Đúng lúc đó, một ý tá đến để thay băng cho cô, thấy Tuyết Mộc Huệ một chút nữa là rơi từ giường bệnh xuống sàn, cô y tá lo lắng chạy đến đỡ lấy Tuyết Mộc Huệ.
"Sức khỏe của cô vẫn chưa được tốt, vẫn nên nghĩ ngơi thì hơn. Đặc biệt, chân của cô không được cử động mạnh, vết khâu sẽ hở! Nghe lời tôi, nằm xuống nghĩ ngơi đi!"
Tuyết Mộc Huệ điềm đạm nở nụ cười, cô khe khẽ lắc đầu.
"Tôi muốn đến xem tình hình của Lâm Thừa Hạo một chút, cô y tá, cô có thể dẫn đường cho tôi không?"
Tuyết Mộc Huệ nghẹn ngào nói, đưa ánh mắt tràn đầy niềm hi vọng nhìn về phía y tá nữ.
Cô y tá thở dài, lắc đầu vài cái, đỡ Tuyết Mộc Huệ ngồi yên trên giường, cô đi ra ngoài đẩy theo một chiếc xe lăn đi vào.
"Chân của cô tạm thời không thể đi lại được! Cô ngồi lên đây, tôi sẽ đưa cô đến đó!"
Tuyết Mộc Huệ gật đầu nói lời cảm ơn với y tá....
Phòng bệnh của Lâm Thừa Hạo chỉ cách Tuyết Mộc Huệ đúng 5 căn phòng. Vì vậy, y tá chỉ cần đẩy cô đi vài bước là tới. Anh vẫn nằm im lặng trên giường bệnh, gương mặt đẹp đến lạnh lẽo nhưng đã bị cứa bởi nhiều vết cắt, hơi thở của anh nhẹ nhàng đầy mệt mỏi.
Y tá ngước nhìn đôi mắt ứa đầy nước mắt của Tuyết Mộc Huệ, cô liền hiểu ý liền âm thầm khép cửa, đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này, chỉ còn mình cô và Lâm Thừa Hạo.
Tuyết Mộc Huệ nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đến bên cạnh giường bệnh, bàn tay do dự đặt lên trán anh, nhưng cuối cùng lại thu về.
Cô đưa mắt lướt nhìn xung quanh, tự phát ra tiếng thở dài não nề. Mọi chuyện xảy ra ở núi tuyết, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, nếu có cả trăm lần cơ hội được đến Thụy Sĩ, Tuyết Mộc Huệ cũng không muốn đến đó thêm lần nào nữa.
Đặc biệt, đều cô cảm thấy không thể nào tin, mọi chuyện xảy đến ngày hôm nay hoàn toàn là do Diễn Thanh gây ra. Tuyết Mộc Huệ không kìm được nỗi uất ức, mà khóc trong im lặng, cô cứ ngắm nhìn anh mà nước mắt lăn dài.
Cô nắm lấy bàn tay anh áp lên má mình, hai hốc mắt cay cay nhìn người đàn ông trước mặt. Trước đây, mỗi ngày, cô đều mong muốn sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt anh vào mỗi buổi sáng, sẽ không phải nghe những sỉ nhục, chán ghét của anh. Có phải, điều ước đó của cô sắp thành hiện thúc rồi không!
"Thừa Hạo, sau này anh không cần phải tức giận nữa, sẽ không tốt cho sức khỏe. Chỉ 3 tuần nữa, em sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh! Tuy là em không nỡ đi, nhưng em không biết phải làm gì ngoài việc ra đi, chỉ có như vậy em mới vĩnh viễn quên đi anh!"
Vào ba năm trước, cô mang thai con anh, nhưng qua đêm đó anh liền biến mất không để lại tung tích. Cô chỉ gặp được mẹ của anh Hương Vũ, bà ấy đã đưa cô một số tiền rất lớn, còn nói sau này hãy tránh xa con trai bà ấy một chút! Tốt nhất, là định cư ở nơi khác, đừng bao giờ quay lại thành phố này!
Khi phát hiện mình mang thai, cô chỉ nghĩ đơn giản, đứa bé không có tội, nếu đã không thể tìm anh, thì cứ âm thầm mà sinh đứa bé.
Khi đó, cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé tại một công ty, cô nghĩ cuộc sống của mình sẽ đơn giản như vậy tuy không sang giàu, nhưng cô cảm thấy như vậy đã là hạnh phúc!
Cứ ngỡ, cuộc sống của cô sẽ mãi bình yên, nhưng ai nào ngờ. Chỉ vì một lần ngu xuẩn, đã khiến cuộc sống của cô trở nên tăm tối.
Hiện giờ, cô còn đang yêu người hận mình tận xương tủy....
Tuyết Mộc Huệ nở nụ cười chua chát, cô tự chế giễu bản thân mình, không ngừng tự trách bản. Không chỉ cuộc sống của cô bị biến đổi.
Tuyết Mộc Huệ, cô đã biến đổi cả hạnh phúc của một cặp vợ chồng sắp cưới. Chỉ nghĩ đến đây, thì thấy rằng, những nỗi đau cô đang phải gánh lấy có là gì, so với nỗi mất đi người yêu vĩnh viễn của anh.
Tuyết Mộc Huệ cô chỉ là đang gánh lấy báo ứng của mình.....Tốt nhất, cô vẫn nên rời khỏi cuộc sống của anh càng sớm càng tốt, có như vậy anh mới có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình!