Sau ngày hôm đó, tần suất Aeron đưa phụ nữ về nhà càng nhiều hơn. Đều là những người phụ nữ khác nhau nhưng ai nhìn thấy Yoon Bae cũng tỏ ra khinh miệt. Dù vậy, những lời lẽ và những ánh nhìn đó đối với cậu mà nói đều đã quá đỗi quen thuộc, dường như chẳng có chút hề hấn tổn thương gì.
Đã 1 tuần kể từ ngày hôm đó trôi qua rồi, Yoon Bae chỉ khó hiểu một điều, rốt cuộc Min Ji đã đi đâu? Tại sao cậu không thấy cô? Ngày hôm đó vệ sĩ đã đưa cô đi, phải chăng cô đã bị đuổi việc rồi? Yoon Bae ngày này qua ngày khác chỉ ăn cơm và tắm rửa thì ra ngoài, sau đó liền lẳng lặng quay về phòng tuy rằng trong phòng chẳng có gì thú vị cả.
Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa khiến Yoon Bae giật mình. Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng gì, cánh cửa đã mở ra. Yoon Bae có chút ngạc nhiên khi thấy người xuất hiện sau cánh cửa kia.
“Min Ji?”
“Ừm. Tôi đây. Mới có 1 tuần thôi, chắc cậu vẫn chưa quên tôi đâu nhỉ?”
Min Ji xuất hiện với vẻ mặt nhợt nhạt, hốc hác, đầu tóc có hơi bối rối và ánh mắt lờ đờ. Ấy vậy mà khi nhìn cậu cô vẫn gắng gượng nở nụ cười. Cảm giác như cô vừa trải qua chuyện gì đó rất khổ sở.
“Cô đã đi đâu trong suốt 1 tuần qua vậy?”
Cùng Min Ji ngồi trên giường, Yoon Bae lo lắng hỏi. Cậu biết ngày hôm đó tại cậu nên cô mới thành ra như thế này. Min Ji cũng chẳng giấu giếm gì, cô kể lại toàn bộ cho cậu nghe bằng vẻ mặt mệt mỏi. Thì ra 1 tuần qua cô đã bị vệ sĩ của Aeron nhốt giam trong hầm tối. Suốt 7 ngày chỉ được ăn hai bữa, tuy vậy cô vẫn cảm thấy may mắn vì bản thân không bị đánh đập dã man như những người hầu trước đã phạm phải sai lầm với Aeron. Mặc dù cuộc sống của Yoon Bae trước đó còn khổ sở hơn cả hình phạt mà Aeron dành cho cô, nhưng suy cho cùng một cô gái chân yếu tay mềm chưa quen với sự khổ sở ấy như cô, chỉ vậy thôi cũng là quá đủ tệ rồi.
Sự thương xót và tội lỗi thúc đẩy Yoon Bae ôm cô vào lòng. Có vẻ như cô đã gầy đi rồi, cậu gục đầu vào vai cô không chần chừ mà nói:
“Xin lỗi.”
Buổi tối, sau khi mở cánh cửa phòng Yoon Bae ra, quả nhiên, Aeron vẫn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của cậu ngồi ngây ra trước ô cửa sổ. Tấm lưng không nhỏ bé như phụ nữ, cũng không quá gầy guộc như những tên ăn mày, nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng cảm nhận được sự cô đơn dù hiện tại cậu không thiếu thốn bất cứ thứ gì cả.
“Ngoài đó có gì khiến em bị thu hút vậy?”
Không chút giật mình. Yoon Bae biết rõ người bước vào bây giờ là Aeron, vì nếu là Min Ji, cô sẽ gõ cửa. Cậu quay đầu lại nhìn người đàn ông thản nhiên ngồi lên giường với ánh mắt lạnh lùng.
“Không gì cả.”
Ngay cả câu trả lời của cậu cũng không có chút sắc thái biểu cảm, như thể cậu chỉ đang miễn cưỡng trả lời anh với tư cách là một món hàng được anh mua về bằng cái giá cao và được chăm chút đủ những điều không cần thiết.
Bây giờ Aeron lại cảm thấy không thích cái vẻ mặt lạnh lùng lúc này của cậu cho lắm. Anh nhíu mày lại một chút nhưng rồi lại nhanh chóng thả lỏng ra.
“Tới đây nào, bé con.” Vừa nói vừa vỗ nhẹ vị trí kế bên, Aeron nhìn Yoon Bae khẽ nở một nụ cười hiền dịu.
Đương nhiên Yoon Bae không thể không nghe lời. Cậu tới bên cạnh anh ngồi, trong lòng hoàn toàn không mong chờ điều gì cả. Aeron bỗng nhiên đưa một tay lên nâng nhẹ cằm cậu, sau đó thì luồn tay qua sau gáy cậu, kéo cậu lại gần hơn. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Yoon Bae rồi thản nhiên áp lòng bàn tay vào má cậu.
“Bảo bối nhỏ, tha thứ cho tôi được không? Tôi không nên đối với em như vậy đúng không? Là tôi sai rồi, nhỉ? Yoon Bae à, đừng giận. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Em quan trọng với tôi lắm đó. Tôi sẽ rất buồn nếu em cứ lạnh nhạt như vậy với tôi. Quên những lời của mấy ả đàn bà kia đi, hứa với em, từ nay tôi sẽ không đưa bất kì người nào về nhà nữa.”
Đối diện với sự dịu dàng và ngọt ngào của Aeron, Yoon Bae lúc này lại chẳng cảm nhận được chút thật lòng nào cả. Cậu chỉ nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt vô cảm, lòng tự hỏi anh rốt cuộc làm như vậy để làm gì? Chẳng phải anh đã mua cậu về rồi, chà đạp cậu thế nào, đối xử với cậu thế nào cũng đều là quyền của anh sao? Hơn nữa, khi đó cũng là anh tự nhiên đối với cậu như vậy, bây giờ đâu nhất thiết phải tới tận đây xin cậu tha thứ, chi bằng cứ đối xử với cậu như thế mà sống, chẳng phải tốt hơn sao?
Aeron thì không thích vẻ mặt không chút biểu cảm của Yoon Bae, Yoon Bae thì không thích cái cách anh quan trọng hoá cảm xúc của một tên nô lệ như cậu lên như vậy. Điều đó khiến cậu thấy khó chịu và khó hiểu, thậm chí còn hơn cả khi cậu còn trong tay của tên chủ nhân cũ trước kia.
Đã 1 tuần kể từ ngày hôm đó trôi qua rồi, Yoon Bae chỉ khó hiểu một điều, rốt cuộc Min Ji đã đi đâu? Tại sao cậu không thấy cô? Ngày hôm đó vệ sĩ đã đưa cô đi, phải chăng cô đã bị đuổi việc rồi? Yoon Bae ngày này qua ngày khác chỉ ăn cơm và tắm rửa thì ra ngoài, sau đó liền lẳng lặng quay về phòng tuy rằng trong phòng chẳng có gì thú vị cả.
Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa khiến Yoon Bae giật mình. Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng gì, cánh cửa đã mở ra. Yoon Bae có chút ngạc nhiên khi thấy người xuất hiện sau cánh cửa kia.
“Min Ji?”
“Ừm. Tôi đây. Mới có 1 tuần thôi, chắc cậu vẫn chưa quên tôi đâu nhỉ?”
Min Ji xuất hiện với vẻ mặt nhợt nhạt, hốc hác, đầu tóc có hơi bối rối và ánh mắt lờ đờ. Ấy vậy mà khi nhìn cậu cô vẫn gắng gượng nở nụ cười. Cảm giác như cô vừa trải qua chuyện gì đó rất khổ sở.
“Cô đã đi đâu trong suốt 1 tuần qua vậy?”
Cùng Min Ji ngồi trên giường, Yoon Bae lo lắng hỏi. Cậu biết ngày hôm đó tại cậu nên cô mới thành ra như thế này. Min Ji cũng chẳng giấu giếm gì, cô kể lại toàn bộ cho cậu nghe bằng vẻ mặt mệt mỏi. Thì ra 1 tuần qua cô đã bị vệ sĩ của Aeron nhốt giam trong hầm tối. Suốt 7 ngày chỉ được ăn hai bữa, tuy vậy cô vẫn cảm thấy may mắn vì bản thân không bị đánh đập dã man như những người hầu trước đã phạm phải sai lầm với Aeron. Mặc dù cuộc sống của Yoon Bae trước đó còn khổ sở hơn cả hình phạt mà Aeron dành cho cô, nhưng suy cho cùng một cô gái chân yếu tay mềm chưa quen với sự khổ sở ấy như cô, chỉ vậy thôi cũng là quá đủ tệ rồi.
Sự thương xót và tội lỗi thúc đẩy Yoon Bae ôm cô vào lòng. Có vẻ như cô đã gầy đi rồi, cậu gục đầu vào vai cô không chần chừ mà nói:
“Xin lỗi.”
Buổi tối, sau khi mở cánh cửa phòng Yoon Bae ra, quả nhiên, Aeron vẫn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của cậu ngồi ngây ra trước ô cửa sổ. Tấm lưng không nhỏ bé như phụ nữ, cũng không quá gầy guộc như những tên ăn mày, nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng cảm nhận được sự cô đơn dù hiện tại cậu không thiếu thốn bất cứ thứ gì cả.
“Ngoài đó có gì khiến em bị thu hút vậy?”
Không chút giật mình. Yoon Bae biết rõ người bước vào bây giờ là Aeron, vì nếu là Min Ji, cô sẽ gõ cửa. Cậu quay đầu lại nhìn người đàn ông thản nhiên ngồi lên giường với ánh mắt lạnh lùng.
“Không gì cả.”
Ngay cả câu trả lời của cậu cũng không có chút sắc thái biểu cảm, như thể cậu chỉ đang miễn cưỡng trả lời anh với tư cách là một món hàng được anh mua về bằng cái giá cao và được chăm chút đủ những điều không cần thiết.
Bây giờ Aeron lại cảm thấy không thích cái vẻ mặt lạnh lùng lúc này của cậu cho lắm. Anh nhíu mày lại một chút nhưng rồi lại nhanh chóng thả lỏng ra.
“Tới đây nào, bé con.” Vừa nói vừa vỗ nhẹ vị trí kế bên, Aeron nhìn Yoon Bae khẽ nở một nụ cười hiền dịu.
Đương nhiên Yoon Bae không thể không nghe lời. Cậu tới bên cạnh anh ngồi, trong lòng hoàn toàn không mong chờ điều gì cả. Aeron bỗng nhiên đưa một tay lên nâng nhẹ cằm cậu, sau đó thì luồn tay qua sau gáy cậu, kéo cậu lại gần hơn. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Yoon Bae rồi thản nhiên áp lòng bàn tay vào má cậu.
“Bảo bối nhỏ, tha thứ cho tôi được không? Tôi không nên đối với em như vậy đúng không? Là tôi sai rồi, nhỉ? Yoon Bae à, đừng giận. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Em quan trọng với tôi lắm đó. Tôi sẽ rất buồn nếu em cứ lạnh nhạt như vậy với tôi. Quên những lời của mấy ả đàn bà kia đi, hứa với em, từ nay tôi sẽ không đưa bất kì người nào về nhà nữa.”
Đối diện với sự dịu dàng và ngọt ngào của Aeron, Yoon Bae lúc này lại chẳng cảm nhận được chút thật lòng nào cả. Cậu chỉ nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt vô cảm, lòng tự hỏi anh rốt cuộc làm như vậy để làm gì? Chẳng phải anh đã mua cậu về rồi, chà đạp cậu thế nào, đối xử với cậu thế nào cũng đều là quyền của anh sao? Hơn nữa, khi đó cũng là anh tự nhiên đối với cậu như vậy, bây giờ đâu nhất thiết phải tới tận đây xin cậu tha thứ, chi bằng cứ đối xử với cậu như thế mà sống, chẳng phải tốt hơn sao?
Aeron thì không thích vẻ mặt không chút biểu cảm của Yoon Bae, Yoon Bae thì không thích cái cách anh quan trọng hoá cảm xúc của một tên nô lệ như cậu lên như vậy. Điều đó khiến cậu thấy khó chịu và khó hiểu, thậm chí còn hơn cả khi cậu còn trong tay của tên chủ nhân cũ trước kia.