Rồi tự nhiên lần trước mợ nói vậy làm con Lành nó ngờ ngợ, rồi chuyện kia lộ ra. Con Lành nó chẳng làm gì cả, lúc nào cũng cười cười thế nhưng đã bắt đầu lên mặt với mấy con hầu khác, cũng bắt đầu vòi vĩnh bà hơn. Bà thì cứ phân trần, lấy cái địa vị thế nào mà cho nó cho được.
“Con đã nghĩ ra cách để mẹ con ta có thể thoải mái với nhau rồi.” Con Lành nắm tay bà, nở nụ cười: “Chỉ cần con thành vợ cậu, là con thành con dâu của mẹ, tới chừng ấy mẹ con ta muốn thế nào mà chẳng được.”
“Trời ơi mày nói gì vậy con? Mày có biết... có biết con Ngọc Diệp đó xuất thân nó như nào không? Không có nó... mày... mày cũng dễ gì làm mợ cả hả con!”
“Trời ơi thì con có đòi làm mợ cả đâu. Con chỉ cần là vợ cậu, vợ lẻ cũng được mà mẹ. Cái đó thì khó gì đâu mẹ ơi. Chỉ cần...” Mắt con Lành láo liên, rồi nhỏ giọng nói: “Chỉ cần con leo lên giường của cậu được là xong thôi mà mẹ. Rồi tới chừng con có được con trai trước, kiểu gì cũng hơn được con kia.”
“Mày... mày... mày làm thế không sợ hở con?” Bà có chút sợ hãi, còn con Lành cứ cười: “Thì mẹ lên được tới cái vị trí này cũng có quang minh chính đại gì đâu? Hay mẹ muốn cái con kia nó làm con dâu mẹ cho mẹ tức chết? Dù sao nó cũng đâu có nghe lời mẹ. Mẹ tin con. Mẹ con mình mà tống cổ được nó rồi là tự khắc đời mình lên hương.”
“Nhưng làm thế nào mà...”
“Cái đó con tự có cách, chỉ cần mẹ giúp con thôi.”
Hai mẹ con cứ bàn bạc mà không hề hay biết rằng, mợ ở buồng mình đã nghe hết tất cả. Mợ mỉm cười, thầm nghĩ: “Còn tưởng cao tay thế nào, ra cũng chỉ là hạng tép riêu.”
“Mà nghĩ cũng hay. Nếu mẹ con bà đã muốn thế, vậy chi bằng ta mượn nước đẩy thuyền.” Mà mợ cũng cần xử hai mẹ con này cho xong. Kẻo lúc linh hồn của Tử Doanh đi rồi, linh hồn Ngọc Diệp trở lại thì bị mẹ con kia hại.
Nhà ông bá hộ Lý rộng, nhưng không có chỗ cho mấy đứa gia nhân ngủ. Thường thì mỗi ngày có một đứa trực ở trong nhà phòng khi có ai cần, còn lại thì nó ngủ ở mấy gian nhà lá ở sân sau, cách nhà tới mấy khoảng ruộng. Thường thì hai ba đứa gia nhân ở chung một gian nhà, mỗi gian lại cách nhau một khoảng. Riêng con Lành, nó được cho riêng một gian ở gần nhà nhất. Tối đó, ông có việc về muộn, tự dưng bà kêu lên thất thanh: “Ối trời ơi!”
Tiếng kêu của bà lập tức khiến cậu với mợ chú ý. Cậu chạy qua thì bà bảo có ma rồi kêu: “Mày... mày qua gian kia... kêu con Lành vô đây với mẹ.”
“Để con kêu gia nhân nó đi.”
“Thôi... nó... nó ở đây... kẻo... kẻo ma... nó tới... Con Diệp cũng không được đi... thân đàn bà con gái... mày đi... đi cho mẹ... nhanh...”
Tuy thấy hơi lạ, nhưng nghĩ dẫu sao cũng là người nuôi nấng mình bấy lâu nên cậu nghe theo. Mợ đi theo sau lưng cậu, vừa ra khỏi cửa sau thì choáng váng rồi ngã hẳn xuống.
“Ngọc Diệp! Ngọc Diệp! Em sao vậy? Ngọc Diệp!” Cậu vội ngoảnh lại, bế mợ lên. Nhìn sắc mặt mợ xanh mét làm cậu hoảng. Vừa hay có thằng gia đinh đi ngang, cậu bảo: “Mày chạy qua chỗ con Lành kêu nó vào bà bảo. Sẵn gọi con Chi qua luôn.”
“Dạ cậu con đi liền.”
Nói rồi, cậu vội bế mợ vào buồng trong để cho mợ nghỉ ngơi. Thằng gia đinh chạy tới cái gian nhà lá của con Lành, kêu vài tiếng: “Lành ơi, Lành.”
Gió đêm làm giọng thằng gia đinh lạc cả đi, nghe có chút rờn rợn. Cửa không đóng, bên trong lại tối om, không có lấy ngọn đèn dầu nào mà chỉ có mùi gì đó toả ra thoang thoảng. Có chút tò mò với gấp gáp vì còn phải qua gọi cái Chi, thằng gia đinh đẩy cửa vào luôn. Nó mới vào được hai ba bước thì có cơ thể mềm oặt, lạnh lạnh áp sát vào người làm nó sợ hú vía. Ngọn đèn dầu trong tay đã cho thằng gia đinh thấy được mặt con Lành – gương mặt ửng đỏ với đôi mắt hơi mê man. Mà nó lại còn không mặc đồ cho đàng hoàng – phần thân trên chỉ mặc độc cái áo yếm bị kéo xộc xệch, thân dưới có mỗi cái quần cộc.
Trong gian nhà đang đốt cái mà ai cũng biết là cái gì – cái thứ thuốc mà bà cho tiền con Lành mua. Thằng kia là gia đinh, nó tục lắm chứ chẳng quan tâm lễ tiết gì, chỉ biết có đứa con gái đẹp đẹp, ăn mặc không kín đáo nhào vào người mình, lại thêm thuốc nên nó xử luôn, chẳng màng gì nữa. Phần con Lành, thuốc làm nó mê man quá chẳng nhận ra, mà có nhận ra cũng không phản kháng được với thằng gia nhân lực điền.