Gần đây, tình trạng của Nguyệt Dương bắt đầu tiến triển tốt. Cảm giác đau đớn cũng thuyên giảm, bác sĩ khuyên cô nên ra ngoài hấp thu ánh sáng mặt trời để nhanh hồi phục xương khớp.
Vậy là sáng hôm nay, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Những tia nắng đầu tiên len qua kẽ lá chiếu vào cửa sổ. Nguyệt Dương đang ngồi trên giường, cô lẳng lặng nhìn ra cửa sổ. Chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình chưa ra ngoài. Suốt ngày đối diện với bốn bức tường trắng xóa cùng không khí ngột ngạt của máy lạnh, ít nhiều làm cho cơ thể bắt đầu có cảm giác phiền chán.
Khi Chu Thiệu Khiêm đến, cô còn định mở miệng nhờ anh đưa cô ra ngoài, thì Chu Thiệu Khiêm đã đột ngột lên tiếng: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”.
Nguyệt Dương nhìn anh, nở một nụ cười rồi gật đầu đồng ý. Dạo gần đây, cô cười nhiều hơn với anh, cũng có thái độ gần gũi vui vẻ với Chu Thiệu Khiêm. Giống như giữa một nơi cô đơn vắng vẻ vô tình nhận được sự quan tâm chăm sóc từ một người. Tự nhiên bạn sẽ cảm thấy thích sự hiện hữu của người đó, có thể hiểu đối với Chu Thiệu Khiêm, Nguyệt Dương có thiện cảm như một người bạn. Tuy nhiên sự việc giao môi” hôm trước cũng làm cho quan hệ giữa cô và anh có đôi chút trục trặc.
Còn nhớ cả ngày hôm đó, Nguyệt Dương tức giận đến nỗi không thèm nói với anh một câu. Chu Thiệu Khiêm dù cho đã xin lỗi có rất nhiều lần nhưng vẫn thất bại. Dù vậy, anh vẫn không hối hận. Cho đến khi Thiện Mỹ đến thăm, nói với cô vài lời, Nguyệt Dương nghe xong cũng cảm thấy nguôi giận.
Cô ấy nói: “Mình biết cậu giận, nhưng cậu nghĩ mà xem mấy hôm nay anh của mình đã chăm sóc cậu thế nào, không phải mình bênh vực anh ấy mà trách móc gì cậu” Ngừng một chút Thiện Mỹ nói tiếp: “Anh mình đã hủy cả cuộc họp khi nghe tin cậu ngã gãy chân, mấy hôm nay cùng một lúc chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, aizza hôm trước còn gọi điện hỏi mình xem cậu thích anh gì để anh ấy nấu đấy, cậu nghĩ xem anh trai yêu dấu của mình có phải quá quan tâm cậu hay không?”.
Những lời Thiện Mỹ nói ra, rất nhanh đã làm cho Nguyệt Dương cảm thấy bối rối, cũng cảm thấy tự trách mình. Đúng thật từ ngày cô nằm viện mọi chuyện lớn nhỏ đều một tay Chu Thiệu Khiêm phụ trách. Có khi bệnh tình của cô chuyển biến như thế nào anh còn rõ hơn cả chính cô. Bất giác Nguyệt Dương cảm thấy mình không nên như vậy với anh.
Chính vì vậy mấy hôm nay Chu Thiệu Khiêm liên tục vui vẻ phấn chấn vì nụ cười và vẻ hòa nhã của người nào đó, Nguyệt Dương cũng không còn giận anh như trước. Chỉ cần một nụ cười lơ đãng của Nguyệt Dương cũng đủ làm cho anh cảm thấy bầu trời như rực rỡ hơn bình thường.
Giờ đây Nguyệt Dương đang ngồi bên cạnh anh, trên chiếc xe lăn đó, an ổn nhắm mắt hít thở khí trời. Bộ quần áo bệnh nhân cũng không làm giảm đi khí sắc vui vẻ nhu hòa của cô. Khí chất thanh thuần thoát ra từ cô gái này làm anh phút chốc ngây ngẩn.
Chu Thiệu Khiêm say mê nhìn ngắm cô gái bên cạnh, ánh mắt như say mê vài phần khi Nguyệt Dương hướng anh mỉm cười.
Một khung cảnh thật đẹp, cảnh sắc lung linh,con người vui vẻ, hòa quyện ăn nhập tạo nên một nét bình yên trầm lặng.
Nhưng bỗng một loạt âm thanh tiếng bước chân lộp cộp truyền tới. Làm cô và Chu Thiệu Khiêm không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Thật không ngờ người chạy đến lại chính là Trần Tuấn và Trương Ái Như. Có vẻ là Ái Như đang đuổi theo Trần Tuấn tới chỗ cô, cô ta bước theo sau Trần Tuấn. Bộ dạng hậm hực không cam tâm lộ rõ.
Trần Tuấn lúc này đã đứng trước mắt cô, khuôn mặt không dấu nổi sự ngạc nhiên lo lắng khi nhìn thấy tình trạng một chân bó bột của Nguyệt Dương.
Anh sốt sắng hỏi thăm, mặc cho Ái Như bên cạnh đã giận đến cau mày nhăn mặt. “Nguyệt Dương em làm sao thế, sao lại lại ra nông nổi này, hả?”
Có Chu Thiệu Khiêm ở bên, nên Nguyệt Dương cũng không muốn tỏ thái độ gay gắt khác thường đành chậm rãi trả lời: “Tôi bị ngã cầu thang
Nguyệt Dương vừa dứt lời, Trần Tuấn đã lên tiếng trách móc: “Sao lại đi đứng mà không cẩn thận như thế, em.”
Trần Tuấn còn đang nói, Trương Ái Như đã gắt gỏng chen ngang: “Anh làm gì phải cuống lên như thế, chẳng phải Nguyệt Dương đã có Chu tổng chăm sóc rồi sao? Tiếp theo, cô ta bày ra bộ mặt sởi lởi gần gũi: “Ngại quá Chu tổng, chồng tôi còn chưa kịp chào hỏi anh, đúng thật là "Nói xong còn huých nhẹ cánh tay Trần Tuấn bên cạnh ý bảo anh lên tiếng chào hỏi. Trần Tuấn miễn cưỡng gật đầu với Chu Thiệu Khiêm. Chu Thiệu Khiêm cũng hời hợt không nói gì, theo phép lịch sự đáp lại. Từ lúc nãy đến giờ thái độ người đàn ông này làm anh bực bội không ít.
Rõ ràng người phụ nữ của mình bên cạnh như thế mà vẫn ngang nhiên bày tỏ sự lo lắng cho người phụ nữ khác người đó lại còn là Nguyệt Dương.
Anh nhìn Nguyệt Dương vừa nãy còn vui vẻ bây giờ trên mặt đã mất đi vẻ tự nhiên, còn có cả thái độ lúng túng không mấy vui vẻ. Chu Thiệu Khiêm biết Trần Tuấn và Nguyệt Dương không đơn giản chỉ là mối quan hệ bạn bè. Điều này không hiểu sao lại làm anh khó chịu.
Trần Tuấn sau đó hỏi cô ngã từ khi nào, còn hỏi hiện giờ ai chăm sóc cho cô. Nguyệt Dương trả lời là Chu Thiệu Khiêm. Dù sao Chu Thiệu Khiểm cũng ở bên cạnh cô cũng không thể nói dối được. Mà thiết nghĩ cũng không cần thiết phải nói dối, cô và Trần Tuấn đã kết thúc rồi.
Nghe đến Chu Thiệu Khiêm đang chăm sóc Nguyệt Dương, ánh mắt Trần Tuấn bỗng ánh lên vẻ buồn bực bất thường, Ái Như bên cạnh đương nhiên nhìn ra. Chỉ hận không thể cho Nguyệt Dương một cái tát. Cô ta đương nhiên nhận ra Trần Tuấn còn tình cảm với Nguyệt Dương. Trương Ái Như trong lòng mắng Nguyệt Dương không ít: “Người phụ nữ trước mặt có gì hay ho mà làm cho hết Trần Tuấn rồi Chu Thiệu Khiêm si mê chứ. Đáng ghét!”
Cô ta không cam tâm, liền có ý muốn dằn mặt Nguyệt Dương.
Khuôn miệng nham hiểm nhếch lên, nhàn nhã nói với Nguyệt Dương: “Nguyệt Dương cô phải nhanh chóng bình phục để còn đến dự lễ đính hôn của tôi và Trần Tuấn đấy, đầu tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn rất mong cô và Chu tổng đến góp vui” Nói xong còn khoác tay Trần Tuấn, tay kia âu yếm xoa trước bụng, mỉm cười giảo hoạt lên tiếng: “Tiện
đây cũng muốn thông báo cho cô một tin vui, tôi và Trần Tuấn cũng sắp có con rồi, hôm nay tôi và anh ấy đến đây khám thai, kì thực cũng mong cô và Chu tổng sớm về chung một nhà, không khéo để đến lúc chúng tôi hai ba đứa rồi mà cô vẫn chưa có gì thì đúng là..” Sau cùng là tiếng cười nham hiểm châm biếm vang lên đến Trần Tuấn bên cạnh nghe thấy cũng phải nhíu mày khó chịu.
Những lời nói “tốt đẹp” của Trương Ái Như đến Chu Thiệu Khiêm đứng ngoài cũng cảm nhận được ý tứ châm chọc đầy khiêu khích.
Nguyệt