Edit: Nguyệt Trường Ly
Ánh mặt trời tươi sáng hệt như ngày mà họ gặp nhau vậy.
Người thanh niên đứng trước mặt hắn cũng trông giống hệt người đó ở trong trí nhớ.
Nếu như chỉ là những tiêu chí của một mỹ nhân: Da trắng tóc đen, răng trắng môi hồng thì cũng không có gì, thế nhưng ngay cả vẻ sắc sảo, lẫn vị trí của nốt ruồi dưới mí mắt trái cũng không sai lệch chút nào, không chỉ để lộ sự tương tự đến hoàn hảo, còn càng thêm phần *dệt hoa trên gấm, thật sự làm cho người ta phải giật mình.
Thẩm Viêm miệng khô lưỡi khô, không thể dời ánh mắt ra khỏi gương mặt của người thanh niên ấy.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, cậu thanh niên kia hình như là cảm thấy khá là xấu hổ, đầu hơi cúi, một lát sau cậu nhận ra chính mình vẫn còn đang phỏng vấn, liền tự cổ vũ rồi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng quắc của Thẩm Viêm, chỉ dám nhìn vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Trình Dương, tôi tên là Trình Dương, Dương trong ánh dương, nghĩa là tia sáng mặt trời."
Tiếp theo là phần tự giới thiệu rất theo mẫu: Là sinh viên vừa tốt nghiệp khoa chính quy, đã có kinh nghiệm công tác ở hội học sinh, tuy chưa từng làm trợ lý bao giờ, nhưng tự tin rằng bản thân có khả năng đảm nhiệm chức vụ này.
Nói xong, theo lý thuyết, người phỏng vấn sẽ bắt đầu quá trình hỏi đáp. Nhưng Thẩm Viêm lại im lặng, không nói không rằng, chỉ nhìn Trình Dương mà không biết đang suy nghĩ cái gì.
"..."
"..."
Không khí trong phòng im ắng một cách xấu hổ, một lúc sau, người đang ghi chép tình hình phỏng vấn, trợ lý Tiểu Tống bắt đầu nghĩ lại lời muốn nói, mong có thể thay đổi bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ này, lại thấy Thẩm Viêm đột nhiên mở *kim khẩu.
"Cậu, không tệ."
Tiểu Tống sửng sốt, đại minh tinh họ Thẩm là người vô cùng bắt bẻ, chỉ tuyển trợ lý sinh hoạt thôi mà giống như là hoàng đế thời cổ tuyển phi vậy, hết vòng này đến vòng khác, hắn ta đã loại bỏ hơn mười vị ứng viên có kinh nghiệm phong phú.
So với những người bị loại bỏ, vị tiên sinh họ Trình này dù là năng lực hay tính cách đều bình thường, bình thường đến không tìm thấy điểm nổi bật nào, chỉ có một khuôn mặt có thể gọi là dễ nhìn, vậy nhưng Thẩm Viêm lại vì thế mà đối xử khác biệt với cậu ta.
Cuộc đời bất công, con người ngày nay đã không còn như xưa nữa.
Tiểu Tống lòng đầy xúc động nghĩ, ánh mắt khi nhìn về phía Thẩm Viêm cũng trở nên phức tạp hơn nhiều.
Không nghĩ rằng anh cũng chỉ là đồ háo sắc như thế!
Thẩm Viêm tất nhiên không biết Tiểu Tống đang chửi thầm mình, hắn ta lại nhìn Trình Dương chằm chặp, bị cặp mắt đa tình quá mức, trời sinh phù hợp dùng để đóng phim ấy nhìn, đủ để khiến cho mọi cô thiếu nữ đỏ mặt thét chói tai.
Vì thế Tiểu Tống liền nhớ ngay đến một bài vè mà fans sáng tác:
"Ta thấy thanh sơn nhiều vũ mị, thanh sơn thấy ta ứng như thế.
Nhưng nếu Thẩm Viêm thấy thanh sơn, thanh sơn có thai mạc giật mình."
(Tôi thấy núi xanh đẹp vô cùng, liệu núi xanh có thấy tôi như thế không.
Nhưng nếu Thẩm Viên thấy núi xanh, thì dù núi xanh có *mang thai cũng không cần phải kinh ngạc)
Khả năng của siêu sao họ Thẩm đương nhiên vẫn chưa đạt tới trình độ trừng mắt nhìn ai là người đó mang thai, nhưng người bình thường cũng thật sự không chịu nổi kiểu nhìn chăm chú đó của hắn ta. Chỉ một lát sau, mặt Trình Dương liền đỏ bừng, nhìn về phía Tiểu Tống để xin trợ giúp.
Tiểu Tống nhún nhún vai, thương lắm mà không giúp được gì, nghĩ thầm: "Nhanh chóng chạy đi may ra còn kịp."
Trình Dương không có *thuật đọc tâm, không biết mình nên trốn đi, ngược lại, để tranh được cơ hội làm việc này, hít sâu một hơi, chịu đựng ánh mắt của Thẩm Viêm, cố tỏ ra tự nhiên, hào phóng nói: "Thẩm tiên sinh, ngài còn có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?"
Thẩm Viêm bừng tỉnh, hoàn hồn, khó khăn nói: ".. Không có."
Trình Dương sửng sốt, vô cùng cẩn thận hỏi: "Thế bây giờ tôi.. được nhận rồi sao?"
"Đúng vậy, chúc mừng cậu." Tuy rằng biết Trình Dương không có khả năng so được với người kia, thế nhưng Thẩm Viêm lại vẫn không muốn thả cậu đi.
Nếu hắn không thể có được người kia, vậy giữ một người ở bên cạnh để nhớ nhung, cũng khá tốt.
Thẩm Viêm tự giễu cười, nhìn đến Trình Dương lộ ra ánh mắt tràn đầy kinh hỉ, nhíu nhíu mày, lại nghe được Trình Dương dò hỏi chế độ tiền lương, càng là cảm thấy vô cùng thất vọng.
Thẩm Viêm không nghĩ trả lời vấn đề trần tục như vậy, vì đều là xã súc nên Tiểu Tống thật ra rất là hiểu được tâm tình của Trình Dương, kiên nhẫn nói: "Một tháng lương 15 ngàn, một năm nghỉ 14 ngày, *5 hiểm 1 kim đều được nộp, nhưng mà ngày nghỉ còn phải tùy thuộc vào lịch trình của anh Viêm. Nếu vừa lòng thì hiện tại chúng ta có thể sắp xếp rồi ký hợp đồng luôn."
"Tôi không có vấn đề gì." Trình Dương kích động đến nỗi mặt đều hơi đỏ lên, học sinh mới ra trường mà có thể nhận được công việc lương tháng hơn 1 vạn, ở trường cậu đã được xem là người rất xuất sắc rồi.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, Trình Dương không hề nghĩ ngợi mà ký hợp đồng một năm.
Tiểu Tống thở phào nhẹ nhõm.
"Ok Trình Dương, cậu có thể bắt đầu làm việc ngày bây giờ, tôi đi trước." Cuộc phỏng vấn tuyển trợ lý dài một tuần lễ cuối cùng cũng kết thúc, cậu ta cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả công tác cho người đại diện, chị Ngải rồi.
Cửa phòng đóng lại, trong chung cư chỉ còn lại hai người Thẩm Viêm và Trình Dương "cô nam quả nam" với nhau, Trình Dương cảm thấy hơi lo lắng, liếc mắt nhìn cửa lớn bị đóng lại một lần, quay đầu lại, thấy Thẩm siêu sao lại bắt đầu dùng cái loại ánh mắt tham lam kia xem mình, sợ tới mức cả người đều co rúm lại.
Sự khiếp đảm quá mức của cậu, so với hình ảnh bình tĩnh thong dong, tự tin hào phóng của người kia quá khác biệt. Thẩm Viêm cuối cùng cũng tỉnh táo, môi mím lại, hơi hơi ngửa người ra sau, không hề thông qua Trình Dương để nhớ về chuyện cũ, mà ngược lại, dùng một loại ánh mắt săm soi để đánh giá lại Trình Dương.
Bả vai thì căng thẳng, tay thì quy quy củ củ đặt ở đầu gối, mũi chân hơi quặp lại, cả người đều trông không được tự nhiên, vừa nhìn là biết chân tay vụng về, chính là kiểu người cực kỳ bình phàm.
Thẩm Viêm chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, nhớ tới đôi mắt của Trình Dương chỉ khi nhắc đến tiền lương mới sáng lấp lánh, không khỏi không hài lòng. Cho dù bề ngoài trông có giống nhau đến mấy, cũng chỉ là *cụ có này biểu túi da, một bình hoa chỉ có khuôn mặt đẹp thôi, còn tính cách bên trong thật sự là "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược". Trình Dương thật sự lãng phí gương mặt cùng đôi mắt xinh đẹp này.
Hắn khinh thường tiếp tục nhìn Trình Dương, đứng dậy về phòng.
Trình Dương vội đứng dậy theo, đứng ở sau lưng hắn ta nhút nhát sợ sệt hỏi: "Thẩm tiên sinh, tôi có cần quét dọn phòng luôn không?"
"Không cần." Thẩm Viêm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui. Mới vừa nhận việc thành công đã muốn vào phòng hắn? Người này nhìn thì nhát gan, mà tâm cơ có vẻ cũng chẳng ít.
Nghĩ vậy, Thẩm Viêm quay đầu, cảnh cáo Trình Dương: "Cậu chỉ cần nấu cơm với quét tước, dọn vệ sinh, không cần vào chỗ không nên vào, nhớ kỹ thân phận của cậu, làm đúng chức vụ."
"Dạ dạ, vâng." Cho dù bị khiển trách một cách vô lý như thế, Trình Dương cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, không dám phản bác lại dù một câu. Cậu phải giữ được công việc này, cậu cần tiền.
Thẩm Viêm lại càng thấy bất mãn hơn, một mặt cho rằng Trình Dương quả nhiên là đối với hắn có ý đồ, mặt khác cho rằng Trình Dương ăn nói khép nép như thế là không đủ thể diện, không xứng với khuôn mặt kia.
"Đi nấu cơm đi." Hắn ta không kiên nhẫn lại ở cùng chỗ với Trình Dương, vội vàng về phòng đọc kịch bản, không có nhìn thấy, một giây trước còn vô cùng yếu đuối, nhưng ở sau lưng hắn ta, khóe miệng Trình Dương lại cong lên, hơi hơi mỉm cười.
* * *
Trình Dương mới xuyên tới vài phút trước, lượng ký ức lớn mãnh liệt tràn vào đại não, làm não cậu đau điếng, cả người đau đến mức run lẩy bẩy, theo bản năng, cậu cúi đầu che giấu, vài giây sau, tiếp nhận ký ức xong, cậu ngẩng đầu, trong nháy mắt, cậu biết rõ tình cảnh của mình: Cậu xuyên vào một quyển truyện tổng thụ tên là 《 Vạn nhân mê của giới giả trí 》, mà nhân vật xui xẻo trùng tên với cậu này, bởi vì có khuôn mặt quá giống với khuôn mặt của vai chính thụ Trần Thụy Ngọc, cho nên bị cái nhóm vai chính công trong truyện đối xử như thế thân.
Tiếc rằng nguyên chủ không biết được điều đó. Trong khoảng thời gian mà Trần Thụy Ngọc đi du học ở nước ngoài, nguyên chủ trước sau đạt được sự "ưu ái" của siêu sao Thẩm Viêm, bá tổng Tưởng Ứng Thần cùng đại thiếu gia của Đường gia Đường Miễn. Cậu ấy không biết một người bình phàm như mình vì sao lại được nhiều nhân vật lớn như vậy "Thích", cậu chìm đắm trong giấc mơ đẹp đẽ đột nhiên biến thành vạn nhân mê của chính mình, cho đến khi Trần Thụy Ngọc tốt nghiệp, về nước, *Lý Quỷ cuối cùng đụng phải Lý Quỳ.
Những người vốn đang "Thích" cậu, "Chăm sóc" cậu, nhóm vai chính công kia lần lượt đổi một gương mặt khác, dần dần cậu mới phát hiện được sự thật, hóa ra từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cậu vẫn luôn chỉ là thế thân của một người khác, giờ đây chính chủ trở về, thế thân như cậu đương nhiên chỉ là đồ bỏ đi, còn là cái loại đồ vứt đi không thể tái chế nữa.
Nguyên chủ tất nhiên không thể chấp nhận sự thật ấy, đôi mắt đỏ lên mà chất vấn nhóm vai chính công kia là tại sao lại đối xử với mình như thế, nhóm vai chính công kia lại chỉ cảm thấy cậu thật buồn cười, họ nghĩ rằng, với loại người bình phàm như cậu, có thể quen biết, ở cạnh bọn họ đã là vinh quang to lớn mà cậu được hưởng. Chỉ vì Trần Thụy Ngọc không có ở đây nên cậu mới có vinh hạnh trộm được ba năm "Hạnh phúc" này.
Từ được nâng niu trên lòng bàn tay, đến bị vứt bỏ như giày rách, cuộc sống của nguyên chủ bị thay đổi một cách trời long đất lở, cậu không thể chịu nổi sự chênh lệch này, nên đã nảy ra những suy nghĩ cố chấp mà cực đoan, rằng, chỉ cần Trần Thụy Ngọc chết đi, những vai chính công kia nhất định sẽ thay đổi thái độ, sẽ đối xử tốt với cậu giống như trước đây vậy.
Đoạn cốt truyện sau không cần nói nhiều nữa, trong kiểu truyện vạn nhân mê này, những pháo hôi mà dám ra tay hãm hại vai chính thụ, dù có bị nghiền xương thành tro, thì vẫn chỉ là cách trừng phạt nhẹ nhàng thôi. Sau khi việc nguyên chủ bắt cóc vai chính thụ bị thất bại, ngay lập tức cậu đã bị nhóm vai chính công đang giận dữ kia ném tới Thái Lan, trở thành nhân yêu, mỗi ngày đều bị cho uống thuốc, ép cậu phải sống bằng nghề bán thân.
Không nghĩ tới chỉ là đọc một quyển truyện sảng văn trước khi ngủ cho đỡ buồn thôi, mà sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, thì đã xuyên vào truyện rồi, cũng may Trình Dương chỉ là trẻ mồ côi ở viện trẻ mồ côi Tấn Giang, không những không có người thân ruột thịt, cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào, cô đơn một mình, không có chuyện gì phải bận tâm. Nên với cậu, xuyên vào trong sách chỉ là thay đổi một nơi để sinh sống thôi.
Hiện giờ cốt truyện đã bắt đầu, cái gọi là bánh răng vận mệnh đã từ từ chuyển động, Trình Dương cũng không vội vã thoát khỏi mối quan hệ với các nhân vật trong nguyên tác, ngược lại cậu còn định tham dự vào cốt truyện, cùng bọn họ chơi đùa một phen.
Dù là để đấu tranh với cái thứ gọi là vận mệnh, hay là để giúp cho người đã bị cuốn vào câu chuyện tình yêu của cái nhóm vai chính công thụ kia một cách vô tội, nguyên chủ, đòi một chút công lý, thì đều là lý do tốt để cậu tiếp tục tiếp xúc với các vai chính công.
Tuy rằng mục đích thật của cậu thật ra là muốn thử một chút, nếu những vai chính công cao cao tại thượng kia bị kẻ thế thân nhỏ bé, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào trong mắt bọn họ đùa cợt, thì bọn họ sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.
Ngoài ra, tốt nhất là cậu còn có thể vớt đủ tiền dưỡng lão từ chỗ của mấy tên khốn nạn ấy, để bảo đảm nửa đời sau của mình cơm áo không lo.
Khác với người có lòng tự trọng bình thường như nguyên chủ, cho dù từ trong trí nhớ, Trình Dương có thấy được những kiểu lời nói mà mấy người vai chính công dùng để vũ nhục nguyên chủ như là: "Làm sao mà tôi có thể thích loại người hám giàu như cậu được?" "Cậu không phải đến đòi tiền sao, tôi cho cậu, đừng giống con chó mà cứ bám lấy tôi mãi thế!", thì cậu cũng hoàn toàn không có cảm giác không thoải mái.
Cậu thậm chí có thể nói với giọng điệu khá là tự hào rằng, không sai, người mà ham tiền, tục tằng, thực dụng trong miệng các người, chính là tại hạ.
*Chú thích:
dệt hoa trên gấm: vốn đã đẹp rồi nay còn đẹp hơn
kim khẩu: lời nói của người bề trên
mang thai:
5 hiểm:
1 kim:
Lý Quỷ cuối cùng đụng phải Lý Quỳ:
cụ có này biểu túi da:
Ánh mặt trời tươi sáng hệt như ngày mà họ gặp nhau vậy.
Người thanh niên đứng trước mặt hắn cũng trông giống hệt người đó ở trong trí nhớ.
Nếu như chỉ là những tiêu chí của một mỹ nhân: Da trắng tóc đen, răng trắng môi hồng thì cũng không có gì, thế nhưng ngay cả vẻ sắc sảo, lẫn vị trí của nốt ruồi dưới mí mắt trái cũng không sai lệch chút nào, không chỉ để lộ sự tương tự đến hoàn hảo, còn càng thêm phần *dệt hoa trên gấm, thật sự làm cho người ta phải giật mình.
Thẩm Viêm miệng khô lưỡi khô, không thể dời ánh mắt ra khỏi gương mặt của người thanh niên ấy.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, cậu thanh niên kia hình như là cảm thấy khá là xấu hổ, đầu hơi cúi, một lát sau cậu nhận ra chính mình vẫn còn đang phỏng vấn, liền tự cổ vũ rồi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng quắc của Thẩm Viêm, chỉ dám nhìn vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Trình Dương, tôi tên là Trình Dương, Dương trong ánh dương, nghĩa là tia sáng mặt trời."
Tiếp theo là phần tự giới thiệu rất theo mẫu: Là sinh viên vừa tốt nghiệp khoa chính quy, đã có kinh nghiệm công tác ở hội học sinh, tuy chưa từng làm trợ lý bao giờ, nhưng tự tin rằng bản thân có khả năng đảm nhiệm chức vụ này.
Nói xong, theo lý thuyết, người phỏng vấn sẽ bắt đầu quá trình hỏi đáp. Nhưng Thẩm Viêm lại im lặng, không nói không rằng, chỉ nhìn Trình Dương mà không biết đang suy nghĩ cái gì.
"..."
"..."
Không khí trong phòng im ắng một cách xấu hổ, một lúc sau, người đang ghi chép tình hình phỏng vấn, trợ lý Tiểu Tống bắt đầu nghĩ lại lời muốn nói, mong có thể thay đổi bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ này, lại thấy Thẩm Viêm đột nhiên mở *kim khẩu.
"Cậu, không tệ."
Tiểu Tống sửng sốt, đại minh tinh họ Thẩm là người vô cùng bắt bẻ, chỉ tuyển trợ lý sinh hoạt thôi mà giống như là hoàng đế thời cổ tuyển phi vậy, hết vòng này đến vòng khác, hắn ta đã loại bỏ hơn mười vị ứng viên có kinh nghiệm phong phú.
So với những người bị loại bỏ, vị tiên sinh họ Trình này dù là năng lực hay tính cách đều bình thường, bình thường đến không tìm thấy điểm nổi bật nào, chỉ có một khuôn mặt có thể gọi là dễ nhìn, vậy nhưng Thẩm Viêm lại vì thế mà đối xử khác biệt với cậu ta.
Cuộc đời bất công, con người ngày nay đã không còn như xưa nữa.
Tiểu Tống lòng đầy xúc động nghĩ, ánh mắt khi nhìn về phía Thẩm Viêm cũng trở nên phức tạp hơn nhiều.
Không nghĩ rằng anh cũng chỉ là đồ háo sắc như thế!
Thẩm Viêm tất nhiên không biết Tiểu Tống đang chửi thầm mình, hắn ta lại nhìn Trình Dương chằm chặp, bị cặp mắt đa tình quá mức, trời sinh phù hợp dùng để đóng phim ấy nhìn, đủ để khiến cho mọi cô thiếu nữ đỏ mặt thét chói tai.
Vì thế Tiểu Tống liền nhớ ngay đến một bài vè mà fans sáng tác:
"Ta thấy thanh sơn nhiều vũ mị, thanh sơn thấy ta ứng như thế.
Nhưng nếu Thẩm Viêm thấy thanh sơn, thanh sơn có thai mạc giật mình."
(Tôi thấy núi xanh đẹp vô cùng, liệu núi xanh có thấy tôi như thế không.
Nhưng nếu Thẩm Viên thấy núi xanh, thì dù núi xanh có *mang thai cũng không cần phải kinh ngạc)
Khả năng của siêu sao họ Thẩm đương nhiên vẫn chưa đạt tới trình độ trừng mắt nhìn ai là người đó mang thai, nhưng người bình thường cũng thật sự không chịu nổi kiểu nhìn chăm chú đó của hắn ta. Chỉ một lát sau, mặt Trình Dương liền đỏ bừng, nhìn về phía Tiểu Tống để xin trợ giúp.
Tiểu Tống nhún nhún vai, thương lắm mà không giúp được gì, nghĩ thầm: "Nhanh chóng chạy đi may ra còn kịp."
Trình Dương không có *thuật đọc tâm, không biết mình nên trốn đi, ngược lại, để tranh được cơ hội làm việc này, hít sâu một hơi, chịu đựng ánh mắt của Thẩm Viêm, cố tỏ ra tự nhiên, hào phóng nói: "Thẩm tiên sinh, ngài còn có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?"
Thẩm Viêm bừng tỉnh, hoàn hồn, khó khăn nói: ".. Không có."
Trình Dương sửng sốt, vô cùng cẩn thận hỏi: "Thế bây giờ tôi.. được nhận rồi sao?"
"Đúng vậy, chúc mừng cậu." Tuy rằng biết Trình Dương không có khả năng so được với người kia, thế nhưng Thẩm Viêm lại vẫn không muốn thả cậu đi.
Nếu hắn không thể có được người kia, vậy giữ một người ở bên cạnh để nhớ nhung, cũng khá tốt.
Thẩm Viêm tự giễu cười, nhìn đến Trình Dương lộ ra ánh mắt tràn đầy kinh hỉ, nhíu nhíu mày, lại nghe được Trình Dương dò hỏi chế độ tiền lương, càng là cảm thấy vô cùng thất vọng.
Thẩm Viêm không nghĩ trả lời vấn đề trần tục như vậy, vì đều là xã súc nên Tiểu Tống thật ra rất là hiểu được tâm tình của Trình Dương, kiên nhẫn nói: "Một tháng lương 15 ngàn, một năm nghỉ 14 ngày, *5 hiểm 1 kim đều được nộp, nhưng mà ngày nghỉ còn phải tùy thuộc vào lịch trình của anh Viêm. Nếu vừa lòng thì hiện tại chúng ta có thể sắp xếp rồi ký hợp đồng luôn."
"Tôi không có vấn đề gì." Trình Dương kích động đến nỗi mặt đều hơi đỏ lên, học sinh mới ra trường mà có thể nhận được công việc lương tháng hơn 1 vạn, ở trường cậu đã được xem là người rất xuất sắc rồi.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, Trình Dương không hề nghĩ ngợi mà ký hợp đồng một năm.
Tiểu Tống thở phào nhẹ nhõm.
"Ok Trình Dương, cậu có thể bắt đầu làm việc ngày bây giờ, tôi đi trước." Cuộc phỏng vấn tuyển trợ lý dài một tuần lễ cuối cùng cũng kết thúc, cậu ta cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả công tác cho người đại diện, chị Ngải rồi.
Cửa phòng đóng lại, trong chung cư chỉ còn lại hai người Thẩm Viêm và Trình Dương "cô nam quả nam" với nhau, Trình Dương cảm thấy hơi lo lắng, liếc mắt nhìn cửa lớn bị đóng lại một lần, quay đầu lại, thấy Thẩm siêu sao lại bắt đầu dùng cái loại ánh mắt tham lam kia xem mình, sợ tới mức cả người đều co rúm lại.
Sự khiếp đảm quá mức của cậu, so với hình ảnh bình tĩnh thong dong, tự tin hào phóng của người kia quá khác biệt. Thẩm Viêm cuối cùng cũng tỉnh táo, môi mím lại, hơi hơi ngửa người ra sau, không hề thông qua Trình Dương để nhớ về chuyện cũ, mà ngược lại, dùng một loại ánh mắt săm soi để đánh giá lại Trình Dương.
Bả vai thì căng thẳng, tay thì quy quy củ củ đặt ở đầu gối, mũi chân hơi quặp lại, cả người đều trông không được tự nhiên, vừa nhìn là biết chân tay vụng về, chính là kiểu người cực kỳ bình phàm.
