Aeron giật mình, lời nói của Kim Ahn như thể giúp anh gỡ ra khỏi lồng ngực một tảng đá lớn. Anh bật dậy ngay lập tức rồi chạy vào phòng tới bên cạnh Yoon Bae. Lúc này chỗ bị băng bó không chỉ là cổ tay. Toàn thân của Yoon Bae dường như bị bịt kín bởi băng y tế chỉ hé ra một vài kẽ hở chẳng đáng là gì.
Kim Ahn cũng đóng cửa rồi quay lại trong phòng. Nhìn vẻ mặt hoang mang của Aeron, anh điềm nhiên lên tiếng:
“Kinh ngạc cái quái gì chứ? Cậu là người khiến cậu ta thành ra như thế mà, không phải sao? Tôi vốn dĩ chỉ định cầm máu rồi khâu vết thương cho cậu ta thôi. Nhưng tôi thấy cậu ta trông có vẻ không ổn lắm nên đành thử kiểm tra tổng thể. Biết gì không hả? Bệnh suy dinh dưỡng của cậu ta bây giờ nghiêm trọng lắm rồi. Cậu bỏ đói cậu ta à? Đã thế còn đánh đập dã man như vậy. À, còn nữa. Cậu cho cậu ta uống nước chứ?”
“Có.”
“Vậy tại sao cơ thể cậu ta lại mất nước nhiều vậy nhỉ? Có vẻ cậu ta đã khóc rất nhiều. Cậu đã thử điều tra về chuyện mà tên vệ sĩ đó nói chưa? Cậu không định thử tin cậu ta một lần hả? Tôi không biết cậu dựa vào cái gì mà lại tin rằng cậu ta là người làm ra loại chuyện đó. Nhưng mà… theo tôi thì cậu ta không có khả năng để làm ra những chuyện đó đâu. Suy nghĩ lại cho kỹ đi. Tôi bận rồi.”
Dứt lời, Kim Ahn liền nhanh chóng dọn đồ rời đi, để lại Aeron với hàng tá những suy nghĩ rắc rối trong đầu sau những gì anh nói.
Sau đó, Aeron cứ ngồi bên cạnh Yoon Bae, vừa sốt ruột lo toan, vừa tầm tư suy nghĩ như thế. Anh mấy ngày liền cũng không ăn, không uống, thi thoảng lại ngủ gục bên cạnh cậu.
“Thế nào rồi? Cậu ta có tỉnh lại không?”
“Chưa thấy tỉnh lại. Mấy ngày nay rồi.”
“Vừa bị đánh đập, hành hạ, vừa bị bỏ đói như thế, lại còn mất bao nhiêu máu, giờ có cứu được cũng chưa chắc mấy hôm nữa sẽ tỉnh lại.”
“Chắc chắn là sẽ chết sớm thôi.”
“Đáng đời.”
“Kế hoạch của chúng ta hoàn hảo như vậy mà. Phải trả thù cho Min Ji chứ.”
“Cô Lee, cô lấy thứ bột đó ở đâu thế?”
“Bên ngoài tôi có một người bạn là dược sĩ. Cậu Hong trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đã ghé vào lấy giúp tôi. Tôi diễn đạt quá đúng không? Lẽ ra tôi nên đi làm diễn viên mới đúng.”
“Đạt cái gì chứ? Diễn như cô ấy, chỉ có những thằng ngu ngốc như cậu ta mới tin thôi.”
“Dù sao thì thật may vì hôm đó cậu ta không uống bát canh đó. Tôi đã cố tình sắp xếp cho cậu ta bắt canh không có độc, nhưng vì cậu ta không uống nên bằng chứng càng cụ thể, rõ ràng hơn.”
“Thật ngu ngốc!”
“Cậu ta đáng bị như vậy, thứ xui xẻo không đâu!”
Đoạn ghi âm dừng lại, Lee Han Gyeum gật gật đầu rồi đưa một vali chứa đầy tiền cùng một chiếc chìa khóa cho Oh Seon Mi.
“Làm tốt lắm. Nhiêu đây là đủ rồi. Bây giờ cô đã được tự do rồi. Trước tiên hãy cứ đem tiền tới căn nhà theo địa chỉ mà tôi đưa cho đi đã, sau đó hãy tới đón con trai cô về. Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đã cho người điều tra rồi. Con trai cô vẫn đang sống rất khỏe mạnh.”
Oh Seon Mi nhận mấy chiếc vali và chìa khóa nhà mà Lee Han Gyeum đưa cho, liên tục cúi đầu cảm tạ. Lee Han Gyeum thậm chí đã giúp con trai cô làm hồ sơ để nhập học vào ngôi trường tiểu học gần đó.
Trong tay đã có đủ bằng chứng, Han Gyeum ngay lập tức chạy đến biệt thự tìm Aeron. Trước khi lên phòng tìm Aeron, anh đã ra lệnh cho người của mình tập hợp tất cả các vệ sĩ và người hầu trong biệt thự lại.
Cộc! Cộc! Cộc!
Gõ cửa, không thấy Aeron phản hồi lại, Han Gyeum tự mình mở cửa ra xem. Không có ở trong phòng sao? À, Yoon Bae vẫn đang bất tỉnh. Có lẽ bây giờ anh đã mọc rễ bên giường cậu rồi.
Đứng trước cửa phòng Yoon Bae, lần này Han Gyeum không gõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào. Đúng như anh đoán, lúc này Aeron đang ngồi bên giường, cầm chặt tay Yoon Bae đặt trên trán.
“Trông cậu cũng thảm hại quá nhỉ?”
“Anh tới đây làm gì? Mấy ngày nay anh đã biến đi đâu?”
“Tôi có thứ này cho cậu xem, và có lẽ sẽ làm cậu hối hận đấy.”
Hai người cùng ngồi bên bàn đọc sách của Yoon Bae. Lee Han Gyeum lấy ra tất cả những bằng chứng mà mình thu thập được cho Aeron, xem bình tĩnh nói:
“Tôi không tin tên nhóc kia có đủ can đảm để làm ra chuyện này cho dù nó có từng là tuyển thủ boxing đi chăng nữa. Tôi cũng không ngờ cậu lại kích động đến như vậy chỉ sau những tấm ảnh và đoạn video mà tên vệ sĩ kia đưa ra. Cậu mất cảnh giác quá rồi, Aeron à. Chẳng cẩn thận chút nữa cả.”
Aeron lặng người trong khi xem từng đoạn video một, nhất là khi nghe được đoạn ghi âm từ đám vệ sĩ, người hầu kia. Nhận ra bản thân thực sự đã trách nhầm Yoon Bae, đúng như lời Han Gyeum, Aeron vô cùng hối hận. Anh vừa giận người, vừa giận mình, thẳng tay đấm một cái thật mạnh vào tường sau đó nén cơn giận lại rồi xuống nhà dưới cùng Han Gyeum.
Kim Ahn cũng đóng cửa rồi quay lại trong phòng. Nhìn vẻ mặt hoang mang của Aeron, anh điềm nhiên lên tiếng:
“Kinh ngạc cái quái gì chứ? Cậu là người khiến cậu ta thành ra như thế mà, không phải sao? Tôi vốn dĩ chỉ định cầm máu rồi khâu vết thương cho cậu ta thôi. Nhưng tôi thấy cậu ta trông có vẻ không ổn lắm nên đành thử kiểm tra tổng thể. Biết gì không hả? Bệnh suy dinh dưỡng của cậu ta bây giờ nghiêm trọng lắm rồi. Cậu bỏ đói cậu ta à? Đã thế còn đánh đập dã man như vậy. À, còn nữa. Cậu cho cậu ta uống nước chứ?”
“Có.”
“Vậy tại sao cơ thể cậu ta lại mất nước nhiều vậy nhỉ? Có vẻ cậu ta đã khóc rất nhiều. Cậu đã thử điều tra về chuyện mà tên vệ sĩ đó nói chưa? Cậu không định thử tin cậu ta một lần hả? Tôi không biết cậu dựa vào cái gì mà lại tin rằng cậu ta là người làm ra loại chuyện đó. Nhưng mà… theo tôi thì cậu ta không có khả năng để làm ra những chuyện đó đâu. Suy nghĩ lại cho kỹ đi. Tôi bận rồi.”
Dứt lời, Kim Ahn liền nhanh chóng dọn đồ rời đi, để lại Aeron với hàng tá những suy nghĩ rắc rối trong đầu sau những gì anh nói.
Sau đó, Aeron cứ ngồi bên cạnh Yoon Bae, vừa sốt ruột lo toan, vừa tầm tư suy nghĩ như thế. Anh mấy ngày liền cũng không ăn, không uống, thi thoảng lại ngủ gục bên cạnh cậu.
“Thế nào rồi? Cậu ta có tỉnh lại không?”
“Chưa thấy tỉnh lại. Mấy ngày nay rồi.”
“Vừa bị đánh đập, hành hạ, vừa bị bỏ đói như thế, lại còn mất bao nhiêu máu, giờ có cứu được cũng chưa chắc mấy hôm nữa sẽ tỉnh lại.”
“Chắc chắn là sẽ chết sớm thôi.”
“Đáng đời.”
“Kế hoạch của chúng ta hoàn hảo như vậy mà. Phải trả thù cho Min Ji chứ.”
“Cô Lee, cô lấy thứ bột đó ở đâu thế?”
“Bên ngoài tôi có một người bạn là dược sĩ. Cậu Hong trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đã ghé vào lấy giúp tôi. Tôi diễn đạt quá đúng không? Lẽ ra tôi nên đi làm diễn viên mới đúng.”
“Đạt cái gì chứ? Diễn như cô ấy, chỉ có những thằng ngu ngốc như cậu ta mới tin thôi.”
“Dù sao thì thật may vì hôm đó cậu ta không uống bát canh đó. Tôi đã cố tình sắp xếp cho cậu ta bắt canh không có độc, nhưng vì cậu ta không uống nên bằng chứng càng cụ thể, rõ ràng hơn.”
“Thật ngu ngốc!”
“Cậu ta đáng bị như vậy, thứ xui xẻo không đâu!”
Đoạn ghi âm dừng lại, Lee Han Gyeum gật gật đầu rồi đưa một vali chứa đầy tiền cùng một chiếc chìa khóa cho Oh Seon Mi.
“Làm tốt lắm. Nhiêu đây là đủ rồi. Bây giờ cô đã được tự do rồi. Trước tiên hãy cứ đem tiền tới căn nhà theo địa chỉ mà tôi đưa cho đi đã, sau đó hãy tới đón con trai cô về. Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đã cho người điều tra rồi. Con trai cô vẫn đang sống rất khỏe mạnh.”
Oh Seon Mi nhận mấy chiếc vali và chìa khóa nhà mà Lee Han Gyeum đưa cho, liên tục cúi đầu cảm tạ. Lee Han Gyeum thậm chí đã giúp con trai cô làm hồ sơ để nhập học vào ngôi trường tiểu học gần đó.
Trong tay đã có đủ bằng chứng, Han Gyeum ngay lập tức chạy đến biệt thự tìm Aeron. Trước khi lên phòng tìm Aeron, anh đã ra lệnh cho người của mình tập hợp tất cả các vệ sĩ và người hầu trong biệt thự lại.
Cộc! Cộc! Cộc!
Gõ cửa, không thấy Aeron phản hồi lại, Han Gyeum tự mình mở cửa ra xem. Không có ở trong phòng sao? À, Yoon Bae vẫn đang bất tỉnh. Có lẽ bây giờ anh đã mọc rễ bên giường cậu rồi.
Đứng trước cửa phòng Yoon Bae, lần này Han Gyeum không gõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào. Đúng như anh đoán, lúc này Aeron đang ngồi bên giường, cầm chặt tay Yoon Bae đặt trên trán.
“Trông cậu cũng thảm hại quá nhỉ?”
“Anh tới đây làm gì? Mấy ngày nay anh đã biến đi đâu?”
“Tôi có thứ này cho cậu xem, và có lẽ sẽ làm cậu hối hận đấy.”
Hai người cùng ngồi bên bàn đọc sách của Yoon Bae. Lee Han Gyeum lấy ra tất cả những bằng chứng mà mình thu thập được cho Aeron, xem bình tĩnh nói:
“Tôi không tin tên nhóc kia có đủ can đảm để làm ra chuyện này cho dù nó có từng là tuyển thủ boxing đi chăng nữa. Tôi cũng không ngờ cậu lại kích động đến như vậy chỉ sau những tấm ảnh và đoạn video mà tên vệ sĩ kia đưa ra. Cậu mất cảnh giác quá rồi, Aeron à. Chẳng cẩn thận chút nữa cả.”
Aeron lặng người trong khi xem từng đoạn video một, nhất là khi nghe được đoạn ghi âm từ đám vệ sĩ, người hầu kia. Nhận ra bản thân thực sự đã trách nhầm Yoon Bae, đúng như lời Han Gyeum, Aeron vô cùng hối hận. Anh vừa giận người, vừa giận mình, thẳng tay đấm một cái thật mạnh vào tường sau đó nén cơn giận lại rồi xuống nhà dưới cùng Han Gyeum.