- Yến Nhi, theo nguyên tác thì còn một đoạn sau khi cô nhập cung cùng hoàng thượng, tại sao lại thay đổi vậy chứ.
Cô bình thản nhấc chiếc bánh hoa mai trên bàn cắn một miếng, vị bánh ngọt thanh vừa cắn một miếng đã tan trong miệng đọng lại nơi cuối lưỡi. Sau đó cốc vào trán Miêu Miêu một cái nhẹ nhàng:
- Em đó, không phải 3 tháng trước Lưu công công có hỏi năm nay nhà ta có điền tên ai vào danh sách tuyển tú không sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác
3. Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút
4. Yêu Thầm Vợ Cũ
=====================================
Miêu Miêu khó hiểu gật đầu:
- Thì đúng vậy, tỷ tỷ của cô Mai Anh không phải cũng đã nói mình sẽ tham gia tuyển tú đợt này rồi sao?
Cô cười bất lực, tay vỗ lên trán cái bốp, thực sự không biết nên nói gì với cái hệ thống chậm tiêu của cô đây.
- Thế mà em vẫn không hiểu sao? Ta hỏi em, nữ chính của câu chuyện này là ai?
- Là tỷ tỷ của chị?
- Đúng, cốt truyện thực sự bắt đầu là khi nguyên chủ đã chết rồi kìa, tỷ tỷ của nguyên chủ khi tình cờ đọc được quyền nhật ký của cô ấy mới biết được toàn bộ sự thật. Sau đó, Mai Anh mới nhập cung, bắt đầu hành trình cung đấu của mình, lật đổ Chu quý phi lúc đó đang nắm quyền quản lý hậu cung. Còn sai người âm thầm lật lại những oan khuất của cô năm xưa, phanh phui tội ác của tam tỷ và tứ tỷ của nguyên chủ.
Nói đoạn, cô nhấp một ngụm trà cho nhẹ giọng mới nói tiếp:
- Sau 5 năm, cô ấy đã nắm toàn quyền quản lý hậu cung, sinh cho hoàng đế 2 trai 1 gái, được tấn phong hoàng hậu dưới sự ủng hộ của triều đình và các cung phi khác. Ngươi nói xem, giờ đây cô ấy đã nhập cung, vậy Chu quý phi mà ngươi nói cũng sẽ chịu báo ứng sớm thôi, ta còn cần nhập cung làm gì chứ.
- Túc chủ thật là tuyệt vời, vậy không phải là sắp hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ rồi sao? - Miêu Miêu vui như mở hội, bay lượn xung quanh.
Thấy Miêu Miêu bay vòng vòng, cô đưa tay lên xoa xoa thái dương của mình, tay còn lại tóm lấy Miêu Miêu dừng lại:
- Em đừng quay nữa, chị chóng mặt quá, có lẽ nhiều nhất là 5 năm nữa chúng ta có thể rời đi rồi.
- Chị cố gắng lên nha, tân lang trở lại rồi. - Nói đoạn Miêu Miêu nở nụ cười không thể khốn nạn hơn rồi biến mất.
Âu Dương Minh mở cửa phòng, khuôn mặt anh đỏ bừng vì rượu nhưng khi thấy cô thì cố gắng đứng vững khiến cô nhìn thấy cảnh đó cũng bật cười thành tiếng, nhanh chóng bước lên đỡ lấy anh, giọng nói dịu dàng:
- Chàng sao thế, ta có ăn thịt chàng đâu mà chàng lại đứng đơ ra như chờ phạt thế.
- Ta, ta, ta chỉ là.... sợ nàng ám mùi rượu thôi.
- Được rồi, chúng ta mau đi nghỉ thôi.
- Hả, nghỉ...nghỉ sao, ta, ta....
Mặt Âu Dương Minh đỏ bừng khi nghe những lời ấy khiến cô cũng cạn lời không biết nên làm gì với cái con người đầu gỗ này đây. Cô thở dài đầy bất lực, kéo anh ngồi cạnh giường:
- Ý là chàng định để ta trong đên tân hôn một mình chăn đơn gối chiếc sao?
Âu Dương Minh giật nảy, khuôn mặt thổi phồng:
- Ai dám bàn tán nàng chứ, tân nương của ta xinh như hoa, chỉ là ta sợ làm tổn thương nàng mà thôi.
- Phụt...
Cô bụm miệng cười trước khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại đang đỏ bừng vì rượu và pha chút ngại ngùng ấy.
- Vậy, chàng phải nhẹ nhàng với thiếp một chút nhé.
