Từ Khắc đổ mồ hôi hột tay chân run rẩy mà ngã phịch xuống đất, hắn không thể ngờ rằng người phụ nữ thần bí đứng trước mặt mình lại là người của tiểu công tử Phó gia. Trong đầu hắn hiện hàng loạt những dòng suy nghĩ "chết chắc rồi".
- Phó....phó thiếu....tôi...tôi không biết....
Không thèm nghe những lời hắn biện bạch, cô nhanh chóng liên hệ Miêu Miêu:
- Em đi điều tra lại camera vụ việc tông xe 1 năm trước, đoạn đường đó không phải đoạn đường vắng, chắc chắn có camera ghi lại.
- Được thôi, cái này tin ở em.
Miêu Miêu thi triển tài năng của mình, hai mắt to tròn sáng ngời như thể chỉ chờ có cơ hội để phô diễn tài năng của bản thân. Chỉ một lúc là có thể tra ra mọi thứ liên quan đến vụ tai nạn xe một năm trước. Không những vậy còn tra ra nhiều thứ rất thú vị trong vụ việc đó được ba mẹ hắn và hắn dùng tiền và quyền lực để che giấu.
Đọc những tin tức mà Miêu Miêu vừa gửi qua khiến sát khí trong người cô lan tỏa hoàn toàn nhưng cũng thoáng chốc được thu lại. Cô điềm tĩnh đến trước mặt kẻ còn đang run rẩy dưới đất nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường và ghét bỏ như thể đống phân trước bông hoa cao sang.
- Từ Khắc, anh còn nhớ vụ việc 1 năm trước anh tông chết một cô gái trẻ mới chỉ 16 tuổi chứ.
Từ Khắc cười một nụ cười gượng gạo hắn đương nhiên là nhớ rồi, lúc đó hắn ta cá cược với nhóm bạn của hắn một vòng đua nhưng trên đường lại xảy ra sự cố khiến có người thiệt mạng. Vụ việc không chỉ khiến hắn thiệt hại một khoản tiền kha khá vì thua đua cược mà còn phải đền bù cho gia đình nạn nhân và hối lộ bên trên để cho qua chuyện.
"Nhưng vụ việc này đã đi vào dĩ vãng từ lâu, mọi người đều không nhớ nữa cô gái bí ẩn trước mặt mình còn nhắc lại làm gì nữa chứ. Không lẽ cái bà già này có liên quan đến vụ việc năm đó sao, hay là người nhà của cái con nhỏ đó. Chết tiệt, làm sao mình biết được chứ?" Nghĩ đến đây hắn toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt biết sắc chối đây đẩy:
- Làm sao tôi biết được chứ, đó chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường mà thôi. Không phải tôi đã đền bù thiệt hại cho gia đình cô ta rồi sao. Còn đến đây ăn vạ, Phó tiểu thiếu gia xin hãy làm chủ cho tôi a.
Hắn được đà ngỡ rằng không có chứng cớ gì cho vụ việc năm xưa nên bắt đầu quay sang cầu khẩn Dương Hi làm chủ cho bản thân mình. Cái bản mặt của hắn giống như thể họ đang vu oan cho hắn và hắn là người bị hại vậy.
- Chết tiệt, con mẹ nó chứ đen đủi thật đấy. Đột nhiên lại đâm phải con nhỏ nghèo nàn ấy khiến tao thua mất mấy trăm triệu lại còn phải mất con xe thân yêu của tao nữa chứ. Con mẹ nó nó chết luôn đi cho rảnh nợ.
- Thế mày đã gọi cho ông già mày chưa.
- Tao gọi rồi, ông già vừa chửi t một trận rồi gọi thư ký Trần xử lý giùm tao rồi. Uống đi...
Đoạn nói chuyện phía sau không cần thiết nữa, chỉ cần một đoạn ghi âm đã lật tẩy bộ mặt thật của cái tên nhát gan đang run rẩy phía bên dưới. Hắn nghe xong đoạn ghi âm của mình với đám bạn của hắn mà mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn hoang mang không hiểu vì sao cô lại có đoạn ghi âm ấy, đã qua một năm tại sao còn có kẻ có thể lật lại vụ án đó được chứ. Hắn ngồi đừ người một chỗ không hiểu được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Tiếng xe cảnh sát như giúp hắn tỉnh giấc mộng của mình, chiếc còng số 8 còng lên đôi tay hắn nhưng hắn lại không có một lời biện minh vì như thể hắn đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Toàn bộ chứng cứ cô đã nhắn Miêu Miêu gửi cho cục cảnh sát để họ lật lại vụ án này cũng như những vụ án hắn gây ra mà gia đình hắn đã lấp liếm cho hắn.
- Ký chủ, tôi làm việc nhanh gọn chứ, đã gửi toàn bộ bằng chứng bằng tài khoản nặc danh, đảm bảo toàn bộ thứ ấy sẽ khiến hắn đi tù mọt gông.
- Em giỏi lắm, thưởng cho em bịch cá khô.
- Ký chủ vạn tuế.
Miêu Miêu nhảy cẫng lên sung sướng, nhanh chóng vào cửa tiệm mua gói cá khô vị mình yêu thích vui vẻ mà tận hưởng niềm vui khó có được. (Trong không gian hệ thống cũng có cửa hàng vật phẩm có thể dùng điểm để đổi ngoài phần thưởng từ mỗi thế giới, cho nên gói cá khô mà Miêu Miêu đang ăn chính là dùng điểm của cô kiếm được để đổi lấy.)
"Vui đến như thế sao" Cô tủm tỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Miêu Miêu khi gặm gói cá khô thuộc về mình.
- Dì à, con đưa dì về nha.
Cô dìu mẹ Bạch Hi lên xe rồi nhanh chóng thúc giục tài xế lên đường, Dương Hi cũng là lần đầu tiên phải chịu ủy khuất ngồi vào cái ghế phụ xe nhường chỗ cho người nào đó xa lạ ngồi. Chiếc xe lên đường trong bầu không khí đối nghịch giữa đầu xe và cuối xe khiến tài xế Trương không dám thở lấy một lời chỉ im lặng trong suốt dọc đường đi và cầu nguyện cho nơi sắp tới sẽ gần.