Sau khi Chu Thiệu Khiêm xử lí xong vụ việc của đám người Trần Kim Yến. Anh thở dài một hơi, từng bước lại gần Nguyệt Dương.
Cô vẫn ngồi yên ắng trên sô pha. Lúc anh vừa ngồi xuống, cô theo phản xạ mà nhích ra xa một khoảng. Chu Thiệu Khiêm bất giác nhíu mày. Cô luôn giữ khoảng cách với anh như vậy, lúc nào đôi lông mày cũng nhíu chặt căng thẳng khi nhìn anh.Vẫn luôn là trạng thái mất tự nhiên đó. Chu Thiệu Khiêm nhìn đôi mày cong đang nhăn lại, ở đuôi mắt lại thấp thoáng vết bầm mờ mờ. Anh cất tiếng hỏi han nhẹ nhàng: “Đau lắm không?”
Chu Thiệu Khiêm đưa tay lên định chạm vào trán cô, Nguyệt Dương vô thức nghiêng đầu né tránh, Nguyệt Dương nhỏ giọng đáp: “Không sao” Chu Thiệu Khiêm thở dài, lại còn nói không sao. Một mình cô phải đối đầu với một đám nữ nhân cuồng bạo như vậy, chắc chắn trên người có không ít thương tích. Vậy mà Nguyệt Dương vẫn cố tỏ ra là mình ốn.
“Em ở yên đó” Sau câu nói pha lẫn chút buồn bực, Chu Thiệu Khiêm nhanh chóng đi vào phòng nghỉ. Lát sau đã trở lại và trên tay là hộp thuốc mỡ cùng bông băng sát khuẩn.
Nguyệt Dương nhìn mấy thứ đó, trong lòng không khỏi hồ nghi căn phòng kín bên trong là một tiệm thuốc tây thu nhỏ. Lần trước anh cũng từ căn phòng đó trở ra rồi đưa mấy viên uống đau đầu cho cô, bây giờ lại cũng thể chỉ khác là thuốc đau đầu đã thay bằng ống kem bôi và băng sát khuẩn.
Trong căn phòng làm việc chỉn chu ngăn nắp, ngoài lớp kính là cảnh sắc thành phố buổi sáng đẹp đẽ trong lành, trên ghế sô pha cạnh bên lại là một cảnh tượng nhu hòa ấm lòng người xem.
Thân hình cô gái nhỏ bé được vây kín trong lồng ngực của một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc. Ánh mắt anh nhìn cô gái đó cũng đủ để người ta thấy cả một bầu trời ôn nhu sủng ái.
Hai vầng trán cận kề với nhau. Bàn tay của anh vẫn tỉ mỉ từng chút một thoa lên vết trầy trên khuôn mặt non mịn của cô gái, cử chỉ nhẹ nhàng chậm rãi như nâng một cánh hoa.
Nguyệt Dương có chút không quen khi tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế này với Chu Thiệu Khiêm, cô vừa định nhích người lui, thì đã bị một bàn tay nắm chặt.
Nguyệt Dương kinh hãi a lên một tiếng, Chu Thiệu Khiêm vì muốn ngăn cản động tác của cô mà vô tình chạm phải vết thương trên cánh tay trái của Nguyệt Dương.
Chu Thiệu Khiêm giật mình lên tiếng: "Sao thế?” Nguyệt Dương xuýt xoa trả lời: “Đau”.
Chu Thiệu Khiêm nghe xong sốt sắng nhìn cô: “Đau ở đây sao?” Anh nâng cánh tay bầm tím của Nguyệt Dương lên trước mặt, có chút hoảng hốt, lớp da trắng nõn bị trầy một mảng lớn còn đang rướm máu ra ngoài. Xung quanh thì đầy vết tím. Đến giờ anh mới thấy chỗ thương tích ở tay của Nguyệt Dương, nhìn rất dọa người.
Nguyệt Dương nhìn vầng trán kề cận trước mặt, cả ánh nhìn chăm chú đang rơi trên
tay mình, bất giác trong tim lại hiện hữu một nỗi ấm áp cảm kích không diễn tả được.
Cô biết Chu Thiệu Khiêm là vì cô mà đuổi việc đám nhân viên đó, nghe lí lẽ của anh thì cảm thấy rất phân minh hợp lí, tất cả đều chỉ vì công việc. Nhưng là một người phụ nữ, cảm quan của cô nhận thấy anh chính là vì cô mới trực tiếp sa thải họ. Nói không có cảm xúc gì chính là nói dối.
Lát sau anh ngẩng đầu, Nguyệt Dương lúc này vẫn đang chăm chú nhìn anh, hai ánh mắt bất ngờ vô tình chạm phải nhau. Mất vài giây sau Nguyệt Dương mới nghe thấy thanh âm trầm thấp của Chu Thiệu Khiêm: “Tay của em chắc phải tĩnh dưỡng một thời gian mới khỏi, lát nữa tôi đưa em đi bệnh viện, vẫn nên kiểm tra thì hơn”.
Nghe anh nói, cô không lên tiếng chỉ yên lặng cúi đầu rồi rơi vào trầm mặc suy tư. Nguyệt Dương kì thực không dám đối diện với ánh mắt ngập tràn lo lắng đó. Rõ ràng hai người không là gì của nhau nhưng anh lại luôn để mắt và quan tâm tới cô như vậy. Điều này càng khiến cho Nguyệt Dương cảm thấy khó xử.
Chu Thiệu Khiêm thấy Nguyệt Dương trầm mặc đang cắn môi anh còn tưởng cô là vì đau đớn nên mới vậy, đành lên tiếng dỗ dành: “Đau lắm đúng không, em đau chỗ nào nữa?” Anh lo lắng nhìn trên khắp người cô, sau đó thốt ra một câu dầy trách móc oán giận: “Bọn người đó đúng thật là quá đáng mà” Giọng nói buồn bực pha lẫn xót xa của anh vang lên.
Nguyệt Dương bỗng dưng ngẩng mặt đối diện với anh, hậm hực nói: “Tôi không đau, đám người đó bị thương hơn tôi nhiều, hơn nữa kết cục bị đuổi việc còn thảm hơn tôi nữa mà. Thế này thì nhằm nhò gì chứ!” Câu nói của Nguyệt Dương vừa tuôn ra khiến Chu Thiệu Khiêm có chút giật mình.
Anh nhìn bộ dạng hả hê của Nguyệt Dương, bất giác cong môi mỉm cười, trong mắt lại ngập tràn ý tứ yêu thương. Cô gái này cũng có nét tinh nghịch bướng bỉnh đó ư? Lại còn có cả vẻ mặt hậm hực hơn thua đó nữa.
Đột nhiên anh cảm thấy Nguyệt Dương đáng yêu như một đứa trẻ con! Chu Thiệu Khiêm không kìm nổi mà gõ trán cô một cái, Nguyệt Dương đưa một tay ôm trán hai mắt trân trân nhìn anh khó hiểu.
“Anh làm gì vậy?”
Chu Thiệu Khiêm vẫn cúi đầu bôi thuốc lên vết bầm trên cánh tay của Nguyệt Dương. Anh không ngước mặt lên, nhẹ nhàng nói: “Em còn hơn thua với ai nữa, trên người em giờ có chỗ nào không bị thương chứ!” Nguyệt Dương còn định lên tiếng phản bác vài câu thì đã nghe thấy Chu Thiệu Khiêm lên tiếng nhắc nhở: “Yên lặng một chút, tôi còn đang bôi thuốc cho em đấy!” Anh ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt không cam tâm của cô, rồi lại cúi xuống miệng cười ôn nhu.
Lần này Nguyệt Dương ngoan ngoãn im lặng, ánh mắt không nhịn được mà rơi trên gò má tinh xảo ai đó. Khuôn mặt anh gần kề trước chóp mũi, cô nghe rõ tiếng hít thở đều đặn mạnh mẽ của anh. Và cũng cảm nhận được sự mát lạnh từ bàn tay anh đang chậm rãi mơn trớn nhẹ nhàng trên da thịt đau rát. Động tác của Chu Thiệu Khiêm vô cùng chăm chú tỉ mỉ. Ở góc độ này nét anh tuấn trầm tĩnh của Chu Thiệu Khiêm lại càng nổi bật hơn với sự ân cần chậm rãi. Cô ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu từ mái tóc của anh, cũng nhìn thấy vầng trán anh nhăn lại đang phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Nguyệt Dương tự hỏi: “Sao anh ta lại quan tâm tới mình như thế, có phải là vì muốn bù đắp chuyện đó hay không?” Kì thực từ ngày đó trở đi cuộc sống của cô luôn bị đảo lộn bởi cái tên Chu Thiệu Khiêm. Sự việc hôm nay cũng không ngoại lệ. Một người đàn
ông ưu tú hoàn hảo như Chu Thiệu Khiêm hết lần này đến lần khác xáo trộn cuộc sống của cô. Bất giác Nguyệt Dương thở dài. Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua gò má anh, một cảm giác gần gũi xuất hiện. Có chút quen thuộc lạ kì!
Một lúc sau cuối cùng Chu Thiệu Khiêm cũng hoàn thành công việc bôi thuốc và xử lí vết thương cho Nguyệt Dương. Anh kĩ lưỡng tỉ mỉ đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi. Mỗi lần chạm vào mảng bầm tím trầy xước trên cánh tay mềm yếu của Nguyệt Dương anh lại cảm thấy lồng ngực khó chịu. Vết thương không biết bao lâu mới bình phục, trên mặt trên trán cả trên cổ khắp nơi có vết thương, chỉ là cánh tay mới là nơi nặng nhất. Chỗ khác nếu không do cào cấu, thì là do bầm dập va chạm mà nên. Anh thở phào, cũng may chỉ là những tổn thương phần mềm. Tuy nhiên chuyện này anh không hi vọng xảy ra thêm một lần nào nữa.
Dương, chỉ cần em đồng ý, em có thể chuyển lên bộ phận thư kí ngay lập tức, như vậy sẽ không còn tình trạng này xảy ra nữa” Nghe thanh âm trầm thấp vừa mới thoát ra từ đôi môi trước mặt, Nguyệt Dương thật sự cảm thấy không tin nổi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ khó hiểu.
Cô nhìn Chu Thiệu Khiêm, từ bao giờ người đàn ông này lại có thể đặc biệt dụng tâm với cô như vậy? Chỉ cần có đồng ý là được sao? Nhưng Nguyệt Dương ngàn vạn lần sẽ không bao giờ đồng ý một việc hoang đường như thế. Với cô việc dựa vào mối quan hệ để thăng tiến chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị và năng lực của bản thân. Nếu đồng ý thì cô chỉ có thể đồng ý một việc duy nhất mà thôi đó là để Chu Thiệu Khiểm dừng việc quan tâm tới cô lại. Tốt nhất quan hệ giữa cô và anh chỉ nên dừng ở mức giám đốc và nhân viên. Vậy thôi!
Lát sau Chu Thiệu Khiêm nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát của cô:
“Cảm ơn giám đốc, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn thích hợp với vị trí hiện tại hơn, không có việc gì nữa tôi xin phép về phòng”. Nói xong cô lập tức đứng dậy, đi thẳng một mạch ra cửa không ngoái đầu nhìn lại. Chu Thiệu Khiêm dõi theo bóng dáng cô, thở dài nhìn đống bông băng trên bàn. Anh cũng đoán cô sẽ không đồng ý nhưng vẫn không kìm lòng được mà đưa ra đề nghị, chỉ là anh hi vọng... cô sẽ không còn gặp phiền phức nào nữa. Nhưng cô chưa từng dừng lại để nhìn thấy sự quan tâm từ anh dù chỉ một lần.
Nguyệt Dương càng né tránh xa cách Chu Thiệu Khiêm bao nhiêu, Chu Thiệu Khiêm lại càng không thể ngừng quan tâm để mắt đến cô bấy nhiêu.