Chỉ một câu duy nhất lại làm dân mạng dậy sóng. Người ta biết cô là cô nhi, người quan trọng chắc chắn không phải là người thân. Nhiều người vào đoán rằng, nhất định là cô có bạn trai, bị thương là do nấu ăn cho người ta.
“A! Anh về rồi à?” Cô bỏ điện thoại xuống, ra cửa giúp Hàn Diệp cầm cặp xách vào.
“Em vừa mới tự ý trả lời gì trên mạng à? Bộ phận thông tin đại chúng vừa mới liên lạc với tôi xong.” Hàn Diệp kéo cà vạt lỏng ra, lại gần sofa ngồi. Tử Doanh không chút giấu diếm cho hắn xem, còn hỏi: “Vậy... để tôi gỡ.”
Hắn im lặng nhìn màn hình một lúc rồi trả lời: “Không cần đâu, nhưng đừng nói thêm gì nữa. Bây giờ em xóa chỉ càng làm cho người ta nghi ngờ thêm thôi. Công ty cũng không cấm nghệ sĩ yêu đương.”
“Vậy sao...”
Sang ngày thứ tư, Tử Doanh ra ngoài mua sắm. Cô dùng thẻ tiền lương của bản thân mua rất nhiều đồ đạc trong nhà, nhiều nhất là quần áo, giày dép, phụ kiện nam. Ngoài ra cô còn mua một số món đồ linh tinh như đồng hồ để bàn, lọ hoa nhỏ, dép đi trong nhà, khăn, bàn chải đánh răng,... Những món đồ linh tinh đó cô đều chọn có họa tiết hình hoa tử đằng, tử đinh hương, tử linh lan, tử vi,... ngoài ra còn có hình mèo con là động vật mà cô yêu thích.
Tối hôm đó, lúc Hàn Diệp về nhìn thấy cô tất bật sắp xếp món này món kia trong nhà, lại còn mua thêm rất nhiều đồ mới liền hỏi: “Em mua nhiều đồ vậy làm gì?”
“Sắp tới trong nhà có thêm người, nên chuẩn bị nhiều đồ mới một chút... Còn quần áo... chỉ là vì thấy anh không còn nhiều nên sẵn tiện mua thôi...”
“Tử Doanh, rốt cuộc em...” Hàn Diệp muốn hỏi gì đó, nhưng chỉ nói tới đó rồi lại thôi. Cô vừa cắm hoa hồng vào lọ hoa xong, quay lại nhìn hắn: “Có chuyện gì sao? Hay anh không thích?”
“Không... không có gì... Em thích gì thì cứ làm đi.”
“À khoan đã, ngày mai anh có rãnh không?” Cô hỏi. Hàn Diệp chần chừ rồi gật đầu: “Không bận lắm.”
“Vậy... có thể đi chơi với tôi không? Không được cũng không sao...” Cô nói rồi lắc đầu xua tay.
“Em muốn đi đâu?”
“Ừm... công viên giải trí, có được không?”
“Ở đó quá đông người, nếu bị phát hiện sẽ không hay.”
“À... phải rồi nhỉ, nếu bị mấy tay săn ảnh bắt được thì rất phiền phức.” Vẻ mặt cô tiu nghỉu. Hàn Diệp thở dài rồi nói: “Chiều tối thì được.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Vậy là sang ngày thứ năm, Hàn Diệp ở nhà cả ngày. Tuy ở nhà nhưng hắn vẫn làm việc, chỉ có cô là đi tưới hoa, chơi này chơi kia thôi. Trời xế chiều, Tử Doanh mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đeo khẩu trang và kính lên xe Hàn Diệp.
Hai người đã cùng nhau chơi rất nhiều trò chơi, tới cuối ngày còn ngồi cùng nhau trên vòng quay khổng lồ. Tử Doanh áp sát mặt vào cửa kính để nhìn ra bên ngoài, đôi mắt như sáng rực.
“Em chưa từng đi mấy chỗ này sao?” Hàn Diệp có hơi mệt vì đi theo cô từ nãy giờ. Hắn ngồi dựa vào ghế, mắt nhìn cô. Tử Doanh không nhìn hắn, bảo: “Thật ra cũng không phải lần đầu. Nhưng trước đây đều đi một mình, không thú vị.”
Trong phút chốc, Hàn Diệp sững người. Tử Doanh lại nói tiếp: “Tôi mồ côi, lúc nhỏ chỉ ở trong cô nhi viện. Lớn lên rồi cũng không có bạn bè, bước chân vào giới giải trí rồi thì lại không được nhiều tự do nữa.”
Tối hôm đó về, Tử Doanh e dè gõ cửa phòng hắn, hỏi: “Có thể... ngủ cùng anh đêm nay không?”
Hàn Diệp né sang một bên cho cô vào. Hắn chậm rãi cởi áo ra, Tử Doanh lại nói: “Chỉ ngủ thôi, không làm gì cả.”
“Tại sao?”
“Linh Vân tiểu thư sắp quay lại rồi. Đừng làm cô ấy không vui.”
Hàn Diệp giật mình, suýt chút đã quên mất việc này. Thật sự mấy ngày qua đã có lúc hắn quên mất, mối tình đầu mà hắn luôn tìm kiếm sắp sửa trở về. Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Tử Doanh... Em... thích anh sao?”
“... không...” Cô đáp rất khẽ, rồi lại chạm tay vào môi hắn, ra dấu im lặng: “Ngủ đi.”
Một lúc lâu sau, cô nghĩ hắn đã ngủ mới khẽ nói: “Em không dám.”
Thích Hàn Diệp là chuyện mà Lý Tử Doanh không dám, ngay cả Tử Doanh tiên tử cũng không dám.
Hôm sau Hàn Diệp dậy sớm đi làm, Tử Doanh dù còn ngáy ngủ vẫn ngồi dậy muốn giúp hắn thắt cà vạt. Tự nhiên trong lòng Hàn Diệp có chút bất an. Hắn bảo: “Em ngủ tiếp đi. Tối anh về, chờ anh.”
“Ừm.” Tử Doanh gật đầu rồi lại lên giường ngủ tiếp. Hàn Diệp chần chừ ở cửa một lúc, nhìn cô đăm đăm rồi mới đi làm. Cả ngày hôm ấy hắn cứ thấy có gì đó không ổn, trong lòng hơi lo nên về nhà sớm. Kết quả...