Cằm Tuyết Mộc Huệ bị bóp đến tê dại, cô đau đớn mà không thể mở miệng nói chuyện.
Đúng ngay lúc đó, Ngô Nhật Phong đi mua đồ ăn từ ngoài trở về, đứng bên ngoài cửa, anh nhìn thấy Hương Vũ, hộp cơm trên tay bất giác rơi xuống, hung hăng kéo Hương Vũ ra khỏi cô.
"Bác Hương, bác làm gì vậy! bác không thấy Mộc Huệ đang bị thương sao?"
Ngô Nhật Phong đẩy được Hương Vũ ra, thì liền ôm lấy Tuyết Mộc Huệ vào người, không ngừng vuốt ve gương mặt cô.
Tuyết Mộc Huệ ôn nhu nhìn anh, rồi lại nhìn sang Hương Vũ, bà ta vẫn đưa cặp mắt hung tợn đó nhìn cô.
"Nhật Phong, anh ra ngoài trước đi, em có chuyện muốn nói riêng với bà ấy!"
Nghe Tuyết Mộc Huệ nói, Ngô Nhật Phong hiện rõ thái độ không đồng ý, nhưng rồi lại bắt gặp ánh mắt quật cường của cô, anh chỉ đành thở dài, rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài.
"Có chuyện gì phải lập tức la lên! Anh sẽ vào giúp em!"
Trước khi đi, Ngô Nhật Phong còn không yên tâm mà dặn dò cô cẩn thận. Tuyết Mộc Huệ chỉ gật đầu để anh yên tâm. Sau khi, anh đi ra ngoài rồi, cô mới thở dài nhìn về phía Hương Vũ.
"Mẹ, đã lâu không gặp, mẹ vẫn sống tốt đúng không?"
Tuyết Mộc Huệ nói với giọng nhẹ nhàng. Nhưng vừa vào tai Hương Vũ, nó lại trở thành một câu mỉa mai, châm biếm. Bà ta nắm cuộn tròn hai tay.
"Mẹ? cô gọi như vậy là có ý gì?"
Hương Vũ trừng to mắt nói, tay vừa chỉ về hướng giường bệnh, chỉ tay lên người con trai yêu quý của bà ta.
Tuyết Mộc Huệ cũng không có ý định che giấu. Lúc trước, nhường nhịn bà ấy là vì cô đang mang thai, bây giờ tình thế không còn làm cô sợ sệt, cô đã thành ra thế này, không phải một phần là do bà ta ban tặng sao!
"Mẹ, con và anh ấy đã kết hôn rồi, mẹ thật sự không biết chuyện này sao?"
Tuyết Mộc Huệ nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "kết hôn". Khiến Hương Vũ tức giận đến nổi, tiến đến tát vào mặt cô không một chút nương tay.
"Hồ ly tinh, cô đừng hòng lừa tôi!"
Tuyết Mộc Huệ đưa tay lau sạch vết máu trên khóe môi, giơ bàn tay trái của mình đưa ngay trước mặt Hương Vũ, còn cố ý chỉ vào ngón áp út.
"Mẹ nhìn xem, đây là nhẫn cưới!"
Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, Hương Vũ bỗng chốc mặt không còn một chút máu. Tay bà ta run đến khó kiểm soát, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Thừa Hạo đang nằm trên giường bệnh.
Hương Vũ khẽ lấy lại được bình tĩnh, nhếch môi cười, rồi lại đắc ý nói:
"Kết hôn thì sau chứ, căn bản nó không yêu cô! Hơn nữa, nó cũng không nhớ nó đã từng có con cùng cô"
Hương Vũ nhếch môi đắc ý, tiến đến nâng cằm Tuyết Mộc Huệ lên, bà ta mang bộ mặt giả tạo mà nói:
"Cô có muốn biết, vì sao nó không nhớ chuyện năm trước không?"
Tuyết Mộc Huệ trừng to mắt nhìn Hương Vũ, cô mạnh dạng quay mặt sang hướng khác, không muốn gương mặt mình chạm vào bàn tay thói nát của bà ta.
"Không cần nghĩ, chắc chắn bà đã dùng một cách thâm độc để khiến anh ấy quên tôi! Lòng dạ của bà, tôi là người rõ hơn ai hết, vì lợi ích riêng bà đã chính tay giết chết mẹ chồng của mình không phải sao! Còn có chuyện gì, mà bà không dám làm nữa chứ!"
Cũng chính là vào 3 năm trước, lúc Tuyết Mộc Huệ đang bụng mang dạ chửa, cô nhân lúc bụng vẫn chưa to, vừa đi học vừa đi làm, vì cô muốn kiếm một số tiền để còn sinh con và nuôi nấng nó.
Nhưng lúc đó, cô chỉ là một sinh viên đại học, vẫn chưa tốt nghiệp, nên cô chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ tại một công ty ngành luật.
Tối đêm hôm đó, trên đường trở về nhà, chính mắt cô thấy một gã xã hội đen, vác trên tay một bà lão máu me bê bếch, đi theo sau không ai khác chính là Hương Vũ. Bà ta còn không quên dặn dò một câu.
"Dọn dẹp cho sạch sẽ!"
Bà ta còn vô cùng sung sướng, khi đã thành công thực hiện kế hoạch, sau khi mẹ chồng Hương Vũ chết, toàn bộ cổ phần trong công ty đều sẽ thuộc về bà ấy! Hiện giờ, là do Lâm Thừa Hạo nắm giữ...
Hương Vũ không một chút sợ sệt khi nghe Tuyết Mộc Huệ nhắc chuyện năm xưa, chuyện đó không bằng không chứng, nếu cô có nói ra, ai sẽ tin chứ...
"Mộc Huệ, cô nghĩ, cô có thể đe dọa tôi sao? Năm đó, tôi đã sai lầm khi không giết chết cô! Khiến Thừa Hạo quên đi cô, quả thật chỉ là một hình phạt nho nhỏ! Bây giờ, tôi sẽ không để nó tiếp tục nhấn chân vào con đường cũ!"
Tuyết Mộc Huệ trừng to mắt nhìn về phía Hương Vũ, vô cùng tức giận nói.
"Ruốt cục, bà đã làm gì anh ấy! Tại sao, anh ấy lại không nhớ chuyện năm đó"
Hương Vũ nhếch môi cười.
"Câu hỏi rất hay! Chắc có nghĩ, cô cũng sẽ không thể ngờ tôi đã dùng cách này đâu, cho nó uống thuốc, chỉ một viên thuốc lãng quên, muốn nó quên đi ai! Thì nó sẽ quên người đó!"