết mục bị hủy, thì phải cắt sạch tất cả màn ảnh của cậu.” Đạo diễn thở dài, nhỏ giọng lầu bầu, “Ảnh đế ra tay thật là mạnh bạo.”

Trình Dương nghĩ thầm, đây cũng không phải việc làm của Thẩm Viêm, nếu là hắn ta làm, vậy thì sẽ không để dư luận tùy ý đồn đoán, mà phòng làm việc lại một chữ không phát.

Là Lâm Khí Chi dở trò, Trình Dương nghĩ.

Lực lượng của tư bản.

Thật trâu bò.

Lâm Khí Chi, ông ta đây là muốn cho cậu biết rằng, bản thân nhỏ bé cỡ nào.

Đáng tiếc, Trình Dương cũng không có cảm giác thất bại, *ngưu đao tiểu thí mà thôi.

*ngưu đao tiểu thí: lần đầu hơi hơi hiển lộ tài năng của bản thân.

Cậu đứng dậy, đi vào phòng bếp, vừa nấu cơm vừa tự hỏi, bước tiếp theo nên làm như thế nào. Còn chưa nghĩ ra được ý gì hay, thì lực chú ý của cậu đã bị hấp dẫn bởi một tin tức.

Nhãn hiệu nước khoáng thuộc Tập đoàn Đức Tái bị bóc ra là gây ô nhiễm nguồn nước, nhiều người tiêu thụ đã gọi cho đường dây nóng 315 để khiếu nại, yêu cầu Cục Quản lý Công Thương tham gia điều tra.

Là Chu Khuyết Đình?

Đây là ý của câu nói “Sẽ xả giận cho cậu” của anh ấy sao?

Quả nhiên, vẫn là phải chính tay mình dùng búa sắt pháp luật đập chết lão già khốn kiếp kia thì cậu mới có thể hả giận được, chứ chỉ có chút tổn thất kinh tế như này, không đủ.

Trình Dương tìm xong lý do cho mình, cậu muốn tiếp tục điều tra vụ án này, tuyệt đối không phải để bảo vệ chính nghĩa, chỉ là bởi vì cậu là người có thù tất báo, mà thôi.

Nấu cơm xong, Trình Dương nằm nhoài lên cửa sổ, dáo da dáo dác nhìn ngó cả buổi, muốn xem xem có thể có một hay hai anh paparazzi nào đó mà kẻ tài cao gan cũng lớn, có thể mò đến nơi này hay là không, để rồi sau đó lại thả thêm một đợt tin sốt dẻo nữa, cậu còn nghĩ luôn tiêu đề hộ mấy anh paparazzi luôn rồi, đây, #Bạn trai cũ của ảnh đế họ Thẩm thế nhưng bị bá tổng họ Tưởng kim ốc tàng kiều#, độ hút mắt này, xời, tuyệt.

Kết quả, hiện thực đã chứng minh, khóa paparazzi này không được. Cùi bắp, đều là bọn cùi bắp.

Tưởng Ứng Thần vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy vẻ mặt có chút tịch liêu của Trình Dương, trong lòng anh ta bỗng như bị đâm một cái, bước nhanh đi lên phía trước, nhẹ nhàng dỗ dành, nói: “Không sao đâu, những phóng viên đó không dám đến nơi này đâu.”

Trình Dương: “……”

Tưởng Ứng Thần sờ sờ đầu của cậu: “Tôi biết, là do Thẩm Viêm có lỗi với cậu, tôi đã thuê người xử lý quan hệ công chúng rồi, rất nhanh thôi, mọi người sẽ biết được chân tướng, sẽ trả lại trong sạch cho cậu.”

Mời người xử lý quan hệ công chứng? Trình Dương trầm tư suy nghĩ một lát, quả nhiên vẫn phải ôm đùi Tưởng tổng sao?

Thật là làm khó người ta a, ngẫu nhiên cậu cũng muốn tự mình nỗ lực cố gắng một lần mà.

Trình Dương chớp chớp mắt: “Tưởng tổng, tôi không chỉ muốn mọi người biết được chân tướng, tôi còn muốn nổi tiếng, anh giúp giúp tôi đi~.”

Nổi tiếng có gì tốt chứ, sống dưới ánh đèn flash, không có chỗ nào có thể che giấu, tất cả mọi riêng tư cá nhân đều bị bại lộ trước mắt của đại chúng. Tưởng Ứng Thần nhíu nhíu mày, quan tâm hỏi: “Thiếu tiền hả? Tôi chuyển khoản cho.”

Trình Dương lắc đầu, nhéo cà vạt của Tưởng Ứng Thần lắc qua lắc lại, 'ỏn à ỏn ẻn' nói: “Tôi muốn làm ngôi sao mà~.”

“Nói chuyện hẳn hoi.” Tưởng Ứng Thần vèo một cái rút cà vạt về, xụ mặt, vành tai lại đỏ bừng bừng, ho nhẹ một tiếng, nói, “Tiểu Trình, không phải tôi không giúp cậu, chỉ là…… Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, trước kia cậu thật sự chưa từng gặp được Lâm Khí Chi sao? Không phải là tôi muốn nói đỡ cho Thẩm Viêm, nhưng lần này, người đang chèn ép cậu là Lâm Khí Chi, chứ không phải Thẩm Viêm.”

Quả nhiên là lão ta, trong lòng Trình Dương hiểu rõ, nhưng trên mặt lại lộ vẻ kinh ngạc: “Chủ tịch Lâm? Tôi có thể có tiếp xúc gì với một nhân vật lớn như vậy chứ?” Nghĩ nghĩ, cậu do do dự dự nói, “Chẳng lẽ là do sự việc xảy ra trong bữa cơm lần trước nên đã đắc tội ổng? Nhưng đâu phải tự tôi muốn mình bị dị ứng rồi quấy nhiễu hứng thú của ông ta đâu, thật là rất xin lỗi quá.”

Dáng vẻ phàn nàn của Trình Dương cứ như là đứa trẻ con đang giận dỗi vậy, Tưởng Ứng Thần cười cười, nói: “Nếu thế thì lòng dạ ông ta thật là hẹp hòi…… Không sao, việc này hãy để tôi giải quyết. Ăn cơm trước đi”.

Trình Dương gật gật đầu, như là không hề chú ý tới cách Tưởng Ứng Thần đánh trống lảng gượng gạo đến mức nào, bước chân cậu uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào phòng bếp bưng thức ăn.

Tưởng Ứng Thần nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cậu, nhưng sầu lo tràn đầy trong ánh mắt, không vứt đi được. Anh ta đã cho người điều tra quá khứ của Trình Dương, không tìm thấy bất cứ chỗ nào có liên quan đến Lâm Khí Chi, nhưng việc dị ứng lần trước, và lần này, là nhanh chóng cấm sóng, Ác ý của Lâm Khí Chi đối với Trình Dương, lại lớn đến vậy.

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Trình Dương, Tưởng Ứng Thần đột nhiên như hiểu ra điều gì đó.

Trong nháy mắt, anh ta phi thường hối hận, có lẽ hôm đó anh ta không nên đưa Trình Dương đi theo.

Sắc đẹp luôn là thứ có thể làm cho đầu óc của một số người trở nên choáng váng không tỉnh táo.

Thế nhưng, Lâm Khí Chi không khỏi cũng quá coi thường anh ta rồi. Muốn động vào người của anh ta, lão được anh ta cho phép rồi sao?

Mặt Tưởng Ứng Thần nặng nề như nước, lập tức gọi điện cho bí thư, phân phó mấy câu như thế này, lại như thế kia.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tưởng tổng: Với thiết lập nhân vật như vậy, với sự quyết đoán như vậy, sao vai chính công có thể không phải là của tôi được?

Tiểu Chu: Cứ bình tĩnh chờ xem, về sau sẽ rõ.

*Chú thích:

hắc:
người qua đường:
ảnh đế:
hot search:
ngưu đao tiểu thí:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK