Mẹ của Lan Vy tên Trần Linh, sáng nào bà cũng hái sen để cắm vào bình, vì bà biết Lan Vy thích nhất hoa sen, còn thích những món bà làm liên quan đến sen.
Thấy Thừa Hạo bước vào, Trần Linh vội đứng dậy, lau tay vào hai ống quần, vui vẻ nói.
"Thừa Hạo, cháu đến thăm Lan Vy sao?"
"Vâng, cháu đến thấp hương cho cô ấy?! Bác Linh, bác vẫn khỏe chứ?! Vì ở công ty nhiều việc, cháu không có nhiều thời gian đến thăm bác! Cháu xin lỗi!!"
Trần Linh vui mừng đến khóe mắt đỏ hoe, đúng thật Thừa Hạo đã lâu không đến đây! Bà còn nghĩ rằng, thằng bé này đã tìm được hạnh phúc mới rồi!
"Cháu đến là tốt rồi, mau vào trong, bác lấy thứ này cho cháu xem!"
Trần Linh cùng Thừa Hạo bước vào nhà, bà lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cái tủ nhỏ, từ bên trong lấy ra một cái hộp bằng gỗ kích thước vừa phải.
"Thừa Hạo, lúc Lan Vy nó còn sống, có đưa thứ này cho bác!!"
Trần Linh tay run, cố kìm nén cảm xúc của bản thân mà nói hết câu với Thừa Hạo. Bà cầm, đưa cho Thừa Hạo một tờ giấy.
Cầm lấy tờ giấy trên tay Trần Linh, anh liền đưa mắt đọc dòng chữ đầu tiên.
"Giấy hủy hôn ước? Bác Linh, chuyện này là sao?"
"Thừa Hạo, cháu đừng kích động, nghe bác nói, Lan Vy nó biết bản thân nó không được mạnh khỏe ngay từ nhỏ, nó đã đi kiểm tra bác sĩ lần cuối cùng sau khi đồng ý kết hôn với cháu, kết quả kiểm tra nó nhận được....."
Trần Linh vẫn chưa nói hết câu, tay đã run lên, hai đôi mắt hiền từ, vì đã có tuổi nên nết nhăn cũng hiện rõ, vì thương con mà khóc không thành tiếng!
Thừa Hạo đứng lên, chạy nhào tới ôm lấy Trần Linh.
"Bác Linh, sức khỏe của bác không được tốt, bác hãy bình tĩnh nói cho cháu biết, ruốt cuộc Lan Vy từ đầu đã không muốn kết hôn với cháu?"
"Thừa Hạo, nếu cháu yêu Lan Vy, cháu hãy hiểu cho nó, bản thân nó không thể sinh con được và thêm căn bệnh ung thư của nó! Lan Vy nó nghĩ cho cháu, nó không muốn cháu cả đời không làm ba, cháu hãy quên nó đi! Hãy tìm hạnh phúc mới cho mình! Nếu cháu hạnh phúc, Lan Vy nó nhất định cũng sẽ hạnh phúc!"
Trần Linh vừa dứt câu, đặt tay lên vai Thừa Hạo vỗ vỗ, tiếp tục nói...
"Thừa Hạo, cháu đừng ôm nỗi hận trong lòng nữa! Hãy buông bỏ đi! Cô gái đó, nhất định đã rất hối hận về việc mình làm, cô ấy đã phải dùng cả thanh xuân để trả giá rồi!! Đến lúc, cháu cũng nên trả tự do cho cô ấy!"
Thừa Hạo không giữ được bình tĩnh mà hai tay nắm chặt, Lan Vy, cô ấy không thể sinh con sao? cô ấy mắc bệnh ung thư? Tại sao, tại sao mình lại không biết gì, Lan Vy! anh yêu em, dù em có thế nào anh vẫn yêu em, sao em lại một mình ôm mọi đau khổ chứ!......Bác Linh bảo hắn trả tự do cho Tuyết Mộc Huệ sao?!
Không! không bao giờ, ngày nào cô ta chưa đau khổ, gào khóc, ngày tự do sẽ không bao giờ đến với cô ta.
...----------------...
Tại Lâm gia.
Mỗi ngày Tuyết Kiến Hùng đều gọi điện thoại đến để theo dõi tình hình, Tuyết Mộc Huệ chỉ có thể nói dối rằng mọi việc đã có chuyển biến, nhưng còn phải cần thêm nhiều thời gian.
Trong lòng cô hiểu rõ không thể tiếp tục kéo dài thêm, sau khi xảy ra chuyện kia, cô thực sự không còn mặt mũi nào gặp Lâm Thừa Hạo, càng không muốn bị anh sỉ nhục.
Chỉ có một người duy nhất làm cho cô vui vẻ, đó là người bạn tốt Thẩm Thất Nhiên gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài. Bọn cô là bạn học ngồi cùng bàn với nhau thời trung học, tình cảm như chị em.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Thất Nhiên bỏ học, tự mình ra Đài Bắc tìm việc làm, công việc làm ăn mấy năm gần đây cũng thuận lợi, cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Ngày Tuyết Mộc Huệ bay đến Đài Bắc, Thẩm Thất Nhiên tự mình lái xe đến đón cô, cô ấy quan tâm cô giống như một người chị gái.
Cô vẫn muốn tìm một cơ hội nói với cô ấy về thân thế của chính mình, tối nay đúng là một cơ hội tốt.
"Cậu đã quen với cuộc sống về đêm của Đài Bắc chưa vậy? Mình biết một quán bar vừa mới khai trương, buổi tối tụi mình đến đó chơi nha?"
"…Quán bar?"
Trong tưởng tượng của Tuyết Mộc Huệ quán bar là một nơi lộn xộn,cho nên cô cũng có chút do dự.
"Hay là tìm một quán cafe yên tĩnh đi!"
"Sao cậu lại yểu xìu thế? Ở địa bàn của mình, vẫn sợ xảy ra chuyện lộn xộn sao?Hiện giờ mình đang có việc, chút nữa mình sẽ gửi địa chỉ đến cho cậu!"
Không để Tuyết Mộc Huệ nói hết câu, đầu dây bên kia đã gác điện thoại.
Cô nghĩ, tuần này cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi, đi thư giản một tí cũng tốt! Nếu không, cô sẽ điên lên mất.
...----------------...
Quán Bar...
Ban đêm trong quán bar thật sang trọng và xa hoa, âm thanh lớn đến mức chói tai.
Trên sân khấu, một cô gái mặc váy ngắn da beo cùng với một người con trai đang cùng nhau múa, vô cùng bốc lửa.
Trên các sàn nhảy, từng tốp nam nữ đứng cùng với nhau, nhảy múa điên cuồng, hòa trong không khí lan tỏa mùi hương trụy lạc của rượu.
Vừa bước vào Tuyết Mộc Huệ đã cảm thấy hối hận, vừa muốn bước ra, liền bị Thẩm Thất Nhiên nhìn thấy, kiên quyết kéo cô đến quầy bar quen thuộc, gọi hai ly cocktail.
"Nào! Uống đi, uống rồi sẽ không còn sợ nữa!"
"Mình, mình không biết uống rượu, uống nước giải khát thì tốt hơn!"
"Đều đã là người lớn hết rồi, vẫn còn ngây ngô như mấy đứa con gái mới lớn vậy, không sợ người khác cười cho à!"
Thẩm Ngọc Nhiên nở một nụ cười rồi nhả một luồng khói về phía mặt cô, nhìn thấy cô khó chịu đến mức ho sặc sụa, cũng không chọc ghẹo cô nữa, đành bảo phục vụ làm cho cô ly nước cam.
"Cậu uống trước đi, mình đi chào hỏi vài vị khách, sẽ quay lại ngay!"
"….Ừm!"
Chỉ còn một mình nên Tuyết Mộc Huệ cũng hơi sợ, liền cuối đầu xuống uống nước cam, không dám dòm ngó xung quanh.
Nhưng cũng không thể thoát khỏi một ánh mắt ghen ghét ở trong bóng tối.
Tuyết Ngọc Dung vì không được gả vào gia đình giàu có, tức giận mấy ngày liền, đêm nào cũng đến quán bar uống đến say mềm, không ngờ lại gặp được Tuyết Mộc Huệ ở đây.
Bề ngoài thì tỏ ra dịu dàng, thanh khiết như vậy, lại có thể đến những nơi lộn xộn, náo loạn như thế này sao? Thật là đê tiện!
Cô kéo một gã trai bao về phía mình.
"Một trăm ngàn, thay tôi chăm sóc cô gái kia!"
Vừa nói Tuyết Ngọc Dung vừa chỉ tay về hướng Mộc Huệ, ánh mắt không khỏi đắt ý, bàn tay thon dài mân mê ly rượu, ánh mắt chăm chăm nhìn Tuyết Mộc Huệ. Tuyết Ngọc Dung không khỏi nghĩ trong lòng...
"Nếu Lâm Thừa Hạo biết được vợ mình lên giường với người đàn ông khác! Tôi xem, Tuyết Mộc Huệ cô có thể sống yên ổn với hắn hay không! Hắn không yêu cô, hắn chắc chắn sẽ vì Lâm gia mà tống cổ Tuyết Mộc Huệ ra khỏi nhà!"
"Thứ Tuyết Ngọc Dung này không có được, thứ đàn bà rẻ tiền như cô, không xứng để có!"