Vài ngày sau, trong khi các người hầu đang chuẩn bị bữa tối, Yoon Bae xuống nhà định uống nước thì nữ người hầu đang nấu ăn bất chợt víu lấy tay cậu. Cô ta một tay ôm bụng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, khẩn khoản nói với Yoon Bae:
"Cậu Yoon... tôi... tôi đau bụng quá! Cậu giúp tôi canh nồi gà hầm một chút được chứ? Những người khác đều đang bận hết cả rồi."
Thấy nữ người hầu đang vội vàng, khó chịu như vậy, Yoon Bae cũng lập tức đồng ý mà chẳng suy nghĩ gì. Trước khi vào nhà vệ sinh, nữ người hầu còn không quên dặn cậu sau 2, 3 phút nữa hãy cho thứ bột mà cô để trên bàn vào. Đó là gia vị.
Sau khi nữ người hầu đó rời đi, Yoon Bae cũng đứng đó chờ vài phút rồi tra gia vị vào theo đúng lời cô. Cậu chẳng hề để ý từ đầu cho đến giờ vẫn luôn có một người đứng một góc trong nhà nhìn chằm chằm vào cậu.
Buổi tối, Aeron sau khi làm việc xong thì xuống nhà ăn cơm. Thấy Yoon Bae vẫn đang ngồi chờ mình ở bàn ăn, anh bất giác mỉm cười rồi tới bên ngồi cạnh cậu.
"Sao em không ăn trước đi, hửm? Đói rồi đúng chứ? Cũng đã 9 giờ rồi."
Yoon Bae hồn nhiên lắc đầu. "Nếu mà ăn một mình thì chắc anh sẽ cô đơn lắm. Anh đã nói rằng muốn được tôi quan tâm mà."
Câu nói này như một năng lượng đủ để bù đắp hết cơn đói lúc này của Aeron. Hai người cùng ngồi ăn và trò chuyện vui vẻ với nhau, cho đến khi Aeron động vào bát gà hầm bên cạnh.
Gà hầm là món ăn mà Aeron rất thích, Yoon Bae cũng vậy. Anh thường để lại món đó ăn cuối cùng để có thể thưởng thức và cảm nhận mùi vị của nó một cách rõ ràng nhất. Đương nhiên là Yoon Bae cũng bắt chước theo.
Cầm bát gà hầm lên, Aeron không chút do dự mà uống một hơi hết cạn. Thực ra mùi vị này vẫn chưa giống hoàn toàn mới với mùi vị mà anh yêu thích, chỉ là cùng tên thôi.
Đặt bát xuống, Aeron bất chợt khựng lại. Anh là đã cảm thấy có gì đó không đúng trong bụng mình. Bỗng nhiên, một cơn đau quằn quại ập đến trong bụng anh. Anh cũng đột nhiên lên cơn ho sặc sụa.
"Aeron, sao vậy?" - Yoon Bae giật mình hoảng hốt, vội vàng quay sang hỏi thăm anh.
Nhưng cơn ho cứ kéo dài mãi không ngớt. Aeron căn bản là không thể trả lời cậu ngay lúc này. Cứ như vậy, anh thậm chí còn ho cả ra máu. Yoon Bae thì sợ hãi không biết làm gì ngoài việc chạy xuống nhà dưới gọi người hầu lên.
Cuối cùng, Aeron đã nôn khan suốt cả một buổi tối và ngất đi. Vệ sĩ đã gọi cho Lee Han Gyeum và Kim Ahn tới để xem tình hình cho ông chủ.
"Yoon Bae đâu rồi?" Lee Han Gyeum hỏi Kim Ahn bằng chất giọng điềm đạm.
Nghe vậy, Kim Ahn liền đánh mắt ra ngoài cửa, ý nói cậu ấy đang ở bên ngoài. Han Gyeum ra ngoài mở cửa ra. Quả nhiên là Yoon Bae đang thấp thỏm đứng ngoài đó. Anh kêu cậu vào trong rồi đóng cửa lại. Vừa vào trong phòng cậu liền chạy tới bên cạnh Aeron.
"Anh ấy bị sao vậy?"
"Ngộ độc." Bác sĩ Kim thẳng thắn trả lời.
Lúc này, khuôn mặt Yoon Bae của có chút tái đi. Cậu không hiểu tại sao cùng ăn một mâm cơm mà cậu không bị sao còn anh lại bị ngộ độc. Đó cũng chính là điều mà Lee Han Gyeum đang thắc mắc ngay lúc này.
