• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đẩy nhẹ người Manh bà ra:

- Đúng rồi, bà dò hỏi xem khi con sinh ra vị đạo sĩ nào đã bói con khắc mẹ vậy, còn phải đeo mạng che mặt nữa.

- Người hỏi vậy là có ý gì?

- Người âm thầm điều tra thôi khụ...khụ....khi ngất đi con có nghe A Thúy nói mang máng “năm đó phu nhân cho người uy hiếp vị đạo sĩ đó nói cô khắc cha mẹ hoặc gì đó muốn âm thầm hại chết cô. Ai ngờ cô còn sống đến giờ cơ chứ, đúng là xui xẻo mà ai trách cô sinh ra yêu nghiệt giống mẹ cô vậy chứ”.

Nói hết câu dường như cô đã đứt hơi mà ho ra một tràng dài, Thừa tướng bên ngoài cửa dường như đã nghe được hết mọi việc mà không còn tâm trạng vào thăm cô nữa. Ông phất tà áo của mình bỏ đi, nhanh chóng sai ám vệ điều tra kỹ càng việc năm đó, ông biết rõ phu nhân mình độc đoán chỉ sợ đã thiêu hủy đi không còn dấu vết.

Cuộc trò chuyện trong phòng vẫn tiếp tục khi ông đã bỏ đi, dường như tất cả mọi thứ đều ở trong dự liệu của cô. Cầm chiếc khăn tay che lên miệng ho vài cái khóe miệng cô nhếch lên một cách đầy phản diện rồi chợt tắt. Vú nuôi cũng đi làm việc mà cô giao cho một cách vô cùng thuần thục dường như trước kia bà đã làm việc này rất nhiều lần vậy.

Miêu Miêu khó hiểu mà lửng lơ lượn lờ trước mặt cô:

- Ký chủ, tại sao phải sai người điều tra nơi ở của nữ chính chứ, không phải chỉ cần lặng lẽ làm nhiệm vụ là được rồi sao?

- Muốn làm nhiệm vụ thì sự trợ giúp của nữ chính là rất lớn đấy.

- Hả? - Miêu Miêu ngệt ra.

- Em không nhớ sao, tại sao nguyên chủ lại được chọn vào cung ngay cả khi vẫn còn mạng che mặt chứ?

- Ồ ồ ồ.......

Tiếng ồ dài như thể đoán ra được điều gì đó, Miêu Miêu khâm phục và tự hào về vị ký chủ của mình, buông lời khen ngợi lên đến tận mây xanh. Cô cũng không nói gì nữa mà nằm xuống nghỉ ngơi dù có là thân thể bách độc bất xâm thì ảnh hưởng của nó vẫn rất lớn.

Một tuần sau, Manh bà chạy vào hớn hở định thông báo với cô chuyện gì đó thì thấy Lan Chi đang ở đó nên thôi. Sau khi a mẫu của cô đi mới thì thầm vào tai điều gì đó, cô gật đầu rồi âm thầm khoác áo cùng Manh bà ra phía sau rừng trúc. (Khu cô ở khá yên tĩnh được gọi là Thính trúc viện vì nguyên chủ khá thích trúc lại thích sự yên tĩnh đạm bạc đơn sơ nên gia mẫu đã sắp xếp cho cô ở lại đình uyển này).

Trong rừng trúc đường ca của cô đã chờ sẵn ở đó, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng mềm mại nhưng pha chút khàn khàn:

- Đường ca.

Ân Tùng quay người lại, nhíu mày trước thân hình thanh mảnh của vị đường muội của mình, dường như huynh ấy thấy rằng cô đã gầy đi rất nhiều so với trước đây. Một thân bạch y dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng như mây gió nhẹ thoảng qua lại càng toát lên cái dáng vẻ yếu đuối bệnh tật ấy. Một làn gió nhẹ làm bay phất phơ những tà áo nhẹ nhàng, những cây trúc cũng thoang thoảng lung lay theo gió khiến cô đột nhiên ho lên vài nhịp ngắt quãng. Ân Tùng không đành lòng bèn lại gần lấy áo choàng của mình choàng lên cho cô, đôi mày cau nhẹ:

- Sao lại cứ phải gặp ở chỗ đông gió thế này chứ, ta có thể cải trang cho cô ấy gặp muội cơ mà.

Cô lắc đầu, dường như ngập ngừng không muốn nói ra lý do trông ngóng ra phía sau như mong đợi điều gì đó, cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh ở phía xa thì khẽ ánh lên ánh mắt vui mừng. Ân tùng đoán được điều đó thì bèn tránh mặt cho hai người đó gặp nhau gặp cô không còn là cái ôm như mọi lần mà là sự lãnh đạm hành lễ của thường dân với quý nữ:

- Dân nữ Thanh Nhi bái kiến Yến Nhi tiểu thư.

Giọng cô bỗng lạc đi:

- Thanh...Thanh Nhi tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy, muội khi từ thiền viện nghe tin xảy ra đã vội vàng đi tìm tỷ nhưng không biết tỷ đã đi đâu. Cho đến gần đây muội nghe được tỷ lưu lạc đến Thanh Hoa Lâu mới nhờ biểu ca tìm hiểu và đưa hết vốn liếng của muội cho biểu ca chuộc tỷ rồi. Muội đâu có làm sai chứ.

Nhìn ánh mắt u sầu đã ướt đẫm nước mắt vì uất ức thì Thanh Nhi mủn lòng, cô hiểu được tính cách của cô gái trước mặt cô, yếu đuối lại giàu tình cảm, hai người kết nghĩ tỷ muội từng thề sẽ giúp đỡ nhau, 2 năm cô ấy chờ đợi vỏn vẹn hai năm cứ ngỡ cô đã quên cô ấy. Thật không ngờ chỉ vì hiểu lầm mà hai người đã lạc nhau trong khoảng khắc, cô ấy biết mà cô ấy nhiều lần tự nhủ chỉ là hiểu lầm nhưng lại sợ tất cả là sự thất.

Bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải điều ấy làm trong lòng cô ấy bình yên đến kỳ lạ, hai người ôm lấy nhau khóc lớn như thể sắp xa cách. Manh bà cũng sụt sùi trước cảnh tượng trước mặt bà cũng giải thích cho Thanh Nhi chuyện năm ấy vì cô đã không còn sức để kể nữa rồi. Mắt của cả hai người đều sưng đỏ vì khóc và nhiều và vì cô ốm nặng nên giọng càng khàn đặc hơn nữa. Nghe chuyện cô bị trúng độc suýt mất mạng Thanh Nhi đạp bàn vô cùng tức giận:

- Hay cho một con nha đầu phản chủ cầu vinh chết cũng đáng.

- Sau này tỷ định thế nào hay muội nhờ biểu ca đưa tỷ vào phường dệt quản lý cho huynh ấy nhé, dù sao tỷ cũng rất giỏi khoản này cơ mà.

Cô đánh sang chuyện khác không muốn nói những chuyện không vui kia nữa, Thanh Nhi lắc đầu khiến ngay cả nha hoàn Thu Cúc bên cạnh cô ấy cũng bất ngờ. “Cũng đúng Yến Nhi tiểu thư vừa tiêu tán hết tài sản mới chuộc được tiểu thư ra, sao hai người chúng ta còn dám nhờ vả cô ấy được chứ.” Thu Cúc là người hiểu rõ Thanh Nhi nhất điều này khiến cô ấy vừa nghĩ vừa gật đầu khẳng định.

- Nếu tỷ không thích...khụ....khụ...khụ... muội nhờ mẹ muội....

Hơi thở của cô bắt đầu có phần gấp gáp hơn khiến Thanh Nhi lo lắng:

- Ây da muội đừng nói nữa về nghỉ ngơi trước đã.

Cô lắc đầu từ chối đây là cơ hội ngàn năm có một sao có thể vụt mất được:

- Không được, ở đây tai vách mạch rừng rất khó gặp được nhau muội nhất định phải nói cho hết. Tỷ theo mẹ muội đến tiệm trà làm chủ quản ở đó cũng được, thi thoảng đánh đàn chơi cờ cũng là thú vui của tỷ mà.

Nhìn cô lo lắng cho mình như vậy Thanh Nhi có chút không nỡ bèn nói huỵch toẹt gấp gáp:

- Ta nhờ biểu ca ngươi sắp xếp cho ta vào viện của muội rồi, đừng lo sau này ta sẽ chăm sóc bảo vệ muội, mau mau về nghỉ nhanh lên.

- Hả hả?

Cô đã đoán được từ trước nhưng vẫn bày ra khuôn mặt hoang mang bất ngờ chú ý đến sự gấp gáp của Thanh Nhi đang đẩy cô trở về. Đóng của phòng lại, Miêu Miêu đã đợi sẵn phấn khích nhìn cô:

- Ký chủ, thế giới nợ cô một giải Oscar đấy quá xuất sắc luôn mà vậy mà kéo nữ chính về bên cạnh mình luôn rồi.

Cô mỉm cười không nói gì chìm vào giấc ngủ, cô mệt mỏi lắm sức khỏe chưa bình phục hẳn nên không thể nào cùng chung vui với Miêu Miêu cho được. Ngày hôm sau đúng như dự đoán, Thanh Nhi dịch dung thành nha hoàn cùng với Thu Cúc trở thành hai nha hoàn thân cận của cô. Sức khỏe cô ngay sau đó cũng nhanh chóng bình phục dưới sự ''chăm sóc" tận tình của hai con người nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK