Chu Thiệu Khiêm đưa cô đến bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố. Là một trong những bệnh viện quốc tế lớn nhất nhì cả nước.
Ở đây cô được đích thân viện trưởng thăm khám, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tên là Trương Quốc Anh. Anh ta là bạn thân của Chu Thiệu Khiêm.
Bạn bè của Chu Thiệu Khiêm quả thật cũng phong độ tài giỏi không kém Chu Thiệu Khiêm.
Vừa bước vào phòng khám, cô đã cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn cô và Chu Thiệu Khiêm rất mờ ám.
Anh ta cất giọng trêu tức Chu Thiệu Khiêm, hiếm khi có dịp được “bạn hiền” nhờ vả, cũng phải tận dụng một chút cơ hội mới được:
“E hèm, Thiệu Khiêm, sao người phụ nữ của cậu mà lại để cô ấy ra nông nỗi này chứ? Đúng thật là ngay cả người phụ nữ của mình cũng không biết cách chăm sóc, hazza, cô gái tôi đau lòng giùm cô luôn đấy!”.
Nguyệt Dương nghe xong đột nhiên bối rối, hai má nóng bừng lên vội vã giải thích: “Bác sĩ Trần anh hiểu lầm rồi, tôi và Chu tổng chỉ là quan hệ sếp và nhân viên thôi”.
Quốc Anh vẫn đang chăm chú xem xét vết thương của cô, nghe thấy câu nói của Nguyệt Dương càng hứng thú hơn, vẻ mặt như đang nghe một câu chuyện khôi hài: “Quan hệ giữa sếp và nhân viên cũng gần gũi thật đấy?” Giọng điệu tràn ngập ý tứ đùa cợt. Sau đó nhìn Chu Thiệu Khiêm cười cười: “Không ngờ Chu tổng cũng biết quan tâm nhân viên cơ đấy, còn đích thân đưa từng nhân viên đi khám”
Nói xong lại không nhịn được mà liếc nhìn Mina tạo nhã đứng bên cạnh, anh mỉm cười nói với Mina: “Mina, Giám đốc Chu đấy đã từng đưa em đi khám lần nào chưa, aiza... anh hi vọng là chưa nếu không anh sẽ rất đau lòng đó” Ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mina, lại tiếp tục tung ra những lời khen có cánh. Mina mỉm cười lấy lệ, cô đương nhiên nhìn ra ý tứ lời nói đó. Cô biết Quốc Anh thích cô, những lời đó không khác gì lời tán tỉnh chỉ là giờ phút này có chút không thích hợp. Vì Mina bắt đầu cảm nhận được sự nóng giận của Chu tổng phía đối diện.
Chu Thiệu Khiêm hồi nãy giờ đã nhẫn nại hết sức kìm lại ý định cho người bạn tốt nào đó một cú đấm thật mạnh. Đến bây giờ còn dám dở trò tán tỉnh phụ nữ trước mặt anh. Chỉ cần nhìn vết thương dọa người trên tay của Nguyệt Dương anh lại càng cảm thấy sức chịu đựng của anh sắp bị rút cạn. Quốc Anh rõ ràng đang cố tình trêu tức Chu Thiệu Khiêm. Đây chẳng phải là vì muốn trả thù vụ Chu Thiệu Khiểm từ chối đưa số điện thoại Mina cho cậu ta sao? Nhớ lúc đó Chu Thiệu Khiêm đã nói: “Muốn tán tỉnh phụ nữ thì nên tấn công trực diện cậu thích thì đi mà tự xin số, tôi đây không có thói quen tiết lộ đời tư người khác cho cậu”.
Khuôn mặt tức giận của Quốc Anh lúc đó không khác anh bây giờ là mấy.
Chu Thiệu Khiêm cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm kìm nén tức giận vang lên trong căn phòng toàn mùi thuốc bệnh viện: “Trần Quốc Anh bây giờ cậu khám được chưa?”.
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Chu Thiệu Khiêm, Quốc anh cũng không dám đua thêm
nữa. Anh chậm rãi mở lời: “Cậu đi lấy sổ khám bệnh tới đây?”.
Chu Thiệu Khiêm nghe xong, không đi lấy theo lời Quốc Anh mà nhờ Mina ra ngoài lấy giúp. Anh muốn ở đây cùng Nguyệt Dương, muốn biết cô rút cuộc bị thế nào? Điều đó làm cho Quốc Anh mất hứng vô cùng. Mina của anh đi mất rồi.
Anh là muốn cách ly Chu Thiệu Khiêm một chút để có thể tranh thủ nói chuyện với Mina. Nào ngờ...
Vậy là bác sĩ bắt đầu công việc của bác sĩ, bệnh nhân bắt đầu thực hiện nhiệm vụ im lặng hợp tác của bệnh nhân. Quốc Anh kiểm tra một lượt các bộ phận trên cơ thể. Lúc chạm vào ngực của Nguyệt Dương, Chu Thiệu Khiêm nhíu mày cất giọng băng lãnh: “Cô ấy bị thương ở tay, cậu chạm vào đó làm gì?
Nghe giọng giấm chua của Thiệu Khiêm, Quốc Anh cười cười: “Cậu ghen cũng lí trí. một chút chứ, không thấy sắc mặt cô ấy xanh xao à, tôi phải kiểm tra nhịp tim xem có ổn định không chứ, nhỡ có vấn đề gì thì tôi là người gánh hay cậu hả?”
Chu Thiệu Khiêm không nói gì nữa, anh dõi theo bàn tay đang cầm ống nghe nhịp tim của Quốc Anh trước ngực Nguyệt Dương, lại cảm thấy một cỗ khó chịu lan tràn trong thân thể. Đây gọi là ghen ư? Cảm giác không hề dễ chịu chút nào?
Nguyệt Dương ngồi bên bắt đầu thấy chóng mặt, cô thấy choáng váng vô cùng. Cô không nghe rõ hai người họ nói gì, đầu óc cứ ong ong khó chịu. Lát sau Mina vào nói gì đó với Chu Thiệu Khiêm. Anh lại gần cô, vỗ vỗ bên lưng dặn dò: “Công ty có việc gấp tôi phải về xử lí ngay, em xong việc thì xuống trước cổng tôi cho người tới đón, nghe không?” Nguyệt Dương gật đầu, Chu Thiệu Khiêm đang chuẩn bị rời đi, hình như nhớ ra gì đó vội vàng quay lại nói với cô: “Đi xuống thì đi thang bộ, lâu một chút nhưng an toàn, thang
máy đông người sẽ ảnh hưởng tới vết thương của em hiểu không?” Quốc Anh ngồi bên. thấy Chu Thiệu Khiêm một câu “hiểu không” hai câu "nghe không” như dặn dò trước lúc đi xa, lại còn có cái vẻ nhẹ nhàng ân cần đó nữa. Quốc Anh cười thầm, không biết lúc anh nói chuyện với Mina bộ dạng có ôn nhu nhẹ nhàng được như Chu Thiệu Khiêm hay không? Thật không ngờ một người tính khí lạnh nhạt như Chu Thiệu Khiêm cũng có dáng vẻ đó. Nguyệt Dương nghe Chu Thiệu Khiêm nói, trong lòng bỗng chốc nảy sinh sự cảm kích khó diễn tả. Nguyệt Dương nhìn anh đáp lại bằng một nụ cười: “Tôi biết rồi, anh đi đi."
Chu Thiệu Khiểm nhìn nụ cười chậm rãi hiện hữu trên khuôn mặt tái nhợt của cô thì thấy vui vẻ vô cùng. Chỉ là chưa kịp vui vẻ bao lâu, điện thoại trong túi lại liên tục reo. Bước chân luyến tiếc rời đi.
Mina và Chu Thiệu Khiểm ra khỏi phòng. Quốc Anh bắt đầu tiến hành làm đủ xét nghiệm, chụp X quang cho cô. Cả quá trình diễn ra hơn hai mươi phút vì là bệnh nhân ưu tiên nên khá nhanh chóng. Kết luận lại chỉ bị nhiễm trùng ngoài da, không hề bị chấn thương xương cốt gì.
Trước khi ra về Quốc Anh đưa đơn thuốc cho cô, dặn dò có cách uống thuốc và nói sẽ có y tá chuyển thuốc đến ngay. Trong lúc chờ đợi y tá, Quốc Anh hỏi cô vài chuyện đại loại như là tên tuổi chức vụ ở công ty. Thái độ trò chuyện rất hòa nhã, Nguyệt Dương cũng cảm thấy thoải mái.
Có một điều là khi cô nói ra tên mình anh ta có vẻ ngạc nhiên: “Cô cũng tên Nguyệt Dương sao?”
Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi đó, thầm thắc mắc tại sao lại là “cũng”? Quốc Anh biết mình lỡ lời, nên nhanh chóng chuyển đề tài. Một lúc sau y tá mang thuốc đến, cô nói tiếng cảm ơn rồi ra về. Không hề suy nghĩ gì.
Ra khỏi phòng, nghe lời Chu Thiệu Khiêm, Nguyệt Dương không đi thang máy, mà chọn thang bộ. Không ngờ vừa mới đi xuống vài bậc, đầu óc đột nhiên choáng váng đến quay cuồng, và rồi cô ngất xỉu, vô lực ngã xuống cầu thang, rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.