Cộc! Cộc!
“Ông chủ! Ông chủ có ở trong phòng không ạ?”
Đối với một người luôn bận rộn như Aeron mà nói, một ngày nghỉ như ngày hôm nay là vô cùng quý giá. Anh vốn định sẽ ngủ bù lại cho những ngày trước, nhưng mới sáng sớm đã bị tiếng gõ cửa gây phiền.
Anh bực mình rời khỏi giường, ra ngoài mở cửa rồi sẵng giọng:
“Sao mà ồn quá vậy?!”
Nữ người hầu trước mặt bị vẻ mặt giận dữ và chất giọng đanh thép của anh làm cho sợ hãi. Cô rụt rè cúi đầu nhưng vẫn ấp úng nói:
“Xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ. Nhưng, nhưng mà… cậu Yoon đã mất tích rồi.”
Câu nói của nữ người hầu tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một tiếng sét đánh ngang tai Aeron. Anh sững người, mặt tối sầm, căng mắt nhìn cô gái trước mặt.
“Gì hả?”
“Cậu, cậu Yoon đã mất tích rồi ạ. Tôi vừa mới qua phòng gọi cậu ấy dậy, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy ai thưa, nên, nên tôi đã tự ý mở cửa ra… cậu ấy không có ở trong phòng. Tôi đã kêu mọi người chạy đi tìm rồi, nhưng mà… quả thực là cậu ấy không có ở trong biệt thự ạ.”
Nữ người hầu vừa dứt lời, Aeron lập tức quay vào phòng, lấy điện thoại gọi cho Lee Han Gyeum. Quả nhiên, anh đã sai Han Gyeum cho người bắt đầu lùng sục khắp nơi để tìm Yoon Bae, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng sốt ruột.
Thấy Aeron từ trên lầu bước xuống một cách vội vàng, quần áo cũng đã thay rồi, Na Min Ji lại thấy rất khó hiểu. Cô không hiểu, anh rốt cuộc vì lí do gì mà lại trở nên sốt sắng như vậy. Càng không hiểu Yoon Bae rốt cuộc có vị trí gì ở trong lòng anh.
Cứ vậy, cả một ngày trời Aeron đứng ngồi không yên. Cho đến khi quay về anh vẫn sốt ruột ngồi ở phòng khách chờ tin. Điều đó khiến Min Ji rất khó chịu.
Lúc này, ở phía Yoon Bae, cậu vẫn cứ đi, chẳng biết là đã đi bao xa nữa. Cơ thể sớm đã mệt lả, đôi chân trần sớm đã đau lắm rồi. Cậu đã đi suốt một đêm, thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ý định dừng lại. Những người xung quanh đi qua cậu, ai cũng đều né tránh. Bởi cậu đi trên đường hệt như một cái xác, quần áo đàng hoàng như lại đi chân trần, vẻ mặt nhợt nhạt, ánh mắt lờ đờ, chẳng khác gì một tên ăn mày cả.
Có vẻ như vì sức lực đã cạn kiệt, Yoon Bae bỗng nhiên khuỵ xuống giữa đường. Vậy mà những người xung quanh lại chẳng hề ngó ngàng giúp đỡ gì, chỉ đứng đó xì xào, chỉ trỏ. Thật may, vẫn có một người phụ nữ trung niên bước ra đỡ lấy cậu. Bà khẽ lay người cậu, dịu dàng hỏi thăm:
“Cậu trai trẻ, ôi trời, sao lại nhợt nhạt thế này? Cậu có sao không?”
Yoon Bae chỉ là kiệt sức mà khuỵ xuống đây, cậu vẫn chưa bất tỉnh. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt bất giác nghĩ đến mẹ, nhưng vẻ mặt lờ đờ vẫn như vậy, cậu chẳng nói câu gì. Người phụ nữ lớn tuổi đó dìu cậu vào một quán ăn, cho cậu uống nước cho lại sức xong thì gọi cho cậu một phần cơm thịt.
“Cậu trai trẻ này, phần cơm này tôi đã trả tiền rồi. Cậu ăn xong thì về nhà đi nhé. Trông cậu yếu lắm đó. Lỡ như lại kiệt sức giữa đường nữa, chưa chắc sẽ có người giúp cậu đâu.”
Nói rồi, người phụ nữ còn chưa kịp để cho Yoon Bae nói lời cảm ơn đã vội vàng rời đi. Sau đó cậu chỉ thể ngồi đó một mình cố gắng ăn hết đĩa cơm cho dù trong lòng không hề muốn ăn chút nào cả.
“Này!”
Giọng nói đột ngột vang lên bên tai khiến cậu giật mình.
