Thì ra đây chính là cảm giác bị phản bội. Aeron chắc hẳn cũng đang cảm thấy thế này. Yoon Bae quay sang nhìn nữ người hầu đã nhờ vả cậu đứng ở gần đó, nhưng cô ta chỉ khẽ cúi đầu xuống chứ không hề lên tiếng biện minh cho cậu câu nào.
“Thế nào? Không nói được câu gì nữa rồi đúng chứ? Tại sao hôm đó cậu lại không uống tô canh đó? Tại sao?!”
“Tại vì tôi lo cho anh!”
Lại thêm một cú đấm nữa giáng xuống bên má đã sớm đỏ ửng của Yoon Bae. Cậu ngã nhoài xuống đất, Aeron lại kéo cậu lên.
“Lo cho tôi? Vậy tại sao cậu lại làm điều đó? Cậu có biết tên đó là ai không hả? Nó là kẻ thù lớn nhất của tôi và công ty tôi. Nó đã muốn trừ khử tôi lâu lắm rồi! Và… hai cái tên mà cậu đã nhìn thấy sau vườn mang hình xăm giống nhau đó chính là người mà nó sai tới để hại tôi đấy, biết không?!”
“Tôi phải biết kiểu gì đây? Tôi chẳng biết gì về anh cả. Hơn nữa, cậu ấy cũng không hề sai tôi làm bất cứ chuyện gì cả. Thứ bột đó là tự nhiên tôi nhìn thấy và tự tay tôi cho vào. Bây giờ thì anh đã hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì nhanh chóng giết tôi đi! Tôi cũng đã chướng mắt anh từ lâu lắm rồi!”
Yoon Bae vừa dứt lời, tất cả những vệ sĩ đang đứng xung quanh đó đều rút súng ra chĩa thẳng về phía cậu. Lee Han Gyeum cũng vậy. Anh ta cũng nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, sắc lạnh như một kẻ thù. Ấy vậy mà Aeron lại lần nữa đưa tay bóp lấy má cậu, lần này anh lại thể hiện sự tức giận bằng cách nhoẻn miệng cười.
“Dám phản bội tôi… gan của cậu đúng là to bằng trời rồi. Đã vậy còn cố chấp bao che cho tên khốn kiếp đó. Để tôi xem cậu bao che cho nó được đến bao giờ.”
Nói rồi, Aeron mạnh tay buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoon Bae ra. Anh ra lệnh cho hai người vệ sĩ đứng hai bên bắt giam cậu xuống hầm tối. Cũng kể từ lúc này Yoon Bae mới khám phá ra một nơi khác nữa trong căn biệt thự này mà cậu chưa từng thấy, chính là căn hầm chứa toàn đồ cũ và bụi bẩn, trông đáng sợ vô cùng.
Khi cửa của căn hầm đóng lại, căn phòng không còn một chút ánh sáng nào. Yoon Bae bị xích một chân trong một góc phòng, chỉ nghe thấy toàn những tiếng chuột kêu, nhện, muỗi. Nghĩ lại, cậu bất giác cảm thấy thích chiếc chuồng sắt khi trước hơn là căn hầm này. Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào nữa.
Sau đó vài ngày liền, Yoon Bae không hề có gì bỏ bụng cả, thậm chí chỉ là một chút nước cũng hoàn toàn không. Cậu không biết chuyện gì xảy ra bên trên, càng không biết bản thân bây giờ trông ra sao cả. Đói, khát, lạnh, nỗi sợ, sự thất vọng và bất lực cùng trộn lẫn lại, Yoon Bae hiện tại đang đau khổ vô cùng.
Hôm nay, cửa hầm đột nhiên mở ra. Yoon Bae nằm quay người vào trong. Lúc này cậu căn bản là không còn chút sức nào để quay người ra nữa. Cậu nhìn thấy trên bờ tường một cái bóng lớn. Quả nhiên là Aeron đã tìm xuống rồi.
Anh bước xuống hầm rồi chầm chậm đến gần, sau đó lại không chút thương tình mà túm tóc Yoon Bae kéo lên. Nhìn gương mặt đã sớm lấm lem, nhợt nhạt không chút sức sống nào của Yoon Bae, anh vốn cho rằng cậu đã biết sợ rồi và sẽ thừa nhận mọi chuyện. Không ngờ anh còn chưa kịp nói gì, đến cả quay người ra cậu còn không muốn làm mà lại chủ động nói với anh:
“Không phải tôi. Không phải cậu ấy. Chúng tôi không làm gì hết. Nếu anh còn không tin nữa thì giết quách tôi đi.”
