Trong bệnh viện cô cũng nhanh chóng tỉnh lại, may mắn có phao cứu sinh mua từ hệ thống kịp thời giúp đỡ nếu không ngã từ trên sườn đồi đó xuống thì lành ít dữ nhiều. Vừa mở mắt thấy mọi người vây quanh mình khiến cô choáng ngợp, mẹ cô mấy ngày nay đã lấy nước mắt rửa mặt vừa thấy cô tỉnh lại thì ngay lập tức ôm lấy cô vào lòng khóc nức nở. Nhìn khuôn mặt ai cũng phờ phạc đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng khiến cô cũng không biết nên an ủi thế nào.
Sau khi bác sĩ kiểm tra không còn gì đáng ngại cô mới hỏi tình hình mấy ngày nay, khi biết người anh song sinh của mình cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì vô cùng tức giận nụ cười như có như không mà nhìn cậu ấy. Thấy được ánh mắt chết chóc mà Minh Ân đổ mồ hôi lạnh không biết nên làm sao, không phải anh chỉ học theo em gái của mình thôi sao sao bây giờ lại tức giận rồi. Cô thở dài một tiếng rồi cất giọng:
- Thế sau này anh tính ở đâu, không lẽ lại buông lê lề đường xó chợ đó chứ.
Mọi người thấy cô vẫn có thể đùa được thì cũng bật cười thành tiếng, không khí trong phòng cũng bớt ngột ngạt đi bao nhiêu, mấy ngày nay họ đã lo lắng biết bao vậy mà cô tỉnh lại lại không hề sợ hãi mà bình thản vừa uống nước vừa trêu trọc mọi người. Minh Ân siết chặt đôi tay của mình lại thành nắm đấm đến nỗi móng tay đã ghì đỏ ửng lòng bàn tay cậu cũng không có cảm giác gì. Lời nói của cậu cất lên cũng khiến mọi người tắt hẳn nụ cười:
- Anh xin lỗi, anh không thể bắt cô ta trả giá cho những việc cô ta đã làm, họ nói không có đủ bằng chứng cấu thành tội, không những vậy gia đình họ cũng...
Những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má của cậu khiến cho lời nói nghẹn lại nơi đáy họng không thể thốt ra thành lời, Xuân Mai nhìn chàng trai trẻ đứng trước mặt mà đứng dậy ôm lấy cậu vào lòng an ủi vỗ về:
- Con đã làm rất tốt rồi, Yến Nhi cũng không sao cả, không đủ chứng cứ thì không đủ chứng cứ thôi, kệ họ đi con con có thể bảo vệ em con đã là người anh hùng nhỏ rồi.
Lúc này sự kiềm chế đã đến giới hạn, nghe được những lời ấy Minh Ân như trút bỏ được toàn bộ gánh nặng của bản thân mà khóc lên thật lớn. Sau khi bình tĩnh lại mới nhìn cô đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra khi biết được đôi chân của mình tạm thời không thể đi lại cô cũng thấy bình thường, nó là tình huống nhẹ nhất mà cô đã từng nghĩ tới. Mọi người thấy cô im lặng nhìn về phía xa xăm cứ ngỡ cô buồn bã mà nhanh chóng đánh lạc sang chuyện khác nhưng cô lại mỉm cười mà đối đáp họ:
- Tạm thời không đi lại chứ có phải bị liệt đâu chứ, mọi người không cần lo lắng như vậy đâu. Vả lại ai nói con sẽ tha cho cô ta chứ, cứ để cho cô ta an ổn một thời gian trước đã, sau đó con mới tính sổ toàn bộ với cô ta được, con đâu có trái tim thánh mẫu đến nỗi tha cho kẻ hãm hại con đâu chứ.
La Linh bất giác nuốt nước bọt, sao cô lại quên mất cô bạn nhỏ của mình là người như thế nào chứ, người có ân báo ân, có oán thì phải trả gấp trăm lần, lần này có lẽ cô ta sẽ chết rất thảm cho mà xem. Lẫm Diệp Hàn cũng từ ngoài bước vào, mấy ngày nay cậu ấy cũng lo lắng cho cô không kém, mất ăn mất ngủ nên cũng tiều tụy rất nhiều, nghe thấy cô tỉnh lại nên cấp tốc bắt xe tới đây. Giọng nói của cậu ấy cũng gấp gáp kèm theo tiếng thở hổn hển:
- Cậu...không sao chứ...
Cô nhìn khuôn mặt đó mà gượng cười không biết nói sao về cái khuôn mặt phờ phạc kia, hình như làm cô gợi nhớ đến cậu nhóc hồi nhỏ mà ông nội mình chữa trị:
- Bệnh cũ tái phát hay sao mà trông cậu phờ phạc thế kia củi khô.
Thấy cô có thể trêu trọc mình thì Lẫm Diệp Hàn cũng thở hắt ra một hơi, vậy là chứng tỏ cô không sao cả, cô vẫn nhớ và vẫn khỏe mạnh bình thường. Mọi người biết tin cô tỉnh lại thì ra vào nườm nượp thăm nom chỉ riêng gia đình nhà họ Hoàng nào đó thì bị vệ sĩ phó gia chặn ở cửa, những ngày cô nằm viện không ngày nào được vào nhìn thấy cô dù chỉ một lần qua ô cửa kính.
Ngày cô xuất viện, Hoàng Việt cùng Minh Tú và Minh Lan đã chờ sẵn ở ngoài cửa bệnh viện, sau khi hoàn tất mọi thủ tục thì cũng là lúc họ nhìn thấy cô đang vui vẻ cùng những người thân của mình đi ra ngoài. Ba người họ định tiến tới bắt chuyện nhưng nhanh chóng bị cản lại. Giọng nói của Minh Tú đã khàn đặc đi, có lẽ mấy ngày này anh đã hút thuốc rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến cổ họng không thể chịu nôi:
- Yến Nhi, cho mọi người một cơ hội đi, cho mọi người một cơ hội giải thích...
