Ở bên phủ, Hoàng Lương dưới sự đồng ý của hoàng thượng cũng sáng tỏ mọi việc với lão phu nhân trong phủ rồi đưa ra hình phạt hợp lý, tránh thiên vị. Tần Lan cũng không thể ngờ mình lại có thể dung túng cho kẻ xém tý nữa hại chết con gái mình, lại xém hủy hoại hết sự trong sạch của đứa nhỏ ấy như thế.
Sau khi nghe được toàn bộ kết quả của quá trình điều tra, Âu Dương Minh cũng nhanh chóng bước sang phủ của cô, kể hết toàn bộ những gì xảy ra ngày hôm đó.
- Ngày hôm đó, con xông vào biệt viện cùng Tần Quảng huynh là không đúng, nhưng cũng đã nghe được một số chuyện, con mong mọi người nghe xong rồi đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghe toàn bộ những gì Âu Dương Minh nói họ còn sốc hơn, họ chỉ nghĩ rằng ba người đó chỉ muốn hủy hoại đi danh tiết của cô không thể nghĩ được rằng họ còn muốn tận triệt mạng sống của cô như vậy.
Tần Lan ngồi bần thần bên chiếc ghế, tay vịn chặt thành ghế, bà không thể nghĩ được lý do gì khiến cho họ phải làm đến bước đường dồn con bé vào chỗ chết, thậm chí còn phải hủy hoại toàn bộ thanh danh của con bé. Càng nghe càng khiến trái tim của bà bóp nghẹt lại không thể thở được, đau khổ, uất ức, hối hận hiện lên trên khuôn mặt của bà.
Hoàng Lương lần này không lượng thứ cho những gì họ làm nữa, ông đanh mặt lại, lạnh lùng sai gia nhân đi truyền lời, ông thậm chí còn không muốn nhìn mặt ba người họ.
- A Phúc, ông đưa người đánh Kim Dung cùng Kim Liên 30 bản tội mưu hại đích nữ, sau đó sai người đưa về thôn trang ở quê, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành, đợi đến khi tìm được mối lương duyên liền gả đi. Chu thị dạy con không nghiêm, dung túng con làm càn, phạt 50 bản, đưa đến biệt viện phía tây, nói với cô ta ở đó sám hối, ta không muốn nhìn mặt ả nữa.
- Rõ, lão gia.
A Phúc lui ra ngoài, đưa theo 10 người, toàn thanh niên trai tráng đi tới nơi ba người họ đang ở rồi nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, ngày hôm ấy, tiếng kêu than âm vang khắp phủ, người hầu nhìn thấy cảnh ấy cũng khiếp sợ không dám nhìn lại chỉ vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
- Haizzzzz, lúc đó may mắn ta không đi theo Chu di nương, giờ thì hay rồi, bị đánh đến mức đó, còn bị đưa tới biệt viện phía Tây, những kẻ đi theo bà ta giờ làm sao hống hách nữa đây.
- Đúng đó, trước đó dựa vào sự sủng ái của lão gia tác oai tác quái, còn dám hạ thủ với đích nữ nữa chứ, lần này cả ba người đều thành như kia rồi, sao mà ngóc đầu lên được nữa.
- Đừng nói nữa đừng nói nữa, đi thôi, cẩn thận bị vạ lây bây giờ.
Trong viện của cô lời bàn tán cũng không ngớt, A Man thì vui vẻ ra mặt, trước kia gặp ai cô cũng phải khúm núm chỉ sợ sai lầm sẽ hại đến tiểu thư nhỏ của cô. Nhưng giờ thì cô ấy chẳng sợ gì cả, bước đi thì ngẩng cao đầu, hiên ngang sừng sững mà bước giữa dòng người vì giờ đây tiểu thư nhà cô cũng đã mạnh mẽ hơn, đã có người bảo vệ che chở, không còn sợ ai bắt nạt nữa.
A Man vui vẻ chạy về báo tin vui cho cô, khuôn mặt hớn hở hơn bao giờ hết, thấy cô đang thêu thùa thì nhanh chóng lấy khung thêu ra khỏi tay rồi lắc lắc lấy đôi tay bé nhỏ:
- Âyda, người còn thêu gì nữa chứ, người phải mau ra xem kẻo hết kìa.
- Xem cô kìa, A Man, cô bình tĩnh chút đi, tiểu thư sức yếu, cô kéo như thế sẽ khiến tay tiểu thư bị thương mất.
Đinh Hương bật cười trước hành động của A Man, dù đã quen với việc này nhưng đôi khi họ thực sự muốn đánh cho A Man một cái vì tội không biết thứ bậc gì cả.
- Âyda, các cô cũng mau đi đi, đi xem nhị, tam tiểu thư cùng Chu di nương bị đánh kìa, thật là đã mắt mà, họ dày vò tiểu thư bao nhiêu năm, bây giờ thất thủ rơi xuống rồi, ta phải nhân cơ hội này xem cho thật kĩ.
Xuân Hương lắc đầu, nhẹ nhàng nói với cô ấy:
- Được rồi, được rồi, ta và cô đi xem, để cho tiểu thư nghỉ ngơi.
- Người không đi xem thật sao.
Cô lắc đầu rồi phất tay ý muốn cho hai người có thể đi, chỉ đợi có thể, hai con người nhanh chóng vút khỏi tầm mắt của cô cùng Đinh Hương mà nhanh chóng chạy tới nơi đang thi hành hình phạt đứng lén nhìn.
- Đúng thật là, hai cái con người này sao có thể...
- Cứ kệ hai người họ đi, nhìn họ gấp gáp như thế, không cho họ đi họ chắc sẽ ngứa ngáy không yên mất. Tỷ có muốn cũng có thể đi xem mà, dù sao ta cũng chỉ ngồi đây thêu thùa, không có làm gì cả.
- Nô tỳ không đi, nô tỳ ở đây trò chuyện với người, lỡ đâu người cần gì thì cũng còn có người lấy cho người.
Cô cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhấc tấm thêu còn đang thêu dở, tiếp tục hoàn thiện nốt bức thêu của bản thân mình.