"Này nhóc." Lee Han Gyeum nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc. "Cậu không thấy có vấn đề gì trong mâm cơm đó sao?"
Yoon Bae khe khẽ lắc đầu. Đến đây bác sĩ Kim lại tiếp tục lên tiếng:
"Thứ mà Aeron bị ngộ độc không phải là thức ăn có độc, mà là thuốc gây trào ngược dạ dày, loại mạnh. Vì cậu ta đã ăn phải thứ thuốc đó cùng đồ ăn bình thường vào dạ dày cùng một lúc nên gây ra phản ứng sặc và nôn khan. Chắc chắn đã có người bỏ thuốc vào thức ăn. Cho người điều tra đi, trước khi mọi chuyện càng lúc càng trở nên nghiêm trọng."
Thế rồi, chẳng ai nói thêm gì cả. Bác sĩ Kim thì tập trung nghĩ cách để chữa cho Aeron một cách nhanh nhất. Lee Han Gyeum thì đang nghĩ cách để điều tra ra chuyện này. Còn Yoon Bae, trong đầu cậu vẫn luôn trằn trọc về câu hỏi kia: Tại sao cậu lại không bị ngộ độc?
Kể từ thời điểm đó cho đến tận buổi chiều ngày hôm sau Aeron mới có dấu hiệu tỉnh lại. Kim Ahn đã luôn ở trong phòng để theo dõi tình hình của anh. Mở mắt ra, cảm thấy đầu đau vô cùng, cổ họng cũng rất rất. Aeron gần như không thể nói được, chỉ thể gắng gượng đưa bàn tay không còn chút sức ra gạt đổ ly nước trên chiếc tủ nhỏ bên giường để thu hút sự chú ý của Kim Ahn.
Giật mình trước tiếng động đột ngột, Kim Ahn theo phản xạ quay lại thì thấy Aeron đã tỉnh rồi. Anh vội vàng tới bên giường, nhanh chóng hỏi:
"Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
Aeron gật đầu. Thật may vì hôm qua Kim Ahn đã cho anh uống thuốc giải sớm. Sau đó, Kim Ahn đã ngồi bên cạnh thuật lại toàn bộ những gì mà mình biết vào ngày hôm qua. Nói chung, kết luận của câu chuyện này chính là Aeron đã bị đầu độc, tức là, vẫn còn một gián điệp nữa đang ở trong căn biệt thự này của anh.
"Cậu Yoon... tôi... tôi đau bụng quá! Cậu giúp tôi canh nồi gà hầm một chút được chứ? Những người khác đều đang bận hết cả rồi."
Thấy nữ người hầu đang vội vàng, khó chịu như vậy, Yoon Bae cũng lập tức đồng ý mà chẳng suy nghĩ gì. Trước khi vào nhà vệ sinh, nữ người hầu còn không quên dặn cậu sau 2, 3 phút nữa hãy cho thứ bột mà cô để trên bàn vào. Đó là gia vị.
Sau khi nữ người hầu đó rời đi, Yoon Bae cũng đứng đó chờ vài phút rồi tra gia vị vào theo đúng lời cô. Cậu chẳng hề để ý từ đầu cho đến giờ vẫn luôn có một người đứng một góc trong nhà nhìn chằm chằm vào cậu.
Buổi tối, Aeron sau khi làm việc xong thì xuống nhà ăn cơm. Thấy Yoon Bae vẫn đang ngồi chờ mình ở bàn ăn, anh bất giác mỉm cười rồi tới bên ngồi cạnh cậu.
"Sao em không ăn trước đi, hửm? Đói rồi đúng chứ? Cũng đã 9 giờ rồi."
Yoon Bae hồn nhiên lắc đầu. "Nếu mà ăn một mình thì chắc anh sẽ cô đơn lắm. Anh đã nói rằng muốn được tôi quan tâm mà."
Câu nói này như một năng lượng đủ để bù đắp hết cơn đói lúc này của Aeron. Hai người cùng ngồi ăn và trò chuyện vui vẻ với nhau, cho đến khi Aeron động vào bát gà hầm bên cạnh.
Gà hầm là món ăn mà Aeron rất thích, Yoon Bae cũng vậy. Anh thường để lại món đó ăn cuối cùng để có thể thưởng thức và cảm nhận mùi vị của nó một cách rõ ràng nhất. Đương nhiên là Yoon Bae cũng bắt chước theo.
Cầm bát gà hầm lên, Aeron không chút do dự mà uống một hơi hết cạn. Thực ra mùi vị này vẫn chưa giống hoàn toàn mới với mùi vị mà anh yêu thích, chỉ là cùng tên thôi.
Đặt bát xuống, Aeron bất chợt khựng lại. Anh là đã cảm thấy có gì đó không đúng trong bụng mình. Bỗng nhiên, một cơn đau quằn quại ập đến trong bụng anh. Anh cũng đột nhiên lên cơn ho sặc sụa.
"Aeron, sao vậy?" - Yoon Bae giật mình hoảng hốt, vội vàng quay sang hỏi thăm anh.
Nhưng cơn ho cứ kéo dài mãi không ngớt. Aeron căn bản là không thể trả lời cậu ngay lúc này. Cứ như vậy, anh thậm chí còn ho cả ra máu. Yoon Bae thì sợ hãi không biết làm gì ngoài việc chạy xuống nhà dưới gọi người hầu lên.
Cuối cùng, Aeron đã nôn khan suốt cả một buổi tối và ngất đi. Vệ sĩ đã gọi cho Lee Han Gyeum và Kim Ahn tới để xem tình hình cho ông chủ.
"Yoon Bae đâu rồi?" Lee Han Gyeum hỏi Kim Ahn bằng chất giọng điềm đạm.
Nghe vậy, Kim Ahn liền đánh mắt ra ngoài cửa, ý nói cậu ấy đang ở bên ngoài. Han Gyeum ra ngoài mở cửa ra. Quả nhiên là Yoon Bae đang thấp thỏm đứng ngoài đó. Anh kêu cậu vào trong rồi đóng cửa lại. Vừa vào trong phòng cậu liền chạy tới bên cạnh Aeron.
"Anh ấy bị sao vậy?"
"Ngộ độc." Bác sĩ Kim thẳng thắn trả lời.
Lúc này, khuôn mặt Yoon Bae của có chút tái đi. Cậu không hiểu tại sao cùng ăn một mâm cơm mà cậu không bị sao còn anh lại bị ngộ độc. Đó cũng chính là điều mà Lee Han Gyeum đang thắc mắc ngay lúc này.
"Này nhóc." Lee Han Gyeum nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc. "Cậu không thấy có vấn đề gì trong mâm cơm đó sao?"
Yoon Bae khe khẽ lắc đầu. Đến đây bác sĩ Kim lại tiếp tục lên tiếng:
"Thứ mà Aeron bị ngộ độc không phải là thức ăn có độc, mà là thuốc gây trào ngược dạ dày, loại mạnh. Vì cậu ta đã ăn phải thứ thuốc đó cùng đồ ăn bình thường vào dạ dày cùng một lúc nên gây ra phản ứng sặc và nôn khan. Chắc chắn đã có người bỏ thuốc vào thức ăn. Cho người điều tra đi, trước khi mọi chuyện càng lúc càng trở nên nghiêm trọng."
Thế rồi, chẳng ai nói thêm gì cả. Bác sĩ Kim thì tập trung nghĩ cách để chữa cho Aeron một cách nhanh nhất. Lee Han Gyeum thì đang nghĩ cách để điều tra ra chuyện này. Còn Yoon Bae, trong đầu cậu vẫn luôn trằn trọc về câu hỏi kia: Tại sao cậu lại không bị ngộ độc?
Kể từ thời điểm đó cho đến tận buổi chiều ngày hôm sau Aeron mới có dấu hiệu tỉnh lại. Kim Ahn đã luôn ở trong phòng để theo dõi tình hình của anh. Mở mắt ra, cảm thấy đầu đau vô cùng, cổ họng cũng rất rất. Aeron gần như không thể nói được, chỉ thể gắng gượng đưa bàn tay không còn chút sức ra gạt đổ ly nước trên chiếc tủ nhỏ bên giường để thu hút sự chú ý của Kim Ahn.
Giật mình trước tiếng động đột ngột, Kim Ahn theo phản xạ quay lại thì thấy Aeron đã tỉnh rồi. Anh vội vàng tới bên giường, nhanh chóng hỏi:
"Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
Aeron gật đầu. Thật may vì hôm qua Kim Ahn đã cho anh uống thuốc giải sớm. Sau đó, Kim Ahn đã ngồi bên cạnh thuật lại toàn bộ những gì mà mình biết vào ngày hôm qua. Nói chung, kết luận của câu chuyện này chính là Aeron đã bị đầu độc, tức là, vẫn còn một gián điệp nữa đang ở trong căn biệt thự này của anh.