Ăn sáng xong, nữ người hầu Min Ji bỗng nhiên đem đến đưa cho Yoon Bae một chiếc áo khoác mỏng.
“Cậu Yoon, hãy mặc áo vào rồi ra ngoài cổng đi ạ. Ông chủ đang đợi cậu.”
Nghe đến đây Yoon Bae lại cảm thấy khó hiểu. Cậu vốn tưởng một người như Aeron sẽ rất bận rộn, hôm nay lại không đi làm sao? Nhưng trước sau gì cậu cũng vẫn nghe theo, mặc áo khoác vào rồi cùng Min Ji ra ngoài cổng. Chiếc ô tô đã đưa cậu tới đây vào ngày hôm qua đã đậu sẵn ngoài đó. Aeron ngồi ở hàng ghế sau bấm hạ cửa sổ, miệng mỉm cười với Yoon Bae.
“Lên xe đi. Tôi đưa em đi mua đồ.”
Mặc dù Yoon Bae chẳng mở miệng nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, nhưng trong ánh mắt của cậu, Aeron vẫn nhìn ra được sự không tin tưởng, không an toàn. Thế rồi Yoon Bae vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đi về phía bên kia chiếc xe rồi mở cửa bước vào trong.
Ngồi trong xe, Aeron chỉ chống tay ngồi ngắm nghía Yoon Bae không rời mắt. Điều đó khiến Yoon Bae gượng gạo đôi chút, nhưng cậu chẳng dám hó hé điều gì.
“Yoon Bae à.” Tiếng nói đột ngột vang lên trong không gian yên lặng. Yoon Bae khẽ giật mình rồi quay sang nhìn anh. “Em có thích bộ đồ em đang mặc không? Tôi thấy nó khá hợp với em. Nó làm em trở nên trông hiền và dễ thương hơn là một tuyển thủ boxing. Tôi định mua cho em thêm vài bộ theo cái style như thế.”
Vẫn vẻ mặt chẳng quan tâm lắm, Yoon Bae cũng chẳng quay sang nhìn anh, cậu chỉ khẽ cúi đầu.
“Sao cũng được. Với tôi thì… có là được, không có cũng không sao.”
Nghe đến đây Aeron liền không nhịn được nữa mà thắc mắc:
“Tôi cứ nghĩ một đứa trẻ vẫn luôn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn đủ điều như em sẽ ham muốn rất nhiều thứ cơ chứ?”
“Đó là những gì anh nghĩ. Còn tôi thì đã sớm quen rồi. Ham muốn làm gì? Để rồi đến khi nhận ra bản thân sẽ không bao giờ có được thì lại cảm thấy thất vọng. Tôi ghét cái cảm giác đó.”
Quả nhiên, Yoon Bae cũng không phải là chưa từng có ước mơ, ham muốn, nhưng có lẽ cậu đã rất nhiều lần thất vọng vì những điều đó nên cậu sớm đã không còn có bất kì mong muốn gì. Nhìn vẻ mặt thản nhiên, lạnh nhạt khi nói ra những lời này của cậu, không hiểu sao trong lòng Aeron lại càng cảm thấy hứng thú với cậu hơn. Anh lại nở một nụ cười xen kẽ chút thoả mãn và một chút ngạc nhiên. Anh cho rằng lựa chọn mua chàng trai này về là một quyết định đúng đắn.
“Em bao nhiêu tuổi?”
“19.”
“Đúng nhỉ? Gương mặt vẫn còn búng ra sữa thế này. Em có tò mò về tuổi của tôi không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi đoán được.”
Aeron thực sự thích cái cách Yoon Bae trả lời mình một cách ngắn gọn với vẻ mặt không chút biểu cảm như vậy. Trong đó có sự tôn trọng, miễn cưỡng kính nể nhưng lại không có chút sợ sệt gì.
“Vậy em nói xem, tôi trông khoảng bao nhiêu tuổi?”
“27.”
“Chà… giỏi lắm. Em đoán đúng rồi.”
Tới trung tâm thương mại, với tư cách là một đại gia nhà giàu, Aeron mua đồ mà không thèm nhìn giá. Anh chỉ cần thấy thứ nào vừa mắt liền vẩy tay ra hiệu cho nhân viên đóng gói lại. Còn Yoon Bae từ đầu đến cuối chỉ lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi, không nói lời gì, chỉ nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt ngạc nhiên trong thầm lặng.
“Được rồi. Em còn muốn mua thêm gì không?”
Yoon Bae nghe xong liền quay sang nhìn tài xế sau lưng. Trên tay anh ta đã đang xách một đống đồ, vậy mà Aeron vẫn hỏi cậu câu đó cho được. Yoon Bae lắc đầu một cách điềm đạm, sau đó thì bước tới muốn xách giúp một ít đồ cho tài xế lái xe.
“À, cậu Yoon, không cần đâu. Tôi có thể tự xách được.”
“Em làm gì vậy?” Aeron nhướn một bên mày khó hiểu hỏi. “Ý em là tôi quá tàn nhẫn với cậu ta rồi sao?”
“Không. Tôi chỉ cảm thấy tôi mới là người phải làm việc đó.”
“Lí do?”
“Vì anh mua tôi về để làm nô lệ cho anh mà.”
Aeron quả thực không thích cái cách suy nghĩ này của cậu chút nào. Anh cau mày, vẻ mặt lộ rõ ra sự khó chịu. Anh quay sang nhìn người tài xế bằng ánh mắt sắc lạnh, anh ta hiểu ý liền nhanh chóng đem đồ ra xe trước cho anh. Aeron bước tới, đưa tay bóp chặt hai má của Yoon Bae, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
“Đừng can thiệp vào công việc mà tôi giao cho bất cứ người nào. Tôi không bảo em làm, đó không phải việc của em.”
Tuy rằng vẻ mặt của Aeron lúc này thực sự rất đáng sợ, giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu, thế nhưng trên gương mặt cậu vẫn không hiện lên một chút vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi gì. Cậu cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh giọng nói:
“Xin lỗi, Aeron.”
Trên đường về, Aeron lại dường như trở thành một con người khác. Anh lại say mê ngắm nghía cậu, nói chuyện rất nhiều với cậu, tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Aeron.” Yoon Bae bỗng nhiên lên tiếng khiến anh đang luyên thuyên nói lập tức khựng lại ngay.
“Sao thế bé con?”
Mặc dù không thích bị gọi là “bé con” nhưng Yoon Bae chẳng mấy quan tâm, tiếp tục nói những điều đang muốn nói:
“Tại sao anh lại mua tôi về?”
Câu hỏi trực tiếp khiến Aeron có chút sững sờ. Anh quả thực chưa nghĩ đến việc cậu sẽ hỏi anh câu hỏi này. Nhưng điều đó cũng không quan trọng.
“Thích thì mua thôi.”
“Cậu Yoon, hãy mặc áo vào rồi ra ngoài cổng đi ạ. Ông chủ đang đợi cậu.”
Nghe đến đây Yoon Bae lại cảm thấy khó hiểu. Cậu vốn tưởng một người như Aeron sẽ rất bận rộn, hôm nay lại không đi làm sao? Nhưng trước sau gì cậu cũng vẫn nghe theo, mặc áo khoác vào rồi cùng Min Ji ra ngoài cổng. Chiếc ô tô đã đưa cậu tới đây vào ngày hôm qua đã đậu sẵn ngoài đó. Aeron ngồi ở hàng ghế sau bấm hạ cửa sổ, miệng mỉm cười với Yoon Bae.
“Lên xe đi. Tôi đưa em đi mua đồ.”
Mặc dù Yoon Bae chẳng mở miệng nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, nhưng trong ánh mắt của cậu, Aeron vẫn nhìn ra được sự không tin tưởng, không an toàn. Thế rồi Yoon Bae vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đi về phía bên kia chiếc xe rồi mở cửa bước vào trong.
Ngồi trong xe, Aeron chỉ chống tay ngồi ngắm nghía Yoon Bae không rời mắt. Điều đó khiến Yoon Bae gượng gạo đôi chút, nhưng cậu chẳng dám hó hé điều gì.
“Yoon Bae à.” Tiếng nói đột ngột vang lên trong không gian yên lặng. Yoon Bae khẽ giật mình rồi quay sang nhìn anh. “Em có thích bộ đồ em đang mặc không? Tôi thấy nó khá hợp với em. Nó làm em trở nên trông hiền và dễ thương hơn là một tuyển thủ boxing. Tôi định mua cho em thêm vài bộ theo cái style như thế.”
Vẫn vẻ mặt chẳng quan tâm lắm, Yoon Bae cũng chẳng quay sang nhìn anh, cậu chỉ khẽ cúi đầu.
“Sao cũng được. Với tôi thì… có là được, không có cũng không sao.”
Nghe đến đây Aeron liền không nhịn được nữa mà thắc mắc:
“Tôi cứ nghĩ một đứa trẻ vẫn luôn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn đủ điều như em sẽ ham muốn rất nhiều thứ cơ chứ?”
