“Tôi nghe nói hôm nay em lại không chịu uống thuốc. Là giọng nói chất vấn đầy bực dọc của Chu Thiệu Khiêm. Mày kiếm nhíu chặt, bàn tay khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo lên. Khuôn mặt cúi gằm của Nguyệt Dương phút chốc gần kề trước mặt anh. Cô mím môi không trả lời, cũng không thắc mắc lí do tại sao Chu Thiệu Khiêm biết việc cô không chịu uống thuốc. Dễ hiểu thôi hàng ngày sẽ luôn có người điện thoại báo cho anh tình hình. của cô.
Dù cho mỗi ngày anh đều đến. Chỉ là khi tầm giữa trưa Chu Thiệu Khiêm sẽ đến công ty hai ba tiếng gì đó xong việc lại quay trở về bệnh viện. Vậy nên nhất cử nhất động của cô đều đến tại anh không sót chữ nào.
Sẽ có hai trường hợp xảy ra như sau. Thứ nhất đó là lúc Chu Thiệu Khiêm có mặt ở phòng bệnh. Lúc này sẽ có một vài tình huống dở khóc dở cười diễn ra, đại loại như thế này.
“Có thể không tiêm được không, cô ấy sợ đau?”.
“Xin lỗi nhưng chúng tôi không có cách nào khác? Là chất giọng bất lực của bác sĩ. Nếu gặp người khác hỏi câu này có lẽ đã bị nghe mấy câu bực dọc khó chịu từ bác sĩ rồi. Nhưng rất tiếc người này lại là Chu Thiệu Khiêm, vị bác sĩ nào đó đành phải đẩy đẩy gọng kính hít thở thật sâu rồi từ tốn phân tích giảng giải một hồi lợi ích và sự cần thiết của việc tiêm thuốc đối với bệnh nhân cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, Chu Thiệu Khiêm bảo bác sĩ ra ngoài một lát. Bóng áo blue vừa mất dạng sau cánh cửa, Chu Thiệu Khiêm đã đến bên cạnh giường bệnh, chậm rãi vén chăn ra khỏi đầu Nguyệt Dương. Người hơi cúi xuống, một tay chống bên gối, tay kia vuốt ve những lọn tóc đen nhánh, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nguyệt Dương, tôi không nghĩ là em lại sợ tiêm như vậy, nhưng nghe tôi một lát thôi, tiêm xong sẽ không có cảm giác gì nữa, được không?” Bàn tay chạm nhẹ lên tóc cô, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt sợ sệt. Anh chưa bao giờ nghĩ Nguyệt Dương lại nhát gan như thế. Bất giác lại muốn nâng niu bảo vệ “đứa trẻ bướng bỉnh” này. Cảm giác này nói sao nhỉ chính là cực kì ổn nhu sủng ái.
Nếu là cô gái khác anh sẽ nghĩ là họ đang giả tạo và vịt yếu đuối làm nũng. Chỉ là anh hiểu Nguyệt Dương cô gái này không bao giờ như thế, anh thậm chí còn đang cầu cho Nguyệt Dương tỏ ra nũng nịu mềm yếu một chút trước mặt anh còn không được.
Nguyệt Dương dường như trước lời dỗ dành khuyên nhủ của Chu Thiệu Khiêm chẳng hề mảy may thay đổi chủ ý. Tâm lí sợ đau và đặc biệt là nỗi ám ảnh kim tiêm cứ luôn đeo bám cô từ trước đến giờ. Nguyệt Dương kiên quyết lắc đầu trùm kín chắn, còn nói anh đừng quan tâm tới thậm chí là muốn anh đi về mặc kệ cô.
Chu Thiệu Khiêm mềm mỏng một hồi thấy kết quả không khả quan liền đổi qua chiêu thức mới. Không ngờ lại hiệu quả vô cùng.
Anh nói: “Nguyệt Dương nếu em nhất quyết không nghe tôithì em cứ chờ xem, lương của em sẽ bị giáng một bậc”.
Cô nghe xong thì lập tức dở tấm chăn đang che kín đầu ra, đôi mắt nửa tin nửa ngờ
nhìn Chu Thiệu Khiêm phía đối diện. Hàng xác nhận xem anh có đang nói thật hay không? Và kết quả là Chu Thiệu Khiêm diễn xuất quá thành công. Người nào đó vì thương tiếc tiền lương của mình mà phải ngậm ngùi chấp thuận.
