Trình Dương không muốn để Chu Khuyết Đình phát hiện sự khác thường của mình, đứng dậy lại đi toilet một lần, lúc này đây, cậu ở bên trong khá là lâu, lúc ra ngoài thì khách khứa đã lục tục rời đi rồi.
Bữa tiệc kết thúc.
Chu Khuyết Đình không nói thêm gì, anh lái xe đưa Trình Dương về nhà, mới vừa đi ra sơn trang không được bao lâu, đã phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn đi theo, dính như miếng thuốc cao bôi trên da chó vậy.
Trí nhớ của Trình Dương cực kỳ tốt, cậu đã từng thấy Thầm Viêm lái chiếc xe này. Ngáp một cái, cậu nói: "Siêu sao họ Thẩm lại bắt đầu rồi."
Chu Khuyết Đình quay đầu nhìn cậu một cái: "Có cần cắt đuôi anh ta không?"
Trình Dương dựa đầu lên cửa sổ xe, lười nhác nói: "Không cần, an toàn là số một, đợi lát anh giúp tôi một chút là được."
Xe chạy đến dưới lầu chung cư mà Trình Dương thuê phòng, sau đó hai người cùng nhau lên lầu.
Thẩm Viêm ngồi ở trong xe, nhìn bọn họ lên rồi, nhưng không xuống dưới nữa.
Hắn ta liều mạng gửi tin nhắn cho Trình Dương, hỏi Trình Dương đang làm gì, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, Trình Dương một chữ cũng không trả lời.
Hắn không biết đây là nỗi thống khổ mà Trình Dương vốn sẽ gặp được, hắn chỉ biết nhìn trản đèn trên lầu kia, trong lòng như là bị người dùng vật nhọn đâm ra một cái động.
Máu thịt be bét, đau đớn muốn chết.
Cơn gió lạnh lẽo chảy ngược vào trong xe, gương mặt Thẩm Viêm bị gió phất qua, cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo, mờ mịt giơ tay sờ sờ, mới phát hiện ra chính mình không biết tự khi nào, lệ đã rơi đầy mặt.
Nếu là Trình Dương trước kia, nhìn đến hắn rơi nước mắt, nhất định sẽ khó chịu hơn cả hắn đi.
Vì sao, vì sao buổi tối hôm đó hắn không bước chân vào nhà, vì sao hắn lại quay người đi luôn, vì sao...... hắn lại muốn coi Trần Thụy Ngọc như trân bảo, nâng trong lòng bàn tay, còn đối với Trình Dương, lại khinh thường nhìn lại, chỉ coi cậu thành vật phẩm thay thế khi không có Trần Thụy Ngọc ở bên?
Vì sao, vì sao, vì sao...... Thẩm Viêm thống hận chất vấn chính mình, hối tiếc không kịp vì đã từng đối đãi Trình Dương bằng cách khinh miệt.
Hắn không phải không biết mình sai ở đâu, hắn chỉ là...... chỉ là cho rằng, Trình Dương sẽ bao dung mình.
Hắn cho rằng hắn chỉ là phạm vào một sai lầm nhỏ bé, bé nhỏ đến không đáng kể.
Tận đến khi ánh mắt Trình Dương nhìn về phía hắn trở nên lạnh lùng như vậy, quyết tuyệt như vậy.
Tận đến khi tận mắt nhìn thấy Trình Dương và người đàn ông kia ngọt ngào, cái cách đối diện của họ khi cùng nhau lên lầu kia, thân mật đến mức, cho dù là hắn, cũng không thể không đình chỉ việc lừa mình dối người này.
Trình Dương đã không yêu hắn, hoàn toàn buông tay hắn.
Cái người tha tha thiết thiết, sẽ nấu cơm thật ngon, chờ hắn về nhà, cái người tên Trình Dương kia, đã bị hắn đánh mất.
Đánh mất rồi, đến cuối cùng, không thể tìm về được nữa.
Đêm khuya, một mình Thẩm Viêm ngồi trong xe, hồi tưởng lại chuyện cũ, khóc lóc thảm thiết.
