- Nơi này thật đẹp, những bông hoa thược dược nở rực rỡ, hoa cẩm tú cầu khoe sắc, hoa cúc ngát hương, mẫu đơn cũng kiêu hãnh đứng một vùng, quả là muôn hoa muôn vẻ.
- Đúng đó, hoa viên nhà chúng ta chỉ xếp sau hoàng cung thôi, ngay cả tẩm cung của Hoa quý phi cũng không xây được như thế đâu.
- Hoa quý phi?
- Muội ở nhà nên đương nhiên không biết, nàng là phi tần được hoàng thương sủng ái nhất, ban cho Mai Hoa cung - tẩm cung chỉ sếp sau cung của hoàng hậu thôi đó.
- Aiza, nói chi xa xôi vậy chứ, muội thường ngày ở trong viện làm gì.
- Muội đọc sách, thêu thùa, đôi khi vẽ linh tinh gì đó hoặc chăm sóc mấy cây hoa...
- Muội có biết chơi đàn không.
Cô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát:
- Muội có biết một ít, nhưng muội lại thích múa hơn, chỉ là...
- Chỉ là làm sao cơ?
Cô lắc đầu, nụ cười nhạt nhòa, giống như mọi chuyện đã qua cứ cho qua đi, cô không muốn nhắc lại vậy.
- Vậy mấy ngày nữa muội khỏi bệnh, tỷ đàn muội múa được không, chúng ta song kiếm hợp bích.
- Muội có ý này.
Cô đột nhiên lên tiếng, nụ cười rạng rỡ thì thầm vào tai Thái Thanh điều gì đó, cô ấy cũng cười tươi mà gật gù tán thành:
- May mà có muội, ta còn không biết mấy ngày nữa nên làm sao, nhưng mà, như thế vết thương của muội không sao chứ.
- Trận này không nặng nên 2 3 ngày muội sẽ...
Cô biết mình lỡ lời nên nhanh chóng che miệng lại, dường như Thái Thanh cũng hiểu ra được gì đó nhưng vờ lờ đi và đánh lảng sang chuyện khác giống như không muốn để cô nhớ lại những chuyện muộn phiền.
Ở bên Hoàng phủ cũng gà bay chó chạy, náo loạn không kém vì trận đánh ấy, không khí bao trùm bên trong phủ khiến ai cũng không dám thở mạnh.
Ba ngày sau, Hoàng lão gia đi thị sát trở về, cũng là ngày mọi việc được điều tra hoàn tất, Tần Lan như chỉ đợi đến khi Hoàng Lương đã nghỉ ngơi lại sức rồi bẩm báo những chuyện xảy ra.
Mới về không dám nghỉ ngơi kĩ lưỡng đã nghe thấy việc trong nhà khiến Hoàng Lương tức sôi máu, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của Trấn Quốc Công phủ còn đâu. Hoàng Lương đập bàn RẦM một tiếng khiến Tần Lan cũng giật mình đám a hoàn đứng bên cạnh cũng sợ đến mức không dám thở mạnh.
- Người đâu, sai người đưa nhị tiểu thư tới đây, chuyện này phải làm cho ra nhẽ, con bé ngày càng hống hách không coi ai ra gì, còn không phạt há làm loạn sao.
- Dạ, Quốc công gia.
Kim Liên được đưa tới trước mặt hai người, nhìn thấy khuôn mặt tức giận ấy, Kim Liên run rẩy vừa tức giận vừa sợ hãi, hai tay nắm chặt tà áo, quỳ dưới đất không dám ngẩng mặt lên. Lão phu nhân cũng đã tới, Chu thị cũng nhanh chóng xuất hiện, quỳ xuống bên cạnh Kim Liên.
- Liên Nhi, con lại dám...
- Lão gia, Liên Nhi chỉ là nhất thời nông nổi, không cố ý làm hại tứ tiểu thư, xin lão phu nhân, lão gia cùng phu nhân nương tình tha cho con bé.
Chu thị ủy khuất khóc nức nở, đánh đòn phủ đầu khiến Hoàng lão mủn lòng, nhưng nhìn sang người vợ bên cạnh mình thì cũng không thể không nghiêm, Tần Lan cũng lên tiếng:
- Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ há có phải nói xuông, thường ngày nếu là hai tỷ muội bọn chúng gây gổ hay bất hòa thì có thể hiểu được, đây rõ ràng là Liên nha đầu bắt nạt tứ nha đầu, đâu phải trêu đùa, không những một lần mà nó đã diễn ra 15 năm qua ngay dưới mí mắt của ta, há ta có thể bỏ qua.
- Lão gia, người suy xét xem, dù sao tứ a đầu cũng vẫn là con gái của người, con bé từ nhỏ đã tách thiếp vì những lời của lão đạo sĩ đó nói nhưng há có phải như vậy, chàng xem đi.
Tần Lan đập mạnh quẻ sâm lên bàn, bên trên ghi rõ sinh thần bát tự của Yến Nhi, điều đáng kinh ngạc là nó khác hoàn toàn với quẻ bói về khắc cha khắc mẹ của lão đạo sĩ kia. Điều này khiến tất cả đều bàng hoàng, họ không biết nên đối diện như thế nào với quẻ cát tường được ghi rõ ràng rành mạch.
- Hoang đường, người đâu, sai người điều tra rõ, bắt kẻ điêu ngoa năm ấy về cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta phải khiến kẻ ăn đơm nói đặt khiến ta phải tận tay đưa con gái mình đến biệt viện xa xôi phải trả giá.
Hoàng Lương hoàn toàn tức giận sai người nhanh chóng đi bắt người, chỉ là qua mười mấy năm, không biết vị đạo sĩ già năm ấy còn sống hay đã chết, một màn này khiến hai người day dứt không thôi.
- Lão gia nhưng chuyện này không liên quan đến Liên Nhi, xin người khai ân.
Chu thị tiếp tục van nài, bò đến dưới chân Hoàng lão, bám lấy tà áo mà cầu xin, Kim Liên cũng khóc lóc mà cất giọng:
- Phụ thân, nữ nhi biết lỗi rồi, người tha lỗi cho con đi, con chỉ là nhất thời bị nha hoàn xíu giục nên mới phạm sai lầm, con sai rồi, người...
- Làm càn, con đường đường là tiểu thư mà lại để nha hoàn dắt mũi, quả là hồ đồ, quá hồ đồ rồi, 1 lần 2 lần thì còn nói thế, 15 năm con đánh tứ a đầu bao nhiêu trận thì tính sao đây, con nghĩ ta ngu muội hay đui mù hả.
Lời nói của Kim Liên càng khiến Hoàng Lương tức giận hơn nữa, ông không thể nghĩ được rằng đứa trẻ mà ông nhìn lớn lên lại có tâm địa như vậy, trong lòng ông dâng lên 1 nỗi tức giận và hối hận vô cùng.
- Người đâu, đánh Kim Liên 20 trượng, đưa đến Am Ni cô hối lỗi, chưa có sự cho phép của ta không ai được thả con bé, ngoài ra chép phạt gia quy 100 lần, khi nào xong thì nộp cho ta. Còn ai xin xỏ thì cùng đi luôn đi.
Hoàng phủ như vỡ trận, Hoàng Lương tức giận về phòng của mình, sai người canh cửa không cho bất kì ai làm phiền, một trận huyên náo càng khiến không khí trong phủ tối tăm ngột ngạt hơn.
-