“Anh gọi bác sĩ vào đi” Nguyệt Dương nhỏ giọng lên tiếng. Chu Thiệu Khiêm nghe xong cười thầm trong lòng, lại nghĩ là anh diễn quá xuất sắc hay cô gái này quá ngờ nghệch, dù thế nào đi nữa kết quả cũng như ý muốn của anh. Cũng không nên bận tâm quá nhiều. Chỉ là đôi mắt ngập tràn lo lắng đó và cả nét mặt không tình nguyện kia phút chốc làm anh cảm thấy đau lòng.
Anh chậm rãi nắm lấy tay cô, một tay kia xoa nhẹ đỉnh đầu, trìu mến nói một câu: “Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi, ngoan, sẽ không đau, có tôi ở đây”.
Giọng nói trấn an nhẹ nhàng đi vào tại Nguyệt Dương nghe như đang dỗ dành vỗ về một đứa trẻ. Bất giác làm Nguyệt Dương cảm thấy nhớ bố, mỗi lúc cô bị bệnh ông vẫn hay nhẹ nhàng với cô như vậy. Đột nhiên một nỗi ấm áp bùi ngùi len lỏi trong tim.
Vậy là có người nào đó kề cạnh sát bên cô suốt quá trình tiêm thuốc. Chỉ là lúc đôi mắt cô vừa hé mở sau một hồi nhắm chặt lại thấy ngay dáng vẻ ôn nhu trầm lặng củaChu Thiệu Khiêm. Anh đang giữ chặt miếng bông trên vết tiêm giúp cô, động tác rất cẩn thận. Mái tóc anh rũ xuống trước trán nhưng chẳng che đi được vài giọt mồ hôi lầm tấm trên đó.
Cô biết Chu Thiệu Khiêm rất lo lắng cho cô. Đôi môi của Nguyệt Dương vừa mím lại đau đớn, bàn tay anh cũng theo đó mà nắm chặt thêm vài phần. Bạc môi buông lời an ủi: "Sắp xong rồi, không sao đâu”.
Một cảnh tượng ngọt ngào như vậy vừa hay làm cho nụ cười của bác sĩ và y tá sau lớp khẩu trang cũng sáng bừng sự ngưỡng mộ. Thầm nghĩ: “Tình yêu của những người trẻ bao giờ sến súa như vậy nhưng là sến súa đến mức ghen tị.
Chu Thiệu Khiêm và Nguyệt Dương làm người ta liên tưởng đến một đôi nam nữ đang yêu nhau tha thiết ngọt ngào. Nhưng tưởng tượng so với thực tế bao giờ cũng khác nhau.
Và đó là khi Chu Thiệu Khiêm ở bên giường bệnh Nguyệt Dương, còn trường hợp thứ hai là khi anh không thể kề cận bên cô vì công việc, lúc này lại là một vấn đề khác diễn ra. Ví dụ như hôm qua.
Y tá đứng bên bắt đầu rối rắm với giọng nói của Chu Thiệu Khiểm trong điện thoại, lập tức chuyển máy cho Nguyệt Dương. Khi cô vừa áp sát ống nghe vào tai, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thở trầm ổn quen thuộc: “Em lại muốn bị trừ lương đấy à?” Là giọng nói của Chu Thiệu Khiêm.
Nguyệt Dương nắm chặt điện thoại trong tay, liếc nhìn cô y tá và lọ thuốc trước mặt. Hôm nay cô đã uống hơn ba lần thuốc rồi, cảm giác buồn nôn rất cứ chực chờ ở cổ rất khó chịu.
Nguyệt Dương nhỏ giọng đáp lời: “Anh suốt ngày chỉ biết nói câu này thôi à, tôi.” Còn chưa nói xong thì giọng nói mạnh mẽ của anh đã truyền tới: “Vì em chỉ thích nghe câu này”
Cô đương nhiên cãi lại: “Tôi thích nghe hồi nào”.
Giọng nói hờn giận trách móc gần sát bên tai, tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng của anh nhanh chóng được kìm lại, Chu Thiệu Khiêm hắng giọng lên tiếng: “Vậy thì tại sao không chịu uống thuốc”.
Cô hậm hực trả lời: “Tôi đã uống ba lần rồi”
Anh thở dài một hơi: “Cơ thể em đang yếu cần trợ giúp của thuốc, em uống đi, nếu không tôi sẽ.”
Còn chưa nói xong, Nguyệt Dương bên kia đã nhỏ giọng trả lời: “Được rồi, tôi uống là được chứ gì, anh đừng nói nữa” Quả nhiên chiêu này vẫn lợi hại nhất.
Những thứ chất lỏng vàng nhạt nhơn nhớt đó vừa vào cổ họng đã làm cô muốn nôn ra ngoài. Còn cả tá thuốc đủ loại xanh đỏ trên bàn ngày nào cũng phải uống, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Do vậy nên hết lần này đến lần khác cô vẫn luôn tìm cách lảng tránh việc uống thuốc.
Nguyệt Dương đương nhiên hiệu thuốc rất cần cho việc hồi phục, nhưng thiết nghĩ sau khi uống mà không thể ăn được gì thì xem như vô ích. Nên cô quyết định không uống thuốc mà xem trọng việc tĩnh dưỡng hồi phục bằng dinh dưỡng, nếu có sử dụng thì chỉ là vài viên bắt buộc mà thôi.
Đương nhiên điều này làm ông chủ nào đó cực kì bực bội. Anh từ nãy giờ vẫn hỏi cô duy nhất một câu: “Sao em không chịu uống thuốc?”.
Rồi lại cáu giận: “Em nên biết chẳng có bệnh nhân nào không chịu nghe theo lời bác sĩ mà có thể hồi phục được, xem em đã như thế nào rồi mà còn bướng như thế!”
Anh vừa nói vừa rót một ly nước, lấy hộp thuốc lắc nhẹ vài cái rồi đổ chúng vào trong tay đưa đến trước mặt cô.
Nguyệt Dương vừa nhìn thấy cảm giác buồn nôn lại ập tới, cô nhanh chóng lảng đi, vừa định nằm xuống kéo chăn lại, một bàn tay hung hăng kịp thời ngăn cản động tác của CÔ.
Gương mặt anh từ từ ép sát: “Em còn không chịu hợp tác, tôi sẽ..” Nguyệt Dương không chịu nghe anh nói hết câu đã bực bội cắt ngang: “Anh sẽ trừ lương tối chứ gì, anh trừ đi!”.
Cô khó chịu trả lời, người này cứ suốt ngày đem việc lương bổng ra hù dọa cô. Buộc cô phải nghe lời, nhưng hôm qua Thiện Mỹ tới, nghe cô kể sự tình này lại cười đến nghiêng ngả, cười xong lại nói: “Tin tớ đi, cho dù cậu cầu xin anh ấy cũng không bao giờ làm thế với cậu” Thiện Mỹ khẳng định bằng ánh mắt quyết đoán. Nên hôm nay Nguyệt Dương quyết định thử xem. Dù sao Thiện Mỹ cũng đã nói: “Nếu anh trai mình trừ lương cậu thật, yên tâm tháng tới tiền sinh hoạt của cậu xem như mình lo liệu” Còn nếu không thì Nguyệt Dương sau khi bình phục phải làm món cơm cuộn kim chi cho Thiện Mỹ mỗi ngày. Thiện Mỹ bị nghiện món này, nhưng làm khá mất công.
Và bây giờ đây vụ cá cược giữa cô bà Thiện Mỹ vẫn chưa có kết quả. Chu Thiệu Khiêm vẫn chưa hề có phản ứng gì.
Hai tay vẫn đặt hai bên người cô như vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó Chu Thiệu Khiêm nói ra một câu mà suốt một tuần sau đó Nguyệt Dương ngoan ngoãn uống thuốc đều đặn không một cầu than phiền. Đến mức y tá phải ngạc nhiên, có lúc chưa đến giờ uống thuốc cô đã lên tiếng hỏi.
Tất cả là vì câu nói đó: "Tôi sẽ không trừ lương em nữa, nhưng tôi nghĩ em khó khăn trong việc uống thuốc như vậy, chi bằng để tôi giúp”
Cô còn chưa biết chữ “giúp” kia là gì, đã bị cảm giác ươn ướt trên môi làm cho kinh hãi. Chu Thiệu Khiêm mớm thuốc cho cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy thuốc vào trong khoang miệng, sau đó cảm giác trằn trọc trên môi liên tục kéo dài. Nguyệt Dương kinh hãi với tình cảnh trước mắt. Chu Thiệu Khiêm đang hôn cô. Mùi thuốc đắng ngắt và xúc cảm tươi mát từ đầu lưỡi chân thực cứ hiện hữu trong tâm trí.