Thẩm Viêm chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, nhớ tới đôi mắt của Trình Dương chỉ khi nhắc đến tiền lương mới sáng lấp lánh, không khỏi không hài lòng. Cho dù bề ngoài trông có giống nhau đến mấy, cũng chỉ là *cụ có này biểu túi da, một bình hoa chỉ có khuôn mặt đẹp thôi, còn tính cách bên trong thật sự là "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược". Trình Dương thật sự lãng phí gương mặt cùng đôi mắt xinh đẹp này.
Hắn khinh thường tiếp tục nhìn Trình Dương, đứng dậy về phòng.
Trình Dương vội đứng dậy theo, đứng ở sau lưng hắn ta nhút nhát sợ sệt hỏi: "Thẩm tiên sinh, tôi có cần quét dọn phòng luôn không?"
"Không cần." Thẩm Viêm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui. Mới vừa nhận việc thành công đã muốn vào phòng hắn? Người này nhìn thì nhát gan, mà tâm cơ có vẻ cũng chẳng ít.
Nghĩ vậy, Thẩm Viêm quay đầu, cảnh cáo Trình Dương: "Cậu chỉ cần nấu cơm với quét tước, dọn vệ sinh, không cần vào chỗ không nên vào, nhớ kỹ thân phận của cậu, làm đúng chức vụ."
"Dạ dạ, vâng." Cho dù bị khiển trách một cách vô lý như thế, Trình Dương cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, không dám phản bác lại dù một câu. Cậu phải giữ được công việc này, cậu cần tiền.
Thẩm Viêm lại càng thấy bất mãn hơn, một mặt cho rằng Trình Dương quả nhiên là đối với hắn có ý đồ, mặt khác cho rằng Trình Dương ăn nói khép nép như thế là không đủ thể diện, không xứng với khuôn mặt kia.
"Đi nấu cơm đi." Hắn ta không kiên nhẫn lại ở cùng chỗ với Trình Dương, vội vàng về phòng đọc kịch bản, không có nhìn thấy, một giây trước còn vô cùng yếu đuối, nhưng ở sau lưng hắn ta, khóe miệng Trình Dương lại cong lên, hơi hơi mỉm cười.
* * *
Trình Dương mới xuyên tới vài phút trước, lượng ký ức lớn mãnh liệt tràn vào đại não, làm não cậu đau điếng, cả người đau đến mức run lẩy bẩy, theo bản năng, cậu cúi đầu che giấu, vài giây sau, tiếp nhận ký ức xong, cậu ngẩng đầu, trong nháy mắt, cậu biết rõ tình cảnh của mình: Cậu xuyên vào một quyển truyện tổng thụ tên là 《 Vạn nhân mê của giới giả trí 》, mà nhân vật xui xẻo trùng tên với cậu này, bởi vì có khuôn mặt quá giống với khuôn mặt của vai chính thụ Trần Thụy Ngọc, cho nên bị cái nhóm vai chính công trong truyện đối xử như thế thân.
Tiếc rằng nguyên chủ không biết được điều đó. Trong khoảng thời gian mà Trần Thụy Ngọc đi du học ở nước ngoài, nguyên chủ trước sau đạt được sự "ưu ái" của siêu sao Thẩm Viêm, bá tổng Tưởng Ứng Thần cùng đại thiếu gia của Đường gia Đường Miễn. Cậu ấy không biết một người bình phàm như mình vì sao lại được nhiều nhân vật lớn như vậy "Thích", cậu chìm đắm trong giấc mơ đẹp đẽ đột nhiên biến thành vạn nhân mê của chính mình, cho đến khi Trần Thụy Ngọc tốt nghiệp, về nước, *Lý Quỷ cuối cùng đụng phải Lý Quỳ.
Những người vốn đang "Thích" cậu, "Chăm sóc" cậu, nhóm vai chính công kia lần lượt đổi một gương mặt khác, dần dần cậu mới phát hiện được sự thật, hóa ra từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cậu vẫn luôn chỉ là thế thân của một người khác, giờ đây chính chủ trở về, thế thân như cậu đương nhiên chỉ là đồ bỏ đi, còn là cái loại đồ vứt đi không thể tái chế nữa.