“Tên người nước ngoài đó đâu rồi? Sao mày lại ở đây một mình hả?”
Quay sang nhìn con người bên cạnh, gương mặt Yoon Bae phút chốc liền tái mét đi. Cậu sợ hãi đến mức tay run lẩy bẩy, chiếc thìa cũng cứ vậy mà rơi xuống sàn. Người đứng trước mặt cậu lúc này không ai khác lại chính là tên chủ nhân trước kia và đồng bọn của lão. Hình ảnh cực khổ của cậu khi còn thuộc quyền sở hữu của lão vụt qua trong đầu cậu trong giây lát. Cậu vội vã đứng dậy lùi lại đằng sau.
Trước phản ứng này lão già kia bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
“Sao nào? Bị vứt bỏ rồi à? Ôi chà… đúng là những tên khốn nhà giàu. Bỏ ra số tiền lớn như thế để mua con chó cưng của tao về, giờ lại thẳng tay vứt bỏ đi như vậy. Hửm? Trông mày bây giờ có vẻ tự do tự tại quá nhỉ? Bộ đồ mày đang mặc thật chẳng xứng với mày chút nào. Được rồi. Mày không đáng được tự do đâu, mày biết không? Nên là, theo tao về đi, nhé!”
Nói xong, lão ta hả hê cười một tràng thật lớn. Những lời nói của lão lại càng khiến Yoon Bae kích động và sợ hãi hơn. Tên đồng bọn nghe lão nói xong, không chút chần chừ liền tiến tới nắm lấy cổ tay cậu. Trước kia có lẽ cậu sẽ không dám phản kháng hay làm gì cả, nhưng lúc này cậu đã bất giác theo phản xạ mà vung tay ra. Tên đồng bọn cũng vì hành động đó của cậu mà trợn tròn mắt lên, thẳng tay tát vào mặt cậu một cái.
“Láo toét! Thằng tây đó có vẻ như đã cưng chiều quá mày rồi!”
Không muốn bị bắt lại, Yoon Bae chẳng thèm nghe hắn nói, vội vã tháo chạy ra ngoài. Cậu dù có phải sống vật vã bên ngoài đến chết cũng không muốn trở về làm công cụ kiếm tiền, xả stress của những tên khốn độc ác kia. Cậu chỉ còn cách chạy đi, dùng hết sức chạy thật nhanh để không bị bắt lại.
“Ông chủ! Ông chủ có ở trong phòng không ạ?”
Đối với một người luôn bận rộn như Aeron mà nói, một ngày nghỉ như ngày hôm nay là vô cùng quý giá. Anh vốn định sẽ ngủ bù lại cho những ngày trước, nhưng mới sáng sớm đã bị tiếng gõ cửa gây phiền.
Anh bực mình rời khỏi giường, ra ngoài mở cửa rồi sẵng giọng:
“Sao mà ồn quá vậy?!”
Nữ người hầu trước mặt bị vẻ mặt giận dữ và chất giọng đanh thép của anh làm cho sợ hãi. Cô rụt rè cúi đầu nhưng vẫn ấp úng nói:
“Xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ. Nhưng, nhưng mà… cậu Yoon đã mất tích rồi.”
Câu nói của nữ người hầu tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một tiếng sét đánh ngang tai Aeron. Anh sững người, mặt tối sầm, căng mắt nhìn cô gái trước mặt.
“Gì hả?”
“Cậu, cậu Yoon đã mất tích rồi ạ. Tôi vừa mới qua phòng gọi cậu ấy dậy, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy ai thưa, nên, nên tôi đã tự ý mở cửa ra… cậu ấy không có ở trong phòng. Tôi đã kêu mọi người chạy đi tìm rồi, nhưng mà… quả thực là cậu ấy không có ở trong biệt thự ạ.”
Nữ người hầu vừa dứt lời, Aeron lập tức quay vào phòng, lấy điện thoại gọi cho Lee Han Gyeum. Quả nhiên, anh đã sai Han Gyeum cho người bắt đầu lùng sục khắp nơi để tìm Yoon Bae, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng sốt ruột.
Thấy Aeron từ trên lầu bước xuống một cách vội vàng, quần áo cũng đã thay rồi, Na Min Ji lại thấy rất khó hiểu. Cô không hiểu, anh rốt cuộc vì lí do gì mà lại trở nên sốt sắng như vậy. Càng không hiểu Yoon Bae rốt cuộc có vị trí gì ở trong lòng anh.
Cứ vậy, cả một ngày trời Aeron đứng ngồi không yên. Cho đến khi quay về anh vẫn sốt ruột ngồi ở phòng khách chờ tin. Điều đó khiến Min Ji rất khó chịu.
Lúc này, ở phía Yoon Bae, cậu vẫn cứ đi, chẳng biết là đã đi bao xa nữa. Cơ thể sớm đã mệt lả, đôi chân trần sớm đã đau lắm rồi. Cậu đã đi suốt một đêm, thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ý định dừng lại. Những người xung quanh đi qua cậu, ai cũng đều né tránh. Bởi cậu đi trên đường hệt như một cái xác, quần áo đàng hoàng như lại đi chân trần, vẻ mặt nhợt nhạt, ánh mắt lờ đờ, chẳng khác gì một tên ăn mày cả.
Có vẻ như vì sức lực đã cạn kiệt, Yoon Bae bỗng nhiên khuỵ xuống giữa đường. Vậy mà những người xung quanh lại chẳng hề ngó ngàng giúp đỡ gì, chỉ đứng đó xì xào, chỉ trỏ. Thật may, vẫn có một người phụ nữ trung niên bước ra đỡ lấy cậu. Bà khẽ lay người cậu, dịu dàng hỏi thăm:
“Cậu trai trẻ, ôi trời, sao lại nhợt nhạt thế này? Cậu có sao không?”
Yoon Bae chỉ là kiệt sức mà khuỵ xuống đây, cậu vẫn chưa bất tỉnh. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt bất giác nghĩ đến mẹ, nhưng vẻ mặt lờ đờ vẫn như vậy, cậu chẳng nói câu gì. Người phụ nữ lớn tuổi đó dìu cậu vào một quán ăn, cho cậu uống nước cho lại sức xong thì gọi cho cậu một phần cơm thịt.
“Cậu trai trẻ này, phần cơm này tôi đã trả tiền rồi. Cậu ăn xong thì về nhà đi nhé. Trông cậu yếu lắm đó. Lỡ như lại kiệt sức giữa đường nữa, chưa chắc sẽ có người giúp cậu đâu.”
Nói rồi, người phụ nữ còn chưa kịp để cho Yoon Bae nói lời cảm ơn đã vội vàng rời đi. Sau đó cậu chỉ thể ngồi đó một mình cố gắng ăn hết đĩa cơm cho dù trong lòng không hề muốn ăn chút nào cả.
“Này!”
Giọng nói đột ngột vang lên bên tai khiến cậu giật mình.
“Tên người nước ngoài đó đâu rồi? Sao mày lại ở đây một mình hả?”
Quay sang nhìn con người bên cạnh, gương mặt Yoon Bae phút chốc liền tái mét đi. Cậu sợ hãi đến mức tay run lẩy bẩy, chiếc thìa cũng cứ vậy mà rơi xuống sàn. Người đứng trước mặt cậu lúc này không ai khác lại chính là tên chủ nhân trước kia và đồng bọn của lão. Hình ảnh cực khổ của cậu khi còn thuộc quyền sở hữu của lão vụt qua trong đầu cậu trong giây lát. Cậu vội vã đứng dậy lùi lại đằng sau.
Trước phản ứng này lão già kia bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
“Sao nào? Bị vứt bỏ rồi à? Ôi chà… đúng là những tên khốn nhà giàu. Bỏ ra số tiền lớn như thế để mua con chó cưng của tao về, giờ lại thẳng tay vứt bỏ đi như vậy. Hửm? Trông mày bây giờ có vẻ tự do tự tại quá nhỉ? Bộ đồ mày đang mặc thật chẳng xứng với mày chút nào. Được rồi. Mày không đáng được tự do đâu, mày biết không? Nên là, theo tao về đi, nhé!”
Nói xong, lão ta hả hê cười một tràng thật lớn. Những lời nói của lão lại càng khiến Yoon Bae kích động và sợ hãi hơn. Tên đồng bọn nghe lão nói xong, không chút chần chừ liền tiến tới nắm lấy cổ tay cậu. Trước kia có lẽ cậu sẽ không dám phản kháng hay làm gì cả, nhưng lúc này cậu đã bất giác theo phản xạ mà vung tay ra. Tên đồng bọn cũng vì hành động đó của cậu mà trợn tròn mắt lên, thẳng tay tát vào mặt cậu một cái.
“Láo toét! Thằng tây đó có vẻ như đã cưng chiều quá mày rồi!”
Không muốn bị bắt lại, Yoon Bae chẳng thèm nghe hắn nói, vội vã tháo chạy ra ngoài. Cậu dù có phải sống vật vã bên ngoài đến chết cũng không muốn trở về làm công cụ kiếm tiền, xả stress của những tên khốn độc ác kia. Cậu chỉ còn cách chạy đi, dùng hết sức chạy thật nhanh để không bị bắt lại.