Aeron kỳ thực có hơi ngạc nhiên. Anh không tin một người luôn qua loa mà chấp nhận tất cả như Yoon Bae bây giờ đã bị hành hạ đến thế này rồi vẫn còn cứng đầu cứng miệng. Anh nghiến răng thật chặt, nhưng lại không nói gì cả, trực tiếp giáng thẳng một cú đấm vào giữa mặt Yoon Bae. Mặc dù máu mũi đã bắt đầu chạy ra, cậu vẫn nhất quyết không để bản thân phát ra một tiếng kêu nào hết. Aeron thấy vậy thì lại càng bực mình hơn nữa. Anh buông tay đẩy cậu ngã xuống rồi nhanh chóng cởi chiếc thắt lưng của mình ra. Liên tiếp những nhất đánh giáng xuống cơ thể nhỏ nhắn của Yoon Bae, người đang đứng trước mặt cậu bây giờ đây đã hoàn toàn không còn một chút thương tâm nào cả.
Yoon Bae đương nhiên rất đau, cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Những nhát roi như xé toạc da thịt, cậu tự nhủ nếu bản thân không chịu được thì sẽ thua trận, giống như những lúc ở trên đấu trường.
Rốt cuộc, sau hàng trăm nhát roi, Aeron đã thấm mệt mà Yoon Bae vẫn chẳng có chút thay đổi gì. Nhìn cậu nằm co ro dưới sàn với cơ thể run lẩy bẩy, anh lại cúi người túm lấy tóc cậu, vật ngửa lên.
“Này, Yoon Bae à… chỉ là một câu nói thôi mà… có gì khó khăn vậy? Em dựa vào cái gì mà nhất định phải bảo vệ cho thằng ranh đó vậy chứ? Chỉ cần em chịu thừa nhận, chỉ một câu thôi, tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng và tha thứ cho em, sẽ quay lại đối xử tốt với em như trước. Nào… nói đi… được chứ? Tôi biết là em có lý do gì đó. Tôi biết em sẽ không phản bội tôi đâu mà.”
“Thế nào? Không nói được câu gì nữa rồi đúng chứ? Tại sao hôm đó cậu lại không uống tô canh đó? Tại sao?!”
“Tại vì tôi lo cho anh!”
Lại thêm một cú đấm nữa giáng xuống bên má đã sớm đỏ ửng của Yoon Bae. Cậu ngã nhoài xuống đất, Aeron lại kéo cậu lên.
“Lo cho tôi? Vậy tại sao cậu lại làm điều đó? Cậu có biết tên đó là ai không hả? Nó là kẻ thù lớn nhất của tôi và công ty tôi. Nó đã muốn trừ khử tôi lâu lắm rồi! Và… hai cái tên mà cậu đã nhìn thấy sau vườn mang hình xăm giống nhau đó chính là người mà nó sai tới để hại tôi đấy, biết không?!”
“Tôi phải biết kiểu gì đây? Tôi chẳng biết gì về anh cả. Hơn nữa, cậu ấy cũng không hề sai tôi làm bất cứ chuyện gì cả. Thứ bột đó là tự nhiên tôi nhìn thấy và tự tay tôi cho vào. Bây giờ thì anh đã hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì nhanh chóng giết tôi đi! Tôi cũng đã chướng mắt anh từ lâu lắm rồi!”
Yoon Bae vừa dứt lời, tất cả những vệ sĩ đang đứng xung quanh đó đều rút súng ra chĩa thẳng về phía cậu. Lee Han Gyeum cũng vậy. Anh ta cũng nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, sắc lạnh như một kẻ thù. Ấy vậy mà Aeron lại lần nữa đưa tay bóp lấy má cậu, lần này anh lại thể hiện sự tức giận bằng cách nhoẻn miệng cười.
“Dám phản bội tôi… gan của cậu đúng là to bằng trời rồi. Đã vậy còn cố chấp bao che cho tên khốn kiếp đó. Để tôi xem cậu bao che cho nó được đến bao giờ.”
Nói rồi, Aeron mạnh tay buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoon Bae ra. Anh ra lệnh cho hai người vệ sĩ đứng hai bên bắt giam cậu xuống hầm tối. Cũng kể từ lúc này Yoon Bae mới khám phá ra một nơi khác nữa trong căn biệt thự này mà cậu chưa từng thấy, chính là căn hầm chứa toàn đồ cũ và bụi bẩn, trông đáng sợ vô cùng.
Khi cửa của căn hầm đóng lại, căn phòng không còn một chút ánh sáng nào. Yoon Bae bị xích một chân trong một góc phòng, chỉ nghe thấy toàn những tiếng chuột kêu, nhện, muỗi. Nghĩ lại, cậu bất giác cảm thấy thích chiếc chuồng sắt khi trước hơn là căn hầm này. Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào nữa.
Sau đó vài ngày liền, Yoon Bae không hề có gì bỏ bụng cả, thậm chí chỉ là một chút nước cũng hoàn toàn không. Cậu không biết chuyện gì xảy ra bên trên, càng không biết bản thân bây giờ trông ra sao cả. Đói, khát, lạnh, nỗi sợ, sự thất vọng và bất lực cùng trộn lẫn lại, Yoon Bae hiện tại đang đau khổ vô cùng.
Hôm nay, cửa hầm đột nhiên mở ra. Yoon Bae nằm quay người vào trong. Lúc này cậu căn bản là không còn chút sức nào để quay người ra nữa. Cậu nhìn thấy trên bờ tường một cái bóng lớn. Quả nhiên là Aeron đã tìm xuống rồi.
Anh bước xuống hầm rồi chầm chậm đến gần, sau đó lại không chút thương tình mà túm tóc Yoon Bae kéo lên. Nhìn gương mặt đã sớm lấm lem, nhợt nhạt không chút sức sống nào của Yoon Bae, anh vốn cho rằng cậu đã biết sợ rồi và sẽ thừa nhận mọi chuyện. Không ngờ anh còn chưa kịp nói gì, đến cả quay người ra cậu còn không muốn làm mà lại chủ động nói với anh:
“Không phải tôi. Không phải cậu ấy. Chúng tôi không làm gì hết. Nếu anh còn không tin nữa thì giết quách tôi đi.”
Aeron kỳ thực có hơi ngạc nhiên. Anh không tin một người luôn qua loa mà chấp nhận tất cả như Yoon Bae bây giờ đã bị hành hạ đến thế này rồi vẫn còn cứng đầu cứng miệng. Anh nghiến răng thật chặt, nhưng lại không nói gì cả, trực tiếp giáng thẳng một cú đấm vào giữa mặt Yoon Bae. Mặc dù máu mũi đã bắt đầu chạy ra, cậu vẫn nhất quyết không để bản thân phát ra một tiếng kêu nào hết. Aeron thấy vậy thì lại càng bực mình hơn nữa. Anh buông tay đẩy cậu ngã xuống rồi nhanh chóng cởi chiếc thắt lưng của mình ra. Liên tiếp những nhất đánh giáng xuống cơ thể nhỏ nhắn của Yoon Bae, người đang đứng trước mặt cậu bây giờ đây đã hoàn toàn không còn một chút thương tâm nào cả.
Yoon Bae đương nhiên rất đau, cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Những nhát roi như xé toạc da thịt, cậu tự nhủ nếu bản thân không chịu được thì sẽ thua trận, giống như những lúc ở trên đấu trường.
Rốt cuộc, sau hàng trăm nhát roi, Aeron đã thấm mệt mà Yoon Bae vẫn chẳng có chút thay đổi gì. Nhìn cậu nằm co ro dưới sàn với cơ thể run lẩy bẩy, anh lại cúi người túm lấy tóc cậu, vật ngửa lên.
“Này, Yoon Bae à… chỉ là một câu nói thôi mà… có gì khó khăn vậy? Em dựa vào cái gì mà nhất định phải bảo vệ cho thằng ranh đó vậy chứ? Chỉ cần em chịu thừa nhận, chỉ một câu thôi, tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng và tha thứ cho em, sẽ quay lại đối xử tốt với em như trước. Nào… nói đi… được chứ? Tôi biết là em có lý do gì đó. Tôi biết em sẽ không phản bội tôi đâu mà.”