Đêm tân hôn qua đi trong không khí ngại ngùng và ám muội của đôi tân lang tân nương trẻ, đương nhiên với một người hiện đại như cô thì chuyện này đã được xem rất nhiều nhưng cũng là lần đầu tiên thực hiện.
...******Ba năm sau******...
Mai Anh thành công tuyển tú vào năm ấy, cô ấy không những được tấn phong quý nhân mà còn được hoàng thượng sủng ái vô cùng. Trong ba năm, cô ấy từ một quý nhân nhỏ bé, lật đổ được Chu quý phi lúc ấy đang được sủng ái trong cung giống y trong nguyên tác.
Thủ đoạn có nhu có cương của cô ấy hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim hoàng thượng, cô ấy sinh cho hoàng tộc một đôi long phụng thai, ngày hôm ấy còn có điềm lành giáng xuống được các quan trong triều ủng hộ sắc phong hoàng hậu.
Trong phủ tướng quân lúc này, sức khỏe của cô đã suy yếu vô cùng, chỉ có thể di chuyển nhẹ nhàng trong viện tử của mình, Âu Dương Minh cũng giữ lời hứa không nạp thêm bất kì ai vào cửa. Cuộc sống chan hòa của đôi vợ chồng cứ thế trôi qua lặng lẽ trong ba năm ngắn ngủi, lúc này trong viện trạch của cô, dưới bóng cây hoa anh đào đang có một đôi phu thê ôm nhau ngồi ngắm hoa trên chiếc chõng đặt dưới cây hoa.
Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt anh tuấn của phu quân mình, mỉm cười thanh thản, giọng nói nhẹ nhàng dặn dò người con trai ấy:
- Phu quân.
- Ta đây
Âu Dương Minh vẫn ôm cô âu yếm, không biết rằng mình sắp không bao giờ được nhìn thấy thê tử của mình một lần nào nữa. Cô nhắm đôi mắt mình lại, tránh cho những giọt nước mắt rơi xuống, chất giọng đã run nhẹ:
- Sau này, ta không còn bên chàng nữa, nếu chàng cảm thấy cô đơn, hãy lấy một người con gái nữa chia sẻ bên mình, ta là thê nhưng lại chưa chia sẻ được gì cho chàng. Cũng chẳng giúp chàng sinh con nối dõi tông đường đã là một nghiệt lớn. Ta xin lỗi vì sự ích kỷ của bản thân mình, nhưng ta không hối hận. Ta yêu chàng, Dương Minh.
Nói đoạn cô buông thõng cánh tay của mình xuống, hơi thở cũng đã dần dần yếu đi, ý thức mờ dần bên tai vẫn văng vẳng âm thanh gọi tên mình trong vô vọng của Âu Dương Minh.
Cuối cùng, cô cũng được đưa trở lại trong không gian của hệ thống, một sắc màu xanh trắng bao trùm khiến cô biết rằng mình đã kết thúc cuộc đời của Phi Yến ở đó. Miêu Miêu cũng đến bên cạnh cô, giọng nói hỏi han:
- Ký chủ, cô không sao chứ?
Cô ngồi dậy, lắc đầu, một màn hình hiện lên khung cảnh ở thế giới ấy, cô ngồi lên ghế, vắt chân chữ ngũ, khuôn mặt bình thản nhìn lên trên khung hình. Cô mỉm cười, hai tay vỗ lại, khuôn mặt tươi tỉnh hỏi lại Miêu Miêu:
- Vậy, ta làm tốt chứ.
- Tôi còn đang nghĩ tới hàng vạn từ để an ủi ký chủ, nhưng có lẽ không cần thiết.
- Ta còn biết phân định rất rõ ràng đâu là nhiệm vụ, đâu là mục tiêu của ta, ta không thể u mê mỗi thế giới được, như thế sẽ chậm trễ tiến trình mất.
- Ký chủ xác định rõ như vậy tôi rất vui đó, tổng kết đây.
Tiếng hệ thống vang lên trong không gian ảo ảnh:
- Chúc mừng ký chủ hoàn thành tâm nguyện của nữ phụ pháo hôi, cấp độ hoàn thành, cấp SS. Phần thưởng nhiệm vụ gồm có "100 điểm, 1 gói quà tân thủ, 1 kỹ năng ngẫu nhiên ở thế giới này" xin hỏi ký chủ có mở luôn không?
Cô phất tay rồi đứng dậy, bình thản cất lời:
- Không cần, giữ lại đi, ta muốn mở sau. Miêu Miêu đến thế giới tiếp theo thôi.