“Đó là những gì anh nghĩ. Còn tôi thì đã sớm quen rồi. Ham muốn làm gì? Để rồi đến khi nhận ra bản thân sẽ không bao giờ có được thì lại cảm thấy thất vọng. Tôi ghét cái cảm giác đó.”
Quả nhiên, Yoon Bae cũng không phải là chưa từng có ước mơ, ham muốn, nhưng có lẽ cậu đã rất nhiều lần thất vọng vì những điều đó nên cậu sớm đã không còn có bất kì mong muốn gì. Nhìn vẻ mặt thản nhiên, lạnh nhạt khi nói ra những lời này của cậu, không hiểu sao trong lòng Aeron lại càng cảm thấy hứng thú với cậu hơn. Anh lại nở một nụ cười xen kẽ chút thoả mãn và một chút ngạc nhiên. Anh cho rằng lựa chọn mua chàng trai này về là một quyết định đúng đắn.
“Em bao nhiêu tuổi?”
“19.”
“Đúng nhỉ? Gương mặt vẫn còn búng ra sữa thế này. Em có tò mò về tuổi của tôi không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi đoán được.”
Aeron thực sự thích cái cách Yoon Bae trả lời mình một cách ngắn gọn với vẻ mặt không chút biểu cảm như vậy. Trong đó có sự tôn trọng, miễn cưỡng kính nể nhưng lại không có chút sợ sệt gì.
“Vậy em nói xem, tôi trông khoảng bao nhiêu tuổi?”
“27.”
“Chà… giỏi lắm. Em đoán đúng rồi.”
Tới trung tâm thương mại, với tư cách là một đại gia nhà giàu, Aeron mua đồ mà không thèm nhìn giá. Anh chỉ cần thấy thứ nào vừa mắt liền vẩy tay ra hiệu cho nhân viên đóng gói lại. Còn Yoon Bae từ đầu đến cuối chỉ lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi, không nói lời gì, chỉ nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt ngạc nhiên trong thầm lặng.
“Được rồi. Em còn muốn mua thêm gì không?”
Yoon Bae nghe xong liền quay sang nhìn tài xế sau lưng. Trên tay anh ta đã đang xách một đống đồ, vậy mà Aeron vẫn hỏi cậu câu đó cho được. Yoon Bae lắc đầu một cách điềm đạm, sau đó thì bước tới muốn xách giúp một ít đồ cho tài xế lái xe.
“À, cậu Yoon, không cần đâu. Tôi có thể tự xách được.”
“Em làm gì vậy?” Aeron nhướn một bên mày khó hiểu hỏi. “Ý em là tôi quá tàn nhẫn với cậu ta rồi sao?”
“Không. Tôi chỉ cảm thấy tôi mới là người phải làm việc đó.”
“Lí do?”
“Vì anh mua tôi về để làm nô lệ cho anh mà.”
Aeron quả thực không thích cái cách suy nghĩ này của cậu chút nào. Anh cau mày, vẻ mặt lộ rõ ra sự khó chịu. Anh quay sang nhìn người tài xế bằng ánh mắt sắc lạnh, anh ta hiểu ý liền nhanh chóng đem đồ ra xe trước cho anh. Aeron bước tới, đưa tay bóp chặt hai má của Yoon Bae, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
“Đừng can thiệp vào công việc mà tôi giao cho bất cứ người nào. Tôi không bảo em làm, đó không phải việc của em.”
Tuy rằng vẻ mặt của Aeron lúc này thực sự rất đáng sợ, giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu, thế nhưng trên gương mặt cậu vẫn không hiện lên một chút vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi gì. Cậu cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh giọng nói:
“Xin lỗi, Aeron.”
Trên đường về, Aeron lại dường như trở thành một con người khác. Anh lại say mê ngắm nghía cậu, nói chuyện rất nhiều với cậu, tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Aeron.” Yoon Bae bỗng nhiên lên tiếng khiến anh đang luyên thuyên nói lập tức khựng lại ngay.
“Sao thế bé con?”
Mặc dù không thích bị gọi là “bé con” nhưng Yoon Bae chẳng mấy quan tâm, tiếp tục nói những điều đang muốn nói:
“Tại sao anh lại mua tôi về?”
Câu hỏi trực tiếp khiến Aeron có chút sững sờ. Anh quả thực chưa nghĩ đến việc cậu sẽ hỏi anh câu hỏi này. Nhưng điều đó cũng không quan trọng.
“Thích thì mua thôi.”