Tuyết Mộc Huệ trước giờ cũng không phải chưa từng thấy các loại dáng người quuyến rũ đầy đặn, đường cong rõ ràng.
Cô gái kia thật sự rất đẹp, nhưng không phải chỉ có giá trị là một bình hoa đẹp, mà còn toát ra một loại khí chất rất sỏi đời.
Vừa có đầu óc vừa có sắc đẹp lại đẹp người, nhất định không có một người đàn ông bình thường nào có thể xứng với cô ấy.
Thậm chí ngay cả người bên cạnh là một nhân vật tầm cỡ như Lâm Thừa Hạo, cũng không hề ảnh hưởng đến ánh hào quang của cô.
Hai người ngồi bên cạnh nhau, bù trừ lẫn nhau, vô cùng xứng đôi.
Trong lòng Tuyết Mộc Huệ cảm thấy bản thân mình so với cô ấy còn kém rất xa, người con gái bên cạnh Lâm Thừa Hạo, nhất định phải giống như cô ấy, tràng đầy khí chất, sự quyến rũ và trí tuệ.
Mà cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời! Đường nhiên cô cũng có sự kiên cường, cố gắng và lý tưởng của chính mình.
Nhưng nếu muốn có được khí chất giống như cô ấy, vẫn còn phải cần một khoảng thời gian dài.
Còn may mắn là ngoại trừ lần đó ra, cô cũng không còn phải chịu cảnh chua xót và ghen tỵ khi bắt gặp chồng mình ở cùng người phụ nữ khác.
Chỉ lo lắng sẽ bị ảnh hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lý Thất Quân, rồi dẫn đến những tai họa không mong muốn.
"Buổi sáng phòng tài vụ có gửi báo cáo đến, dự án hợp tác với công ty Phu Ninh năm ngoái đã đạt được lợi nhuận từ 50% lên đến 70%. Tôi cho rằng phương án hợp tác này cũng đã chín mùi rồi, chúng ta có thể chấm dứt hợp tác với công ty Phu Ninh. Tổng tài, anh cảm thấy như thế nào? Tổng tài?"
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh nhìn về nơi khác, Thất Linh Nhi nhìn theo ánh mắt của anh nhìn qua.
Trong vòng một giây nhìn ra được người mang cặp kính gọng đen to ngồi cách đó năm met, trông có vẻ là một cô gái quê mùa nhưng lại chính là người vợ mới cưới của sếp, Tuyết Mộc Huệ.
Làm trợ lý của tổng tài mười năm trời, Thất Linh Nhi rất ít khi thấy Lâm Thừa Hạo phân tâm trong lúc làm việc.
Anh đang không vui vì thấy vợ anh đang cùng người đàn ông khác dùng bữa sao?
Cảm giác được có hai cặp mắt đang quan sát mình, Tuyết Mộc Huệ liền cuối đầu xuống, vì dùng lực cắt miếng thịt bò, nên làm cho trên mặt đĩa cao cấp phát ra âm thanh chói tai.
"Thịt bò quá dai sao?" Lý Thất Quân hỏi.
"Dạ? Không, không có…em, em không quen sử dụng dao nĩa!"
Tuyết Mộc Huệ vội vàng tìm đại một lý do, khó xử nở nụ cười.
"Để tôi giúp em!"
"Thầy, không cần đâu, em có thể tự mình làm được! Thật đó…"
Tuyết Mộc Huệ không kịp ngăn lại, Lý Thất Quân đã mỉm cười cầm lấy dĩa của cô, tỉ mỉ cắt miếng thịt bò ra từng miếng nhỏ.
"Cổ tay phải dùng một chút lực, dao nâng cao lên một tí, vậy thì sẽ không đụng vào đĩa nữa"
"Vâng…Lần sau em sẽ nhớ kỹ…"
Tuyết Mộc Huệ bối rối cuối đầu thấp xuống, ngay cả ngước mắt cũng không dám ngước lên nhìn.
Tay ở dưới bàn nắm chặt lấy mép áo, lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi.
Lần này tiêu thật rồi, anh nhất định sẽ hiểu lầm mất thôi, trở về nhà thế nào cũng nổi giận đùng đùng rồi mỉa mai cô là không an phận, nhưng sự thật không phải như vậy mà!!!
Cô phải làm sao vượt qua ải này đây?