Trản đèn trên lầu kia vẫn luôn sáng lên, như là một cây đao, một chút, lại một chút, cứa vào trái tim của hắn.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng luyến tiếc rời đi, hắn vẫn luôn ở dưới lầu, chờ đợi, chờ đợi một chút hy vọng mà ngay cả chính hắn đều biết không có khả năng kia, hắn ảo tưởng, có lẽ ngay giây tiếp theo, là Trình Dương sẽ mềm lòng, rồi xuất hiện ở trước mặt hắn, nói với hắn rằng: "Thôi được rồi, em tha thứ anh lần này."
Ảo tưởng, chung quy, chỉ là ảo tưởng thôi.
Trình Dương, Dương Dương của hắn, trước sau đều không xuất hiện.
Thẩm Viêm thống khổ lại dày vò mà nhìn đèn trên lầu sáng cả một đêm.
Ngày hôm sau, Trình Dương tinh thần sảng khoái xuống mua đồ ăn sáng, lúc đi qua một chiếc xe thì nghe thấy một tiếng thăm hỏi khàn khàn: "Chào."
Trình Dương quay đầu nhìn lại, cửa sổ xe hạ xuống, tay Thẩm Viêm đặt trên khung cửa sổ, giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc đang hút dở, bên cạnh bánh xe, tàn thuốc rơi đầy đất.
Ở trong ấn tượng của Trình Dương, đời này siêu sao họ Thẩm cũng chưa từng suy sút đến như vậy, trên cằm có một tầng râu ria lún vún màu xanh lá, trong ánh mắt cũng đỏ bừng đầy tơ máu do thức cả một đêm.
Giọng Thẩm Viêm khàn khàn nói: "Hiện giờ anh đã biết tâm tình của em vào buổi tối ngày hôm đó."
Ngày nào cơ? Trình Dương cười cười: "Tôi đã quên hết rồi."
Cậu xoay người muốn đi, lại bị Thẩm Viêm gọi lại.
Vì thế, mặt mày cậu tràn đầy bực bội cùng khó chịu: "Còn có chuyện gì?"
Thẩm Viêm giật mình, hóa ra đối với hắn, Trình Dương...... thế nhưng lại phiền chán đến mức này sao?
Cứ việc là như thế, hắn vẫn cứ thử làm một nỗ lực cuối cùng: "Nếu......" Hắn tự giễu cười một tiếng, như là chính mình cũng biết, lời chính mình sắp nói buồn cười đến mức độ nào, "...... Anh nguyện ý ký hợp đồng chuyển nhượng tài sản, chuyển một nửa tài sản cá nhân tới danh nghĩa của em, thì em...... em có nguyện ý...... trở...... về...... hay không?"
Trình Dương nhẹ nhàng cười cười: "Không tồi, có tiến bộ, biết cái gì hấp dẫn tôi nhất."
Dáng vẻ với ngữ khí không chút để ý này của cậu, làm cho trong lòng Thẩm Viêm giật mình sợ hãi, hắn có thể hơi chút cảm nhận được, hắn lại dẫm trúng địa lôi, nhưng rõ ràng, rõ ràng Thụy Ngọc nói là, nói là......
"Như vậy, anh muốn dùng một nửa tài sản của anh, mua cái gì của tôi đây?" Trình Dương mỉm cười hỏi.
Thẩm Viêm vội vàng muốn bộc bạch thay chính mình: "Không phải mua bán, là......"
"Là cái gì?" Nụ cười của Trình Dương dịu dàng, ánh mắt như nước, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, mồ hôi lạnh của Thẩm Viêm lại tuôn ra như suối, không thể nói nên lời.
Một nửa tài sản, mua cả phần tình yêu hoàn chỉnh của em.
Thẩm Viêm kinh ngạc phát hiện ra, nếu hắn thật sự phải trả lời câu hỏi của Trình Dương, thì đáp án thế nhưng lại buồn cười đến vậy.
Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, tiền, là không mua được tình yêu chân thành.
"Nếu không nói nên lời được, vậy thì, tôi xin phép." Trình Dương cười tủm tỉm đợi một lát, xong, quay người đi luôn.
Thẩm Viêm theo bản năng đẩy cửa xe ra, hô to sau lưng Trình Dương: "Anh và Trần Thụy Ngọc thật sự cái gì cũng chưa làm! Phải làm sao thì em mới có thể tha thứ cho anh chứ!" Bước chân của Trình Dương không ngừng lại, chỉ cười một tiếng, tiếng cười bị gió thổi tới bên tai Thẩm Viêm.
Sắc mặt Thẩm Viêm trắng bệch, mặt đầy vẻ chua xót, cho đến tận một khắc vừa rồi kia, hắn vẫn đều chưa từng thật sự hết hy vọng, hắn cho rằng nhắc tới Trần Thụy Ngọc sẽ làm cho Trình Dương có chút xúc động, xong hồi tưởng lại, đặt mình vào vị trí của Trình Dương, chính hắn đều cảm thấy bản thân trong quá khứ thật sự, rất khốn nạn.
Hắn cho rằng Trình Dương ít nhất sẽ phẫn nộ mắng hắn mấy câu, nhưng trên thực tế, Trình Dương vậy mà không có chút dao động nào, không có yêu, thậm chí cũng không có hận.
Hắn đã biến thành một vị khách qua đường nhỏ bé không đáng kể trong sinh mệnh của Trình Dương, hắn đã, vĩnh viễn mất đi cậu.
Thẩm Viêm ngồi lại vào xe, kéo cửa sổ xe lên, mơ màng hồ đồ lái xe rời đi.
Trình Dương mua đồ ăn sáng xong, về nhà thay quần áo của nữ giới, đi Triều đại tìm Diệp Phong Dự.
Nghe nói, vị giáo viên tâm lý này cực kỳ chuyên nghiệp, bốn mươi tuổi rồi, lại gần như chẳng về nhà, ăn ở, mỗi ngày đều ở trong văn phòng, đợi học sinh sinh viên tùy lúc đến xin tư vấn.
Việc này tạo thành những khó khăn nhất định cho bọn Trình Dương khi điều tra để lấy được bằng chứng.
Cho nên tối hôm qua cậu và Chu Khuyết Đình đã bàn bạc kỹ, cuối cùng đưa ra kế hoạch là, khi cậu thu hút sức chú ý của Diệp Phong Dự, Chu Khuyết Đình sẽ lén tiến vào phòng làm việc của Diệp Phong Dự tìm kiếm chứng cứ.
Trình Dương còn nhớ rõ, Chu Khuyết Đình đã từng nói: "Tôi không dùng thủ đoạn phi pháp để thu thập chứng cứ."
Mặt Chu Khuyết Đình không hề đổi sắc, nói: "Thời kì phi thường, thủ đoạn phi thường." Anh cũng không thể cứ thế tùy tiện tìm tới cửa, rồi hỏi Diệp Phong Dự, có phải đã cố ý hướng dẫn Trương Ninh, khiến cho cậu ta mắc phải bệnh tâm lý mà cậu ta vốn dĩ không có hay không đi.
Chuyện này đã lờ mờ có bóng dáng của Lâm Khí Chi dính vào, vậy thì chân tướng sẽ không quá đơn giản.
Trình Dương đi ở trên đường, nghĩ tới chuyện tối hôm qua.
Lúc ấy, hai người họ nói chuyện chính xong, Chu Khuyết Đình đi đến bên cửa sổ, nhìn ô tô màu đen đang đỗ dưới lầu một cái, ánh sáng lấp lóe trong bóng đêm sáng sáng tối tối.
Trình Dương đứng phía sau anh, nói: "...... Tôi rất xấu xa ha...... Nói thật, giống kẻ lừa đảo đùa giỡn tình cảm của người khác như tôi vậy, anh không sợ sao?"
"Trừng phạt đúng tội mà thôi." Chu Khuyết Đình xoay người, ánh mắt dừng trên bàn chân đang đi dép lê của Trình Dương. Móng chân màu hồng phấn, mềm mại như màu đào mật, mu bàn chân lại là trắng như tuyết, ở mắt cá chân, một khớp xương nho nhỏ đáng yêu nhô ra.
Chu Khuyết Đình đi đến bên cạnh ghế sô pha, cầm lấy tất chân sạch sẽ Trình Dương mới cất từ trên ban công vào, ý bảo Trình Dương ngồi xuống, sau đó, anh ngồi xổm trước mặt cậu, cúi người, tròng tất vào cho cậu.
"Buổi tối rất lạnh, không cần đi chân trần." Nói xong, Chu Khuyết Đình cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, đi đến cửa nhà, xỏ giày xong, "Tôi sẽ ra từ gara dưới tầng hầm, sẽ không đụng phải Thẩm Viêm, tuy rằng người công cụ này cũng muốn lưu lại ngủ một giấc thật ngon, nhưng việc ngày mai còn một số thứ cần chuẩn bị cho kỹ."
...... Người công cụ tự giác như thế, Trình Dương hiếm thấy mà cảm giác lương tâm cũng biết đau.
Cậu tự mình tiễn Chu Khuyết Đình xuống gara.
Để không bị Thẩm Viêm phát hiện, Chu Khuyết Đình còn không thể lái xe về, chỉ có thể đi ra cửa sau của khu chung cư, sau đó gọi taxi.
Trình Dương chủ động nói: "Tiền xe để tôi trả."
"Để sau này mời tôi đi uống trà sữa đi." Chu Khuyết Đình cười cười, phất tay, ý bảo Trình Dương nhanh nhanh lên lầu.
Trình Dương nhìn theo bóng lưng của Chu Khuyết Đình, hoảng hốt nghĩ, trong mắt người này, chính mình rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào chứ, đồ sứ trân quý lại tinh xảo sao? Quả thực là, cứ như bị chạm vào một chút là đã sợ xước rồi vậy.
Cậu không cảm thấy chính mình cần được người khác quý trọng đến nước này.
"Bạn học này? Bạn học?"
Phòng tư vấn tâm lý, Trình Dương bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn giáo viên tâm lý ôn tồn lễ độ trước mắt này, cậu đổi một bộ biểu cảm buồn rầu bực bội, ưu sầu nói: "Thầy Diệp, gần đây, tôi thi lên thạc sĩ, Thế chiến 2......"
Trình Dương bắt đầu kể về câu chuyện của bản thân, nói mục đích tìm tư vấn của chính mình, nói lên những phần áp lực, gấp gáp, buôn khổ khi thi lên thạc sĩ, nói thật cứ như là tự mình đã từng trải qua vậy.
Diệp Phong Dự dịu dàng an ủi cậu, đầu tiên là rót cho cậu một ít canh gà những lời lẽ tầm thường, sau đó thì dọn ra một cái ghế nằm, điều chỉnh xong góc độ thích hợp, bảo cậu nằm trên đó, sau nhắm mắt lại.
"Tôi sẽ dùng một ít liệu pháp thôi miên để giúp em thả lỏng cảm xúc...... Hít sâu...... Em đang đi tới một chỗ có cánh đồng bát ngát...... Hít sâu...... Bầu trời rất cao...... rất xanh...... Một con bướm màu vàng đang bay về phía em......"
Trình Dương không thấy được con bướm màu vàng nào cả, cậu đang nghĩ không biết Chu Khuyết Đình đã hành động hay chưa.
Chu Khuyết Đình không biết từ đâu tìm được bản vẽ thiết kế trường học, phòng tư vấn tâm lý có một cái cửa sổ, trèo qua là có thể vào được văn phòng của Diệp Phong Dự. Hiện giờ cửa nhỏ đóng chặt, cách nhau một mặt tường, có dựng lỗ tai lên cũng không nghe được động tĩnh gì.
Nơi này là lầu 3, Chu Khuyết Đình nói anh có cách đi vào.
Rất muốn đổi chỗ một chút, tự mình đi tìm.
Diệp Phong Dự phát hiện thôi miên vẫn luôn không có hiệu quả, nữ sinh xinh đẹp tự xưng là vì thi lên thạc sĩ mà lo âu không thôi này đang nằm trên ghế, chân dài vắt chéo, gót chân chấm xuống đất, mũi chân vung qua vung lại, giống đang tự hỏi vấn đề gì.
Đây là người có tính cách tự tin cực độ, không thích ỷ lại người khác, có khả năng bị thôi miên thấp.
Diệp Phong Dự nhíu nhíu mày, này, hoàn toàn trái ngược với cách nữ sinh tự mình miêu tả chứ, vừa rồi, cô bé này nhu nhược đáng thương, dùng một đôi mắt to chân thành tràn ngập sự tin tưởng nhìn gã, công bố chính mình bị mất ngủ nghiêm trọng, phi thường cần sự trợ giúp của gã.
Đây là lệch lạc trong việc tự nhận thức về bản thân đi, lông mày Diệp Phong Dự lỏng ra, nghĩ thầm, cô bé xinh đẹp như vậy, xác thật cũng không có lý do gì không tự tin vào chính mình.
Nghĩ nghĩ, Diệp Phong Dự nói: "Năng lực tưởng tượng của em khá là yếu...... Để tôi đi văn phòng lấy chút hương liệu, có thể dẫn em tiến vào trạng thái thôi miên."
Trình Dương lập tức xoay người nhảy lên: "Về văn phòng làm gì? Ngồi xuống!"
Diệp Phong Dự hoảng sợ, ma xui quỷ khiến, theo bản năng mà nghe theo lời nói của Trình Dương, ngồi về chỗ, sau đó, khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt gã đầy cổ quái nhìn về phía Trình Dương.
Trình Dương ho nhẹ một tiếng, nhéo giọng, nũng nịu nói: "Thầy Diệp, thầy đừng đi, nơi này tối như vậy, em sợ hãi."
Vì bảo đảm hiệu quả thôi miên, Diệp Phong Dự kéo bức màn rất dày vào, chỉ bật mỗi một cái đèn bàn tối tăm trong phòng để chiếu sáng.
Xác thật rất tối, nhưng --
Diệp Phong Dự tùy tay bật đèn trần lên, bóng đèn hai trăm Vôn sáng đến nỗi làm đau mắt người ta: "Bây giờ thì không tối nữa rồi." Gã nói.
"...... Em đi cùng với thầy nhé." Trình Dương lì lợm la liếm.
"Có mấy bước đường, nhanh thôi, tôi sẽ quay lại ngay." Vẻ mặt của Diệp Phong Dự bắt đầu hiện lên sự hoài nghi, "Em......"
Đại não của Trình Dương nhanh chóng vận chuyển, cần phải bịa một lý do cho hành vi dị thường của chính mình.
Ví dụ như, bảo em yêu thầm thầy gì đó, kỳ thật em không phải tới xin tư vấn về tâm lý mà là đến tỏ tình?
Trình Dương vừa mới tự hỏi xem độ thuyết phục của cái lý do nay được bao nhiêu, thì Diệp Phong Dự đã nhận được một cuộc điện thoại, nói là học viện đang có một cuộc họp hàng năm, giáo viên tâm lý cũng phải có mặt.
Diệp Phong Dự nói: "Em muốn ở đây chờ thầy một lát, hay là đợi ngày mai lại đến?"
"Em đợi ở đây đi." Trên mặt Trình Dương là biểu tình ngoan ngoãn.
Diệp Phong Dự gật gật đầu, trước khi đi còn rót cho cậu cốc nước, xong rồi mới vội vàng rời đi.
Trình Dương chú ý tới, khi Diệp Phong Dự rót nước còn không biết cố ý hay vô tình mà quay lưng về phía cậu, cậu nghĩ nghĩ, nhìn cốc nước này trong chốc lát, sau đó xoay chuyển trong phòng tư vấn tâm lý này.
Văn phòng được trang hoàng thật sự sạch sẽ, tất cả chỗ rẽ, chỗ có góc cạnh, đều được bọc bằng vải dày, cốc toàn là cốc nhựa, máy lọc nước là loại hình tránh bị bỏng cao cấp nhất.
Dù sao thì trong những sinh viên mà đến xin tư vấn tâm lý, phần lớn đều có chút khuynh hướng hậm hực hoặc là dễ nổi nóng, có khả năng sẽ làm ra một ít hành vi tự thương tổn chính mình.
Không biết những bố trí này là do trường học sắp xếp, hay là do ý nghĩ của chính Diệp Phong Dự. Mặc kệ là loại nào, khi vào trong một căn phòng như vậy, nhìn đến những chi tiết này, sẽ rất dễ dàng làm cho người ta tin tưởng rằng chủ nhân căn phòng là một người thiện lương lại cẩn thận.
Thế nhưng, Trình Dương vẫn luôn biết, phó thác niềm tin kỳ thật là chuyện đặc biệt đáng sợ, rất nhiều lúc, bản thân bạn căn bản không biết được đối diện với mình đối diện là người hay quỷ.
Trình Dương dạo qua một vòng, không phát hiện chi tiết dị thường nào, nghĩ nghĩ, sau khi cho khăn giấy mang theo bên người vào trong cốc nước để nó sũng nước xong, lấy ra, cho vào túi nhựa, cất đi.
Chỗ nước còn lại bị cậu đổ hết vào bồn hoa ven tường.
Vừa làm xong, câu lập tức nhận được tin WeChat của Chu Khuyết Đình: "Đồ vật lấy được, rút."
Trình Dương cũng không biết anh làm sao mà chui vào được một căn phòng trên tận tầng ba mà bên ngoài chỉ có một cái cửa sổ.
Hiện giờ nghĩ lại, rõ ràng biện pháp càng ổn thỏa hơn là nhân lúc Diệp Phong Dự lâm thời có việc như thế này, cạy khóa cửa sổ ra rồi chuồn êm vào phòng.
Trình Dương nhắn lại ba chữ: "Đã nhận được." Cậu không hỏi "Đồ vật" là cái gì, cất di động đi, cậu cũng không vội rời đi, mà là quay lại bên cạnh ghế nằm, nhìn trong chốc lát, nằm lên, nhắm mắt lại chợp mắt.
Cậu đếm tiếng tim đập, tính toán thời gian, khoảng chừng mười lăm phút sau, cửa phòng tư vấn tâm lý kẽo kẹt một tiếng, mở ra, "Cộp", "Cộp", là tiếng đế giày da dẫm trên sàn nhà băng gỗ, từ xa tới gần, rất nhanh thôi đã đi đến chỗ bên cạnh cậu.
Trình Dương thả chậm hô hấp, khuôn mặt an tường, phảng phất đã chìm vào giấc ngủ say.
"G** đ***." Cậu nghe thấy vị giáo viên tâm lý ôn tồn lễ độ này, khe khẽ mắng một tiếng, thanh âm là từ kẽ răng bị kéo ra tới.
Trình Dương không chút sứt mẻ, trong lòng thầm đếm ba, hai, một......
Bàn tay to của Diệp Phong Dự ngừng ở trên cái trán trắng nõn của Trình Dương, chỉ còn thiếu hai centimet là có thể sờ đến phần da thịt non mềm kia rồi, không phải gã không muốn tiếp tục sờ đến, mà là do gã đã bị người khác bắt được cổ tay.
"Cô...... cô đến cùng là ai hả!" Diệp Phong Dự khiếp sợ nhìn Trình Dương đang ngửa mặt lên nằm, chỉ thấy người này không biết từ khi nào đã mở mắt ra, ánh mắt lạnh như là băng ba chín vậy, toả ra khí lạnh nhè nhẹ, ngón tay mảnh khảnh lại có thể gắt gao giữ chặt cổ tay của gã, làm cho gã không thể động đậy.
Diệp Phong Dự cố thử tránh thoát khỏi tay của Trình Dương, lại bị bóp càng chặt hơn. Gã kêu thảm một tiếng, cảm thấy cổ tay của chính mình như sắp bị người này bóp gãy rồi!
Đây vẫn là phụ nữ sao? Làm sao mà sức lực lại lớn như vậy!
Trình Dương từ từ, chậm rãi đứng dậy, giữ lấy tay của Diệp Phong Dự, lại đột nhiên đẩy gã một cái, trực tiếp đẩy gã ngã trên mặt đất. Lần ngã này, thiếu chút nữa là Diệp Phong Dự ngã gãy cả xương cùng luôn, đau đến nỗi cả khuôn mặt gã đều vặn vẹo, nhưng gã lại không rảnh kêu đau, vội té ngã lộn nhào mà chạy trốn về phía cửa.
Ác ma, cô gái này chính là ác ma!
Ác ma cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo gã.
Lúc Chu Khuyết Đình và Đường Mẫn chạy tới, thì nhìn đến là một màn này: Trình Dương, người đang mặc một chiếc váy ngắn, một chân dẫm lên đất, một chân khác thì đạp lên ngực của Diệp Phong Dự, hoàn toàn không màng đến cạnh quần an toàn màu đen đã bị lộ ra, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn cưỡng chế ra lệnh, bắt Diệp Phong Dự gọi điện báo cảnh.
"...... Vâng, là tôi có ý đồ mê gian một học sinh nữ, đương trường bị bắt được, xin các anh tới bắt tôi."
"Không phải là trò đùa dai, cũng không phải chơi nói thật hay mạo hiểm...... Cầu xin các anh, mau tới đây đi, các anh mà không tới bây giờ tôi sẽ bị đánh chết mất."
"Bốp!" Trình Dương khom lưng, vả cho Diệp Phong Dự một phát.
"Không không, ý của tôi là dù tôi có chết cũng là có nguyên nhân, là tôi xứng đáng, tôi có tội, đồng chí cảnh sát, xin hãy mau mau tới bắt tôi đi, mau lên......"
Trước khi tới đây thì sắc mặt Chu Khuyết Đình lạnh lùng, một thân khí tràng "Nếu Trình Dương xảy ra chuyện, ta sẽ đại khai sát giới ngay lập tức": "......"
Còn Đường Mẫn là do trong lúc vô tình gặp được Chu Khuyết Đình đang đợi người ở trước cổng trường, biết được có khả năng là Trình Dương đã xảy ra chuyện, nên cũng nhanh chóng chạy theo để hỗ trợ: "......"
Diệp Phong Dự giãy giụa duỗi tay về phía hai người, nhìn qua thế nhưng lại có chút đáng thương: "Nhưng...... Có thể đưa tôi đến Cục Cảnh sát sao?"
Trình Dương tăng thêm lực đạo dưới chân, gã kêu rên một tiếng, khóc rống kêu thảm thiết: "Xương sườn, gãy xương rồi! Xương sườn gãy rồi!"
"Con khuya chán." Trình Dương cười nhạo một tiếng, nhấc chân đá vào bộ phận giữa hai chân của Diệp Phong Dự, trong tiếng kêu gào thê thảm bỗng nhiên tiêu thăng vài mức đề-xi-ben của tên này, cậu quay đầu nhìn về phía Chu Khuyết Đình: "Tìm được chứng cứ gì rồi?"
Chu Khuyết Đình từ trong túi móc ra một cái USB: "...... Tim được ở trong máy tính của gã, quả nhiên, không riêng gì Trương Ninh, vụ án của Thường Thường cũng liên quan đến gã."
"Tên khốn này mấy năm nay làm không ít chuyện xấu đi." Trình Dương nói, "Sớm biết như vậy sẽ không hành động phiền toái như vậy, lãng phí thời gian."
Chu Khuyết Đình muốn nói lại thôi: "......"
Đường Mẫn muốn nói lại thôi: "......"
"Nhìn tôi như thế làm gì?" Trình Dương tức giận nói, "Nếu không có chút công phu trong người, ai dám tùy tiện làm hải vương?"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Trình: Về sau đừng gọi tôi là Dương Dương, phải gọi Dương ca, phải để độ trâu bò của Dương ca được chiếu trên màn hình công cộng.