Đúng bảy giờ tối Chu Thiện Mỹ và Hà Nguyệt Dương có mặt ở nhà hàng phố tây. Quang cảnh xung quanh rất đẹp, nhà hàng lại gần sông nên không khí rất mát mẻ. Hai cô gái bước vào thu hút không ít sự chú ý của người xung quanh. Một người xinh đẹp quyến rũ, người kia lại thanh thuần đáng yêu.
Một lát sau, một chiếc xe BMW đỗ trước cổng nhà hàng, vốn dĩ chiếc xe sang trọng nổi bật đã thu hút rất nhiều ánh nhìn nhưng khi thân ảnh người đàn ông trên xe bước xuống mọi thứ lại càng thêm rực rỡ sống động. Mỗi bước đi của anh ta đều toát lên khí chất và uy lực phi phàm. Ánh mắt người nào đó quét qua nhà hàng một lượt rồi chậm rãi bước tới bàn của hai cô gái đang nói cười vui vẻ cùng nhau. Không ai khác chính là Chu Thiệu Khiêm.
Hà Nguyệt Dương còn đang tươi cười vui vẻ, chuẩn bị nói gì đó với Thiện Mỹ thì bỗng khóe miệng cứng đờ. Cô trân trân nhìn người đàn ông trước mắt đang dần tiến tới phía mình. Thiện Mỹ ngồi đối diện cũng nhận ra sự khác thường của Hà Nguyệt Dương, quay lưng nhìn theo hướng mà Nguyệt Dương đang nhìn. Thiện Mỹ phát hiện anh trai
mình đang tới, cô đột nhiên cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy biểu cảm không mấy tự nhiên của Nguyệt Dương, đành cười xòa giải thích:
“Nguyệt Dương, xin lỗi vì không báo trước cho cậu nhé, thật ra tớ muốn mời cậu bữa cơm này, nhưng lại quên mang ví, nên đành gọi cho anh.”
Thiện Mỹ còn chưa nói xong, Chu Thiệu Khiêm đã tới chỗ họ. Hà Nguyệt Dương nghe xong câu nói của Thiện Mỹ cũng không có thái độ gì. Nhưng rõ ràng trên mặt đã có biểu hiện cứng nhắc.
Chu Thiệu Khiêm mỉm cười chào hỏi Nguyệt Dương, thái độ rất mực gần gũi tự nhiên, còn Thiện Mỹ ngồi bên bị xem như người vô hình. Tuy nhiên Thiện Mỹ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí thái độ trên mặt còn vui vẻ hơn vài phần. Thiện Mỹ phần nào nhận ra vấn đề mờ ám giữa hai người này. Cô chắc chắn anh hai chính là đang chú ý tới Nguyệt Dương - người chị em tốt của cô.
Hành động, ánh mắt, cử chị của Chu Thiệu Khiêm đều nói lên rất cả. Cô biết Hà Nguyệt Dương có chút né tránh bài xích anh hai mình nên nhất định phải tích cực đẩy thuyền. Vừa suy nghĩ cô vừa nhìn Chu Thiệu Khiêm nháy mắt, đá đá chân anh dưới gầm bàn. Chu Thiệu Khiêm nhíu mày khó hiểu nhìn Thiện Mỹ.
Cô em gái láu cá nào đó giả vờ cúi đầu chọn món nhưng miệng thì nói thì thầm: “Công này của em xem anh đền đáp thế nào?” .
Chu Thiệu Khiêm mặt không đổi sắc nhìn Thiện Mỹ, lông mày nhướn lên tỏ vẻ ngán ngẩm. Trên bàn ăn không khí khá im lặng. Hà Nguyệt Dương ngồi cạnh Chu Thiệu Khiêm, còn đối diện là Chu Thiện Mỹ. Cô vẫn cúi đầu nhìn tập menu trước mặt như vậy.
Chu Thiệu Khiêm đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chọn món xong chưa?”
Câu này không biết là đang hỏi Nguyệt Dương hay Thiện Mỹ, nhưng vài giây trôi qua vẫn không thấy Chu Thiện Mỹ trả lời, Nguyệt Dương ngẩng đầu lên thì thấy Chu Thiệu
Khiêm đang nhìn mình. Cô lúc này mới hiểu anh là đang hỏi cô.
Nguyệt Dương nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa, nếu không Tổng giám đốc chọn trước đi, tôi không biết chọn món gì cả”
Chu Thiệu Khiêm mỉm cười, đẩy tập menu trên tay Nguyệt Dương về lại trước mặt cô: “Cứ chọn món em thích, tôi không kén ăn, quan trọng là em thôi.”
Không hiểu sao câu nói này nghe qua cô cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng là rất dễ gây hiểu lầm cho người khác. Đặc biệt là Thiện Mỹ, cô ấy còn đang nhìn Chu Thiệu Khiêm và Nguyệt Dương bằng đôi mắt rất mờ ám. Điều đó làm cho Nguyệt Dương càng thêm bối rối, cô không biết làm gì ngoài việc giả vờ lật menu, tiếp tục công việc chọn món. Nhưng liên tục bị phân tâm bởi những lời dò hỏi của Chu Thiệu Khiêm.
Anh ta hỏi, “Em có ăn được đồ ăn cay không?”
Cô chưa kịp trả lời, Thiện Mỹ đã xen ngang bảo cô là trùm ăn cay, còn kể lại lịch sử ăn mì cay giật giải của cô cho Chu Thiệu Khiêm. Chu Thiệu Khiểm nghe xong cũng hơi bất ngờ, sau đó lại mở lời khuyên cô không nên ăn cay thường xuyên sẽ không tốt cho dạ dày.
Lời nào nói ra cũng bày tỏ sự quan tâm đến mức làm cho Thiện Mỹ phải trố mắt. Trong lòng càng chắc chắn mối quan hệ của anh cô và Hà Nguyệt Dương không đơn giản chỉ là sếp và nhân viên.
Sau đó anh lại tiếp tục hỏi cô có thích ăn món này không, món kia không... nói chung là hỏi rất nhiều, cô chỉ trả lời ngắn gọn có hoặc không, hoặc nói vài câu ngắn gọn. Tất cả đều mang tính chất đối phó hời hợt.
Tầm năm phút sau, Thiện Mỹ cuối cùng cũng gấp cuốn menu lại. Cô thấy Hà Nguyệt Dương vẫn chưa chọn món nào bèn nói: “Nguyệt Dương, cậu vẫn chưa chọn ra sao, không thích ư?” Sau đó đột nhiên hốt hoảng, tay đưa lên để trán: “Đúng rồi tớ quên mất là cậu không thích ăn món tây, trời ơi sao mình lại đang trí thế nhỉ, mà hồi nãy sao cậu không phản bác cơ chứ, để tớ dắt cậu tới đây” Chu Thiện Mỹ nhăn nhó khó xử nói.
Nguyệt Dương nhìn thái độ rối rít của Thiện Mỹ thì vẫn vui vẻ trả lời: “Dù sao chỉ là một bữa ăn thôi, mình nghĩ đồ ăn ở đây chắc không tệ, có khi làm mình thích thì sao, mình muốn thử”.
Chu Thiệu Khiêm im lặng nhìn Nguyệt Dương, anh nhận ra cô gái này luôn nghĩ cho người khác, cô khá trầm tĩnh và nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với một Chu Thiện Mỹ hoạt náo, thích ồn ào, và có một chuyện nữa là cô có thể cười với bất kì ai... ngoại trừ anh. Chu Thiện Mỹ thấy thái độ hòa nhã của Nguyệt Dương thì cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cô biết Hà Nguyệt Dương luôn như vậy, trầm tĩnh nhẹ nhàng dù có không thích vẫn không nói ra. Chuyện này cũng là do cô tự nhận thấy không phải là do Nguyệt Dương nói.
“Được rồi, vậy thì tớ sẽ gọi cho cậu món ngỗng 3 món, thế nào, món này ở đây rất..”
Chữ “ngon” còn chưa thoát ra khỏi miệng, thì đã bị Chu Thiệu Khiêm cắt ngang: “Đổi món khác đi”.
Chu Thiện Mỹ nhìn anh nhìu mày hỏi tại sao”, ngay cả Hà Nguyệt Dương ngồi bên cũng cảm thấy khó hiểu.
Chu Thiệu Khiêm không thích món này ư?
Chu Thiệu Khiêm giở menu ngẩng đầu nói: “Nguyệt Dương đang bệnh không nên ăn thịt, ăn món thanh đạm vẫn hơn”
Lần này không phải là một mình Chu Thiện Mỹ nữa mà ngay cả Hà Nguyệt Dương cũng bất ngờ vì câu nói của anh. Cô âm thầm cúi đầu, trong lòng không khỏi than khổ vì
mấy câu nói hết sức quan tâm của Chu Thiệu Khiêm. Còn Thiện Mỹ nghe xong thì đánh rơi luôn cả tập menu trên bàn, phát ra âm thanh "cộp” làm Nguyệt Dương giật mình ngẩng đầu lên. Chu Thiện Mỹ há hốc mồm, bộ dạng vô cùng kinh ngạc: “Nguyệt Dương nói đi, cậu là bạn gái của anh mình đúng không?” Giọng nói rất hùng hồn làm cho Nguyệt Dương đột ngột bất ngờ, còn Chu Thiệu Khiêm ngồi bên vẫn nhàn nhã như vậy.
Chu Thiệu Khiêm người anh trai yêu dấu của cô chưa từng lo lắng bận tâm tới ai như vậy, xem ra thuyền cô chưa kịp đẩy đã cập bến rồi. Hà Nguyệt Dương nghe xong suốt nhảy dựng lên, thật may cô không đang uống nước, nếu không đã bị sặc thê thảm rồi.
Cô lập tức phủ nhận một cách nhiệt tình: “Cậu... cậu... nói bậy gì vậy, tớ làm sao có thể như thế với tổng giám đốc chứ, cậu đừng hiểu lầm, thật sự không phải như cậu nghĩ Nói xong còn không quên nhìn Chu Thiệu Khiêm ý tứ nhờ anh lên tiếng xác nhận. Nhưng đổi lại ánh mắt cầu cứu của cô vẫn chỉ là sự im lặng.
Vài giây sau lại bồi thêm một câu: “Em ăn được rau càng cua không, ở đây có món salad rau càng cua, rất tốt cho người đau đầu, thế nào?”
Hà Nguyệt Dương: "..”
Cô muốn về!!!