Bị đôi mắt kia của Trình Dương nhìn chằm chằm, tinh thần rất khó không trở nên lâng lâng, quên luôn thân mình đang ở nơi nào, đang muốn làm gì.
Mãi rồi Tưởng Ứng Thần mới nhớ đến nguyên nhân khiến mình chạy tới đây, Thẩm Viêm một mực chắc chắn rằng hắn nhận ra tay nghề của Trình Dương, thần thái kia không giống như đang giả vờ.
Tưởng Ứng Thần ổn định lại tâm thần, nhìn Trình Dương, nghiêm túc nói: “Có lẽ là cậu đã quên mất thôi, trước kia cậu cũng từng có bạn bè.”
“Có sao?” Trình Dương mờ mịt, từ trên thảm yoga bò dậy, đạp chân trần lên trên mặt đất, lúc này Tưởng Ứng Thần mới phát hiện ra trên người cậu đang mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh và đôi chân dài thẳng tắp, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, dán ở trên da thịt trắng nõn tạo ra một loại cảm giác như có ánh sáng lấp lánh vậy.
Trong nháy mắt, Tưởng Ứng Thần đã quên mất vấn đề của mình còn chưa được đến câu trả lời chuẩn xác, dời ánh mắt ra chỗ khác, anh ta thấp giọng nói: "Cậu đi tắm rửa trước đi đã.”
“À.” Trình Dương đi phòng ngủ tìm một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, vừa bước vào phòng tắm, đột nhiên như là nhớ tới việc gì, dò đầu ra nhìn về phía Tưởng Ứng Thần, nói, “Khoá cửa phòng tắm bị hỏng rồi, anh sẽ không nhìn lén đúng không?”
Tưởng Ứng Thần: “…… Đương nhiên là không.”
Trình Dương hì hì cười một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Nếu Trình Dương không nói, Tưởng Ứng Thần còn không biết là cửa phòng tắm đã hỏng rồi, càng không thể suy nghĩ về việc gì mà... nhìn lén. Nhưng sau khi nghe Trình Dương nói xong, hai cụm từ mấu chốt【 khoá cửa hỏng rồi 】và【 nhìn lén 】 này cứ quanh quanh quẩn quẩn ở trong lòng anh ta mãi không chịu đi.
Dáng người Trình Dương thật sự không tệ, hẳn là có liên quan đến việc cậu ấy kiên trì tập yoga đi.
Làn da rất trắng, chắc là do hàng năm đều chui vào phòng bếp, không ra khỏi cửa, không phơi nắng.
Tưởng Ứng Thần mím môi, dùng điện thoại di động kết nối với loa Bluetooth, bật Đại Bi Chú lên phát.
Một lát sau, sau khi tắm rửa xong, Trình Dương lau tóc đi ra khỏi phòng tắm: “……”
Trong tiếng kinh Phật nghiêm trang, Tưởng Ứng Thần ngồi ngay ngắn, ngước mắt lên nhìn về phía Trình Dương, ánh mắt tỉnh táo lại bình tĩnh.
Anh ta ngộ ra, việc gì phải rối rắm đến sự tồn tại của Thẩm Viêm? Chỉ cần tiền anh ta trả cũng đủ nhiều, thì Trình Dương cũng sẽ không ngớ ngẩn.
Tưởng tổng, người đã từng *cạy góc tường của công ty khác, chính mình cũng từng bị công ty khác cạy, phi thường có kinh nghiệm.
*cạy góc tường:để chỉ hành động chen chân của bên thứ ba vào trong mối quan hệ của hai bên khác
“Cuộc sống gần đây thế nào?” Sắc mặt anh ta trịnh trọng, hiền từ đến mức, gần như là Quan Âm Bồ Tát đang ngồi trên đài sen, hỏi “Có gặp được khó khăn gì hay không? Người trẻ tuổi đến thủ đô dốc sức làm việc cũng không dễ dàng, gần đây cậu làm việc không tệ, tôi tăng lương cho cậu nhé.”
Một câu người bạn duy nhất kia có lực sát thương mạnh vậy sao?
Hay là Tưởng tổng vừa mới đi trường đảng học thêm về, sâu sắc cảm nhận được tính bóc lột của giai cấp tư sản, nên đã quyết định mưu cầu phúc lợi cho một giai cấp vô sản như cậu?
Cách làm ông chủ của Tưởng tổng thật sự không tồi đó nha, hào phóng hơn tên khốn họ Thẩm kia nhiều, khó trách một người có tài sản lên đến trăm tỷ, một người cũng chỉ có mấy tỷ thôi đâu.
Không biết chính mình bị *kéo dẫm, giờ phút này Thẩm Viêm còn đang ở đoàn phim dùng giá cao để mua lại chỗ đồ ăn vặt mà Tưởng Ứng Thần đã phân phát.
*kéo giẫm:chỉ hành động hạ thấp một người để nâng người khác lên
Những đồ ăn vặt này rõ ràng đều là Trình Dương vì hắn mới đi học, những người này đều là nhờ phúc của hắn mới được ăn đến……
Trình Dương nhìn Tưởng Ứng Thần, nói: “Đã nói chúng ta là bạn bè rồi……”
Tưởng Ứng Thần vừa định nói “Chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến tăng lương”, thì đã nghe thấy Trình Dương nói tiếp: “…… Tưởng tổng nhất định phải tăng nhiều lương cho tôi một chút.”
Vẻ mặt Tưởng Ứng Thần phức tạp, "ừ" một tiếng.
Trình Dương lau lau tóc, khi tóc đã nửa khô nửa không, cậu vỗ trán một cái: “Anh xem tôi, đều đã quên bao nhiêu lần rồi, Tưởng tổng, anh ở chỗ này không cần đi lại, tôi đi lấy cho anh cái này.”
Tưởng Ứng Thần khó hiểu có cảm giác như bị chiếm tiện nghi: “……” Anh nhìn thấy Trình Dương chạy vào phòng ngủ, rất là cẩn thận xách một bộ vest ra, cả người đều ngẩn ra.
"Bộ quần áo này, hôm tôi vừa dọn vào đây đã thấy trong tủ quần áo rồi, không biết có phải của anh để quên không.”
Trình Dương đưa bộ vest cho Tưởng Ứng Thần, Tưởng Ứng Thần duỗi tay nhận lấy, mở cổ áo ra nhìn nhìn số đo, mới nói: “Là của một người bạn, hiện nay y đang ở nước ngoài.”
“Vậy để anh giữ đi.” Trình Dương nói, “Tôi thử search một chút, đồ của nhãn hiệu này rất đắt, tôi sợ mình giữ gìn không tốt, làm hỏng nó thì không hay.”
“Chỉ là một bộ quần áo chọn bừa trong trung tâm thương mại thôi, không quý giá đến vậy.” Tưởng Ứng Thần nhìn bộ vest này, không khỏi hơi cảm thấy xúc cảnh sinh tình, cầm cái móc treo quần áo lên, vuốt ve phần cổ áo vest, nói, “Lúc ấy nhà người bạn kia của tôi xảy ra biến cố, tuổi còn nhỏ đã phải vào giới giải trí dốc sức làm việc kiếm tiền, đến đoàn phim để phỏng vấn, ngay cả một bộ vest hẳn hoi cũng không có, hỏi mượn tôi ít tiền, trong lúc khẩn cấp tạm thời mua bộ này.”
Tưởng Ứng Thần nhớ lại Trần Thụy Ngọc lúc ấy mới có mười mấy tuổi, rõ ràng đã nghèo khó mười phần, lại vẫn kiên định cự tuyệt sự trợ giúp của anh ta, chút tiền lẻ để mua quần áo này cũng muốn in giấy vay nợ.
Nghĩ đến người thiếu niên quật cường đó, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tưởng Ứng Thần càng dịu dàng hơn.
Từ trong hồi ức tỉnh lại, anh ta nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của người thanh niên vừa mới vẫn còn rất là hoạt bát ấy, trên gương mặt giống bạn tốt quá mức kia giờ đây lại có chút nản lòng.
Anh ta đánh giá cách ăn mặc của thanh niên một chút, áo thun cotton màu đen, quần thể thao màu lanh, dép lê giá rẻ trên *taobao, cả người cộng lại không quá hai trăm đồng.
*taobao:một trang mua sắm online của Trung Quốc
“Cậu mặc thử bộ quần áo này vào xem.” Tưởng Ứng Thần hất hất cằm về phía bộ vest đang treo ở bên cạnh.
“……” Trình Dương nói, “Cái này không phải là đồ của bạn anh sao?”
“Dù sao y cũng không mặc nữa, không phải cậu cũng là bạn tôi hay sao?”
“…… Không, tôi không xứng.” Trình Dương còn chẳng cần phát huy kỹ thuật diễn, chỉ cần nhớ lại lời văn của nguyên tác, đều đã cảm nhận được cái cảm giác vừa chua sót vừa sảng khoái ấy.
Tưởng Ứng Thần kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Dương một cái, nghĩ nghĩ lại, thế nhưng nói: “Cũng đúng, cậu gầy quá, không đỡ nổi quần áo của y đâu.”
Có nên nhắc nhở Tưởng tổng một chút rằng cơ bụng của anh ta đã sắp bỏ nhà chạy ra ngoài chơi hay không đây?
Không chờ Trình Dương suy tư ra một kết quả, Tưởng Ứng Thần lại sửa lại ý tưởng: “Bỏ đi, tôi trực tiếp đưa cậu đến trung tâm mua sắm mua mấy bộ đi.” Tiểu Trình vừa nhìn đã biết là người quen tiết kiệm tiền, dù có cho cậu ấy tiền thì phỏng chừng cậu ấy cũng luyến tiếc không tiêu.
Tưởng Ứng Thần không đành lòng nhìn bạn bè ăn mặc nghèo kiết xác như vậy.
Không đợi Trình Dương trả lời, Tưởng Ứng Thần đã không cho phân bua mà đẩy cậu ra cửa, gọi taxi đến trung tâm thương mại ở gần đó, chọn cho cậu hai bộ quần áo chính thức, một bộ lễ phục, cộng thêm bảy tám bộ quần áo bình thường theo mùa.
Một hơi mua đến mười bộ quần áo giá trung bình năm chữ số một bộ, nhưng mắt Tưởng Ứng Thần chớp cũng không chớp một cái, lúc mở ví trực tiếp móc ra một cái thẻ đen.
Giờ phút này Tưởng tổng nhìn qua đẹp trai một cách khác thường, chỗ cơ bụng đã biến mất một nửa dường như đã tự động quay lại với anh.
Đây, có lẽ chính là sức mạnh của đồng tiền đi.
Trình Dương yên lặng cảm thán.
Bên cạnh có người đưa cho cậu một cây kẹo que, từ từ nói: “Đừng lo lắng, lần này người trả tiền sẽ không trốn chạy.”
Trình Dương kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt khá là quen thuộc: “……”
Chu Khuyết Đình dẫn theo một cậu nhóc khoảng mười hai mười ba tuổi, không biết đã xuất hiện ở phía sau cậu từ khi nào, anh mỉm cười móc ra một tấm danh thiếp, nói: “Đã lâu không gặp.”
Trình Dương cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy chữ trên danh thiếp được in bằng kiểu chữ Thảo hoa hòe loè loẹt, miễn cưỡng có thể nhìn ra hai hàng chữ là ——
【 Bạch Vân Quan 】
【 Chu đạo trưởng 】
Trình Dương: “……”
Chu Khuyết Đình giữ chặt cậu bé đang cố trốn ra phía sau mình, giải thích nói: “Gần đây đứa trẻ này bị mấy thứ không sạch sẽ bám vào, tôi đang trị liệu cho nó.”
Khi nói chuyện, cậu nhóc lại né sang bên cạnh.
Chu Khuyết Đình thấp giọng an ủi: “An An, yên tâm đi, chúng ta không còn ở nơi đó nữa rồi.”
“……” Trình Dương phản ứng nhanh, trí nhớ cũng tốt, rất nhanh thôi cậu đã hiểu ra, cậu nhóc tên An An này có quan hệ đến cô bé rơi lầu kia, con ngươi cậu hơi co lại, thấp giọng nói, “Anh đang tự mình điều tra sao? Cảnh sát thì sao? Bọn họ mặc kệ sao?”
Chu Khuyết Đình thu lại nụ cười, nhíu mày nói: “Vụ án này có chút vấn đề, cảnh sát muốn kiểm tra camera theo dõi, lại phát hiện camera của tòa nhà đó đã được dừng hoạt động để kiểm tra sửa chữa vào đúng ngày hôm ấy, thế nên không quay chụp được bất kỳ hình ảnh gì. Sau đó, bọn họ đi đến lớp học, hỏi thăm giáo viên cũng như các bạn học cùng lớp của Thường Thường, cũng chính là cô bé kia, nhưng lời khai của những người đó lại nhất trí đến kinh người, mọi người đều nói cô bé chưa từng bị bắt nạt, rơi lầu mà chết nhất định chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Có lẽ thật sự là không có, hoặc là bọn họ cũng không biết, hoặc là Thường Thường đã bị bạo lực gia đình, nhưng không dám tuyên dương ra ngoài.”
An An vừa nghe thấy tên của Thường Thường thì cảm xúc rõ ràng đã trở nên bực bội hơn, cậu bé dùng gót chân đập "thùng… thùng...thùng" lên mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng.
Chu Khuyết Đình bưng kín lỗ tai cậu nhóc, nói: “Cậu bé là bạn tốt nhất của Thường Thường, hai đứa là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Không lâu sau cái chết của Thường Thường, cậu bé đã biến thành như bây giờ, tôi cho rằng đây không phải chuyện trùng hợp, trường học nhất định đã giấu diếm chân tướng sự việc.”
An An không nghe thấy âm thanh xung quanh, dần dần an tĩnh lại, đôi mắt đen nhánh của cậu bé ngơ ngơ ngác ngác nhìn thẳng Trình Dương.
Trình Dương rất quen với loại ánh mắt này, đứa nhỏ này tuyệt đối đã từng phải chịu đựng một loại thương tổn nào đó.
Chẳng lẽ đây là sự kiện bắt nạt tập thể, thậm chí ngay cả giáo viên cũng tham dự trong đó hay sao?
Trong lòng Trình Dương hiện lên rất nhiều suy đoán đáng sợ, đứa trẻ xuất thân từ trại trẻ mồ côi, là người biết rõ nhất, rằng lòng người quỷ quyệt khó dò đến mức nào.
Chu Khuyết Đình nhìn cậu một cái, như là đoán được điều gì, nhưng không biểu hiện ra, mà tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đưa An An đến chỗ tòa nhà kia, nơi Thường Thường rơi xuống, muốn thử xem có thể lấy được manh mối gì từ trong miệng của cậu bé ——”
Cho nên đã tra được cái gì rồi sao?
Trình Dương vừa muốn dò hỏi sâu hơn, phía sau đã vang lên giọng nói của Tưởng Ứng Thần: “Tiểu Trình, đây là ai?”
Tưởng Ứng Thần mới vừa thanh toán hóa đơn xong, đã nhìn thấy bên cạnh Trình Dương nhiều ra một người đàn ông xa lạ, sắc mặt anh ta tức khắc có chút không tốt.
Như là muốn biểu thị chủ quyền công khai, anh ta đi đến phía sau Trình Dương, lạnh lùng thốt ra: “Tiểu Trình, đây không phải là BẠN của cậu đấy chứ?”
*Chú thích:
撬墙角 - cạy góc tường:
拉踩 - kéo giẫm:
taobao: