Rèm cửa sổ dày nặng khép chặt, trong phòng, một tia sáng cũng không chiếu vào được, trong một không gian tối tăm mờ mịt, vị tổng giám đốc trẻ tuổi vẫn luôn thần thái phấn chấn, thỏa thuê mãn nguyện, giờ đây, giữa hai hàng lông mày lại nhuốm phải một tầng u ám không bỏ đi được.
Giờ phút này, khuỷu tay của anh ta khoác lên tay vịn của ghế sô pha, tay nắm chặt lại thành quyền, khớp xương chống lên vị trí phía trên huyệt Thái Dương một chút, hơi hơi giương mắt, nhìn máy tính để trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt. Trên màn hình máy tính đang phát video, theo sự thay đổi của hình ảnh, ánh sáng màn hình hắt trên mặt anh ta, sáng sáng tối tối, không rõ ràng.
Video từ đầu đến chân đều để lộ ra hơi thở của sự bần cùng, tường nền làm bối cảnh tường được dán biểu ngữ【 BBKing Talk Show, ở trung tâm sân khấu giản dị là một micro có giá đỡ, người thanh niên mảnh khảnh bước lên đài, một tay đỡ micro, một tay đút túi, hơi hơi mỉm cười.
Cả phần hình ảnh đều dựa vào giá trị nhan sắc của thanh niên.
"Chào mọi người, tôi là Trình Dương, hôm nay, tôi lại đến để nói về bạn trai cũ của tôi.
Các fan hâm mộ đừng khẩn trương, không phải vị bạn trai cũ siêu sao kia.
Lần này, tôi muốn nói một chút về vị bạn trai cũ làm tổng giám đốc kia của tôi.
Nếu bạn muốn nghi ngờ tôi, rồi nói, chỉ bằng tôi người như vậy, bạn trai hết là siêu sao lại là tổng giám đốc, không phải đang nói chuyện nhảm nhí hay sao?
Vậy thì bạn có thể nhìn xem hồ sơ cá nhân của tôi.
Đương nhiên, tôi đến đây cũng không phải để truyền thụ kỹ xảo yêu đương, muốn tán đổ thần tượng, tán đổ ông chủ, không cần nhắn tin cho tôi, có nhắn hỏi tôi tôi cũng sẽ không trả lời.
Dù sao thì người bình thường không có da mặt dày như tôi, không dám tâng bốc như tôi.
Nói về vị bạn trai tổng giám đốc này, vốn dĩ, anh ta là ông chủ của tôi.
Ông chủ là một ông chủ tốt, việc ít, tiền nhiều, thường thường còn phát chút phúc lợi cho công nhân.
Nhưng có lẽ anh ta không được đứng đắn cho lắm, anh ta vậy mà lại nhìn trúng sắc đẹp của tôi.
Tuy rằng chuyện này không phải chuyện bất ngờ gì, dù sao thì từ bé tôi đã dựa mặt ăn cơm rồi.
Nhưng tốt xấu gì tôi cũng là một thanh niên tiến bộ sinh ở Tân Trung Quốc, lớn lên ở dưới lá cờ đỏ, tôi có thể tùy tiện bán đứng bản thân mình như vậy sao?
Ông chủ cũng không được! Thêm tiền cũng không được!
Tôi chính là một người cực kỳ có nguyên tắc!
Trừ phi...... là thêm rất nhiều, rất nhiều tiền.
Được rồi, thực sự xin lỗi, tôi đồng ý làm bạn trai của anh.
Tôi sám hối, tôi có tội, nhưng tiền ông chủ cho thật sự quá nhiều.
May mà diện mạo ông chủ cũng anh tuấn, chiều cao cũng được 1 mét 8, tuy rằng tám khối cơ bụng dần dần biến thành bốn khối, rất có khả năng còn sẽ tiếp tục giảm đi, nhưng nhìn tổng thể mà nói, yêu đương với anh ta, tôi cũng không thiệt thòi gì.
Nhưng mọi người đều biết mà, yêu đương với loại tổng tài bá đạo này, sẽ có rất nhiều lực cản.
Lực cản của hai chúng tôi rất nhanh đã xuất hiện rồi. Một tên nhóc Chính Khí lẫm liệt, vậy nên chúng ta cứ gọi y là anh trai Chính Khí nhé.
Anh trai Chính Khí tuổi còn trẻ, nhưng lại một lòng muốn làm ba ba của bá tổng.
Người ta vừa lên sàn đã nói với tôi, rời khỏi tổng tài đi, cậu không xứng.
Tôi nói, vậy ai xứng đây, anh à?
Anh trai Chính Khí hơi hơi mỉm cười, bình thản như đang ngắm gió thổi mây trôi, tôi và anh ấy chỉ là bạn tốt.
Tôi nói, vậy hai người tuyệt đối là bạn bè chân chính.
Anh trai Chính Khí hỏi, nói thế là sao?
Tôi nói, chỉ có bạn bè chân chính mới có thể cướp muốn làm ba ba của đối phương.
Người này đạt luôn cả suất diễn của ba ba tổng giám đốc, còn không phải là muốn tổng giám đốc gọi mình là ba ba hay sao?
Anh nhìn anh xem, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn chiếm tiện nghi của tôi rồi.
Vậy từ giờ về sau, có phải là tôi nên lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, đi theo tổng giám đốc, cùng nhau gọi anh là ba ba hay không?
V**, tâm cơ quá sâu.
Tôi là một người rất có nguyên tắc, có đánh chết tôi tôi cũng không gọi cha, cho dù có trả thêm tiền cũng không được!
Trừ phi...... Thêm rất nhiều, rất nhiều tiền.
Tôi không hiểu lắm vì sao tôi vừa nói câu đó xong, anh trai Chính Khí không những chưa cho tiền, còn nhìn tôi với vẻ mặt đang xem kể bị bệnh tâm thần.
Sau đó, y cứ thế đi rồi.
Trên mặt tôi đầy vẻ ngây ngốc, cái gì vậy chứ, tôi...... Thật ra tôi cũng có thể không cần nhiều tiền như thế...... Ba ba...... Tôi sẽ gọi ba trước để tỏ lòng kính trọng...... Ba ba, lễ hỏi hay là của hồi môn, thật sự một đồng cũng không bỏ ra sao...... Ba ba? Ba ba? Ba ba?
Tôi gọi mười mấy tiếng ba ba, nhưng anh trai Chính Khí càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh.
V**, ai có thể nghĩ đến tổng giám đốc lại có một người bạn low như vậy chứ?
M* n* y vậy mà dám lừa gạt ba ba!
Tôi đây nhịn được sao? Đương nhiên là không thể.
Cho nên tôi mách lẻo với tổng giám đốc, tôi nói, anh có một người bạn đến bắt nạt bạn trai của anh, anh mặc kệ không quản sao?
Tổng giám đốc nói, cái gì chứ, lại có loại chuyện này, bạn của tôi bắt nạt cậu, cậu còn dám cãi lại!
Lúc ấy tôi liền trợn tròn mắt, tổng giám đốc, tôi có còn là tiểu kiều thê anh yêu nhất hay không vậy!
Tổng giám đốc vung tay lên, anh em như tay chân, có anh em còn cần lão bà gì nữa chứ?
Tôi thật sự không nghĩ tới tổng giám đốc thế nhưng lại là loại đàn ông tốt gặp bạn quên sắc như thế này.
Giống loại người dựa mặt ăn cơm như tôi đây lập tức thấy tức giận!
Nhưng sau khi giận xong, vừa mới suy tư một cái, tôi nghĩ, nếu anh ta gặp bạn quên sắc, vậy thì tôi cũng biến thành bạn của anh ta, không phải là anh ta có thể nhớ rõ tôi rồi sao?
M* k***, lúc ấy nghĩ thông suốt đạo lý này, tôi cảm thấy chính mình thật sự là một thiên tài tuyệt thế.
Sau đó, tôi như ngựa không ngừng vó, lập tức chia tay với tổng giám đốc.
Kết quả, hay lắm, lần này vừa chia tay một cái, đôi ta suýt chút nữa là lên tiết mục pháp lý luôn.
Lên như thế nào, thì tạm thời tôi không thể nói tỉ mỉ. Nếu thích tôi, kỳ sau chúng ta tiếp tục.
Cảm ơn mọi người, tôi là Trình Dương, một diễn viên Talk Show mới vào nghề, đừng quên click chuột một cái vào nút like, lưu và tặng tiền nhé."
Hình ảnh dừng lại ở khắc thanh niên khom lưng kia, Tưởng Ứng Thần để máy tính trong tay xuống, thế nhưng lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Trình Dương trào phúng châm chọc anh ta! Chuyên môn làm một cái video cho anh ta! Chung quy là Trình Dương vẫn không buông được anh ta, nguyên nhân rời khỏi anh ta cũng chỉ là do trong lòng có khúc mắc với sự có mặt của Thụy Ngọc thôi.
Chỉ là Trình Dương quá kiên cường, dùng vẻ vui đùa cợt nhả để che giấu cảm xúc chân thật trong nội tâm mình.
Anh ta không nhìn thấu được tầng màu sắc tự vệ lạnh nhạt kia để thấy được tình cảm chân thật của Trình Dương, là lỗi của anh ta.
Nghĩ vậy, anh ta quyết định lại đi gặp Trình Dương một lần, một lần cuối cùng.
Lúc này đây anh ta muốn hỏi ra một câu trả lời rõ ràng, ở trong lòng của Trình Dương, sự tồn tại của anh ta đến tột cùng là có ý nghĩa như thế nào.
Chỉ cần Trình Dương dám thừa nhận cậu ấy thích mình, thì anh ta sẽ dám phá tan tất cả mọi lực cản.
Lúc này đây, anh ta sẽ không lại cố kỵ bất kỳ kẻ nào.