Chưa kịp nói hết câu, cô đã ôm đầu của mình đau đớn hoảng loạn:
- Không đừng đến đây mà, mẹ mẹ ơi cô ta tới rồi, cô ta đẩy con xuống đó, mẹ ơi....cứu cứu con với
Minh Lan cũng không chịu lép vế mà khóc ngay lập tức nói vọng lại:
- Chúng ta chỉ là xô xát thôi mà, chị không cố ý đẩy em xuống, em đừng nói như thế mọi người sẽ....
Cô lúc này cũng khóc nấc lên ôm chặt lấy Xuân Mai:
- Tôi trả họ lại cho cô mà, cô đi đi, cô đi đi tôi không có cướp của cô, cô đi đi, hức hức mẹ ơi cô ta đẩy con xuống, đau lắm đau lắm mẹ ơi.
La Linh nhanh chóng mang theo bộ mặt tức giận ôm lấy cô mà hét lớn:
- Mấy người đã đủ chưa còn muốn kích thích tinh thần của cô ấy đến thế nào nữa, bác sĩ đã nói cô ấy bị trấn thương tâm lý, cậu ấy đã phải ngồi xe lăn rồi các người còn muốn cậu ấy phát điên nữa sao. Cút, mang theo cô ta cút đi.
Nhìn thấy tinh thần cô hoảng loạn như vậy, Minh Lan thầm cười trong lòng, thâm tâm cô ta đã không thể nào kiềm chế được mà vui mừng sung sướng. Cô phát điên rồi thì sẽ không thể nào đưa sự thật rằng cô ta đã đẩy cô ra ánh sáng nữa, cô ta giả bộ kéo lấy tay hai con người kia, giọng điệu như thể lo lắng cho tình trạng của em gái mình lắm:
- Cha, anh đừng kích động em ấy nữa, là lỗi của em, em không nên đến đây, chúng ta nên đi thôi, chờ khi em ấy bình tĩnh lại chúng ta mới tới để xin lỗi em ấy.
Hai người kia nghe vậy cũng từ bỏ rồi lên xe trở về, cô cũng được hộ tống lên xe đưa về để dưỡng thương. Ngồi trên xe cô ngay lập tức hồi phục trạng thái ban đầu nhanh đến nỗi La Linh chỉ kịp cười khẩy một tiếng. Nếu không phải là bạn bè lâu năm chắc có lẽ tình huống vữa nãy cô ấy cũng tin quá, cô càng giả vờ thảm hại thì sau này Minh Lan sẽ càng thê thảm hơn gấp vạn lần.
Mọi người không biết nói gì, chỉ nhìn thái độ trầm lặng của cô thì cũng không cất tiếng hỏi nữa vì họ biết có hỏi thì cô cũng chỉ mỉm cười mà thôi, một khi cô đã bật cái chế độ chơi khăm thì tốt nhất đừng dính vào ai hiểu cô sẽ biết nó sẽ kinh khủng thế nào. Harry Potter fanfic
2 ngày sau khi cô trở về, một đoạn video được gửi từ tài khoản nặc danh ngay lập tức khiến Minh Lan tái mét mặt mày, đương nhiên rồi, đoạn video đó quay lại quá trình cô ta gây án không phải một đoạn mà là toàn bộ khiến Minh Lan đổ mồ hôi lạnh. Cô ta dè dặt nhắn tin lại với đối phương, cô ta nghĩ rằng nếu đối phương đã gửi nó cho mình mà không đăng lên mạng có nghĩa mà đối phương muốn gì đó từ cô ta:
- Cậu muốn gì?
- 100 vạn, nếu không thì tôi sẽ công bố đoạn video này ra bên ngoài, đến lúc đó mọi người có lẽ sẽ rất hứng thú với hành động giết người này của á khôi đấy nhỉ.
- 100 vạn, cậu giết người cướp của sao, tôi làm sao có nhiều đến thế chứ. Nếu cậu muốn đăng thì cứ đăng đi tôi sẽ không cho cậu số tiền nhiều đến vậy đâu.
- Sao lại không có chứ. Gia đình cô giàu đến vậy mà. À, không phải, gia đình cô đâu có giàu có gì chứ, cái loại ăn cây táo rào cây sung như cô thì đâu thể gọi là Phượng Hoàng được chứ. Là loại tu hú chiếm tổ mới đúng. Cô không gửi luôn cũng được tôi cho cô 3 ngày suy nghĩ và chuẩn bị nếu không thì cô cứ chuẩn bị tinh thần đi hahaha.
Minh Lan nằm trên giường đọc những đoạn tin nhắn ấy mà nắm thật mạnh chiếc điện thoại xuống đất rồi hét lên giận dữ. Tiếng gầm như thể lợn bị chọc tiết may mà phòng được cách âm đặc biệt nếu không có lẽ cả gia đình sẽ nghe được âm thanh cao sang đó rồi.
Cô ta giận dữ như vậy nhưng cũng nhanh chóng đen mặt mà ngồi phịch xuống giường vô thức đưa móng tay lên cắn, cô ta biết rằng không thể để đoạn video có thể phát tán nếu không cô ta sẽ đi tù mọt gông hoặc đương nhiên bây giờ cô ta chưa đủ tuổi thì cũng sẽ ở trại giáo dưỡng dài hạn. Không còn cách nào khác cô ta đành nhặt lại chiếc điện thoại của mình không đành lòng nhắn lại dòng tin nhắn