Nguyên chủ tất nhiên không thể chấp nhận sự thật ấy, đôi mắt đỏ lên mà chất vấn nhóm vai chính công kia là tại sao lại đối xử với mình như thế, nhóm vai chính công kia lại chỉ cảm thấy cậu thật buồn cười, họ nghĩ rằng, với loại người bình phàm như cậu, có thể quen biết, ở cạnh bọn họ đã là vinh quang to lớn mà cậu được hưởng. Chỉ vì Trần Thụy Ngọc không có ở đây nên cậu mới có vinh hạnh trộm được ba năm "Hạnh phúc" này.
Từ được nâng niu trên lòng bàn tay, đến bị vứt bỏ như giày rách, cuộc sống của nguyên chủ bị thay đổi một cách trời long đất lở, cậu không thể chịu nổi sự chênh lệch này, nên đã nảy ra những suy nghĩ cố chấp mà cực đoan, rằng, chỉ cần Trần Thụy Ngọc chết đi, những vai chính công kia nhất định sẽ thay đổi thái độ, sẽ đối xử tốt với cậu giống như trước đây vậy.
Đoạn cốt truyện sau không cần nói nhiều nữa, trong kiểu truyện vạn nhân mê này, những pháo hôi mà dám ra tay hãm hại vai chính thụ, dù có bị nghiền xương thành tro, thì vẫn chỉ là cách trừng phạt nhẹ nhàng thôi. Sau khi việc nguyên chủ bắt cóc vai chính thụ bị thất bại, ngay lập tức cậu đã bị nhóm vai chính công đang giận dữ kia ném tới Thái Lan, trở thành nhân yêu, mỗi ngày đều bị cho uống thuốc, ép cậu phải sống bằng nghề bán thân.
Không nghĩ tới chỉ là đọc một quyển truyện sảng văn trước khi ngủ cho đỡ buồn thôi, mà sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, thì đã xuyên vào truyện rồi, cũng may Trình Dương chỉ là trẻ mồ côi ở viện trẻ mồ côi Tấn Giang, không những không có người thân ruột thịt, cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào, cô đơn một mình, không có chuyện gì phải bận tâm. Nên với cậu, xuyên vào trong sách chỉ là thay đổi một nơi để sinh sống thôi.
Hiện giờ cốt truyện đã bắt đầu, cái gọi là bánh răng vận mệnh đã từ từ chuyển động, Trình Dương cũng không vội vã thoát khỏi mối quan hệ với các nhân vật trong nguyên tác, ngược lại cậu còn định tham dự vào cốt truyện, cùng bọn họ chơi đùa một phen.
Dù là để đấu tranh với cái thứ gọi là vận mệnh, hay là để giúp cho người đã bị cuốn vào câu chuyện tình yêu của cái nhóm vai chính công thụ kia một cách vô tội, nguyên chủ, đòi một chút công lý, thì đều là lý do tốt để cậu tiếp tục tiếp xúc với các vai chính công.
Tuy rằng mục đích thật của cậu thật ra là muốn thử một chút, nếu những vai chính công cao cao tại thượng kia bị kẻ thế thân nhỏ bé, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào trong mắt bọn họ đùa cợt, thì bọn họ sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.
Ngoài ra, tốt nhất là cậu còn có thể vớt đủ tiền dưỡng lão từ chỗ của mấy tên khốn nạn ấy, để bảo đảm nửa đời sau của mình cơm áo không lo.
Khác với người có lòng tự trọng bình thường như nguyên chủ, cho dù từ trong trí nhớ, Trình Dương có thấy được những kiểu lời nói mà mấy người vai chính công dùng để vũ nhục nguyên chủ như là: "Làm sao mà tôi có thể thích loại người hám giàu như cậu được?" "Cậu không phải đến đòi tiền sao, tôi cho cậu, đừng giống con chó mà cứ bám lấy tôi mãi thế!", thì cậu cũng hoàn toàn không có cảm giác không thoải mái.
Cậu thậm chí có thể nói với giọng điệu khá là tự hào rằng, không sai, người mà ham tiền, tục tằng, thực dụng trong miệng các người, chính là tại hạ.
*Chú thích:
dệt hoa trên gấm: vốn đã đẹp rồi nay còn đẹp hơn
kim khẩu: lời nói của người bề trên
mang thai:
5 hiểm:
1 kim:
Lý Quỷ cuối cùng đụng phải Lý Quỳ:
cụ có này biểu túi da: