Thấy Thừa Hạo từ tầng trên đi xuống, Tư An không muốn cản trở cuộc nói chuyện giữa Mộc Huệ và Thừa Hạo, nên đứng dậy đi xuống bếp.
Mộc Huệ nở nụ cười lạnh, có chuyện muốn nói sao? không lẽ bắt cô phải gì rồi mới để cô chết!
Nghĩ đến đó, tâm gan Mộc Huệ không khỏi thắt lại, bắt cô làm gì cũng được, miễn đừng đọng vào Tư An.
" Anh có chuyện gì? "
Mộc Huệ vừa dứt câu, Thừa Hạo cũng quăng một đóng giấy lên bàn.
" Cô đọc đi! "
Mộc Huệ tiến đến, cầm sắp giấy lên đọc. Môi cô không khỏi câu lên. Kết hôn sao? Hắn ta muốn kết hôn với cô là có ý gì đây!
" Kết hôn? Ý anh là sao? "
" Không phải tôi đưa cô về đây là để chịu tội sao? Kết hôn 100 ngày, khi nào tôi thấy cô đủ thành tâm, khi đó cô sẽ được tự do! "
Mộc Huệ đập mạnh sắp giấy xuống bàn.
" Tôi không đồng ý! Không phải anh rất ghét tôi sao? Anh cứ việc thẳng tay vứt tôi vào rừng, không cần phải ép mình làm những việc này! "
Sự kiên nhẫn đã đạt tới giới hạn, Thừa Hạo hung hăng bước đến chỗ Mộc Huệ, nâng cằm cô lên, bóp mạnh.
" Tuyết Mộc Huệ, cô đừng thách thức sự nhẫn nhịn của tôi! Cô không có quyền từ chối, cũng không có quyền lựa chọn! Mọi thứ đều phải nghe tôi sắp đặt, cô chỉ việc ký vào! "
Mộc Huệ trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đang muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô thật sự không muốn ký, cũng không muốn làm vợ hắn.
" Tôi sẽ không ký! "
Thừa Hạo cười lạnh, quay lưng trở về ghế sofa, lắc lắc ly trà nóng, hắn nói với giọng thản nhiên.
" Cô không ký? Cũng không sao....Nhưng, nếu ông bà ngoại cô, phải mất đi cánh tay thì thật là tội nghiệp! "
Mộc Huệ vừa nghe đến ông bà ngoại, cô không đủ nhẫn nhịn mà nước mắt ứa ra.
" Anh không được làm hại họ! "
" Muốn tôi không làm hại họ, phải xem cô có làm tôi hài lòng hay không! "
Mộc Huệ cắn răng, nắm chặt hai tay. Mộc Huệ không còn gì để mất nữa, người thân duy nhất hiện giờ, chỉ có ông bà ngoại, nếu họ cũng xảy ra chuyện...cô sẽ không còn động lực để sống tiếp nữa.
Tuyết Mộc Huệ, mày không có sự lựa chọn giữa hạnh phúc của bản thân và gia đình, từ khi mày phải ở lại Lâm gia, hạnh phúc của mày đã không còn nữa!
" Tôi ký, đừng làm hại ông bà ngoại của tôi! "
" Tốt! "
Nửa tháng sau.
Toàn bộ người trong giới chính trị cùng các thương nhân trên Đài Loan đều tập trung về khách sạn Victor để chứng kiến một cảnh tượng chấn động cả thế giới, sức ảnh hưởng so với hôn lễ thế kỷ của hoàng gia không hề thua kém.
Chú rễ chính là người đã làm mây làm gió trong giới tài chính, tuy chỉ mới hai mươi hai tám tuổi nhưng đã nắm giữ số tài sản của phân nửa Đài Loan cộng lại - Lâm Thừa Hạo.
Cô dâu chính là con gái của thị trưởng Đài Bắc Tuyết Kiến Hùng – Tuyết Mộc Huệ, nghe nói cô từ lúc sinh ra, mẹ đã qua đời, ba thì liền có vợ mới. Tuyết Mộc Huệ cũng chính là con gái của vợ lớn.
Suy cho cùng, vì lý do gì có thể khiến Lâm Thừa Hạo từ bỏ cô thiên kim Lan Vy để lấy cô gái này?
Ngay lúc này đây, cô dâu Tuyết Mộc Huệ đang có mặt tại sảnh đường, nở một nụ cười duyên dáng và tiếp nhận những lời chúc phúc của khách mời đến dự hôn lễ, buổi hôn lễ này khách mời hầu như là những nhân vật có máu mặt tại Đài Loan.
Từ tám giờ sáng cho đến tận trưa, người không ngừng bước vào làm cho cô có cảm giác chân của mình không còn tồn tại vậy, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại, nhưng khách mời thì vẫn cứ liên tục đi vào.
" Chúc mừng nhé! Chúc cô dâu chú rễ trăm năm hạnh phúc… "
Cả người khoát lên bộ trang phục cồng kềnh, một người quý phụ trang điểm tựa như một phụ nữ trung niên đi vào trong sảnh đường, vừa bước vào đã cất lời khen ngợi Tuyết Mộc Huệ.
" Ây! Đây chẳng phải là cô tiểu thư của Tuyết gia đây sao! Cô quả thật rất xinh đẹp nha! Nhìn làn da này, còn cả vóc dáng nữa, còn đẹp hơn cả Lan Vy"
Trong con mắt của người ngoài nhìn vào, tất cả đều như một giấc mộng đẹp, tựa như thế giới cổ tích của người đứng đầu giới tài chính và thiên kim của ngài thị trưởng, một cặp trời sinh thật hoàn mỹ.
Nhưng chỉ có bản thân cô là hiểu rõ nhất, giấc mộng tuyệt vời này tựa như bong bóng vậy, rất nhanh thôi sẽ vỡ nát.