“Em... em nghĩ là một ngụm thì sẽ... không sao... um... khó chịu quá...” Tử Doanh vặn vẹo thân người, dựa vào hõm cổ hắn mà thở dốc.
“Ngoan...” Hàn Diệp vừa vào phòng đã khóa cửa, đặt cô lên giường rồi lúng túng không biết phải làm sao. Thời gian qua an phận thủ thường, làm tốt vai trò của một người bạn trai bình thường nên bây giờ bảo hắn thừa nước đục thả câu, quả thật là hắn không dám.
“Anh... em khó chịu...” Giọng nói của cô vì thuốc mà trở nên nũng nịu, mềm mỏng lại có chút thút thít đáng thương. Hàn Diệp cầm lòng không đậu, đưa tay vuốt tóc trên trán cô, giọng trầm trầm: “Để anh gọi bác sĩ cho em...”
“Em không muốn...” Tử Doanh níu tay áo hắn lại. Cúc áo ban nãy đã bị cô làm lộn xộn, giờ cô lại giật lấy làm nó bung hẳn ra, lộ ra một chút cơ bắp của người đàn ông. Một tay khác cô tự kéo kéo áo mình ra, cơ thể nửa kín nửa hở cứ thế lộ ra trong căn phòng có ánh sáng mập mờ.
Hàn Diệp cũng không phải là thầy tu. Khung cảnh mập mờ này cộng thêm mĩ nhân trước mắt, hắn không cầm lòng được mà cúi xuống hôn cô. Hắn nhớ cơ thể cô lắm rồi! Suốt mấy tháng qua chỉ được nhìn, hiếm hoi mới được nắm tay một lần làm hắn thèm khát, nhưng lại không dám, cũng không muốn đi tìm người phụ nữ khác. Hắn muốn giữ mình sạch sẽ, cho tới khi cô chấp nhận hắn lần nữa thì hắn có thể nhịn được.
“Em có đang tỉnh táo không? Anh là ai?” Hàn Diệp trầm giọng hỏi, tay mân mê bên má cô. Tử Doanh giống con mèo nhỏ, dụi vào lòng bàn tay hắn, nũng nịu: “Em tỉnh mà... anh là Hàn Diệp... bạn trai của em.”
Hai chữ bạn trai từ chính miệng Tử Doanh thừa nhận làm con thú dữ trong lòng Hàn Diệp xổng chuồng. Hắn lật người đè cô trên giường, thở vào bên tai cô: “Em sẽ không trách anh thừa nước đục thả câu chứ? Em... có tình nguyện không?”
“Không trách anh... em tình nguyện mà...” Tử Doanh vòng tay ôm lấy cổ hắn, rướn người hôn nhẹ lên môi hắn rồi thở nhẹ ra. Mùi hương thanh mát từ người đàn ông hòa lẫn với một chút mùi rượu làm cô thoải mái. Hàn Diệp bị cô kích thích, nhanh chóng kéo váy cô ra rồi vùi đầu xuống mà hôn lên cả cơ thể. Từ cổ xuống tới chân, lại cẩn thận giúp cô cởi giày và tất chân, nhẹ nhàng xoa nắn đôi thỏ ngọc. Những âm thanh nhỏ phát ra từ miệng Tử Doanh dần chuyển sang rên rỉ, ngày càng lớn và mất không chế hơn khi gắn chạm tay vào nơi tư mật.
“Nhớ em quá...” Hàn Diệp thủ thỉ. Trước khi bắt đầu “hành động”, hắn phải đảm bảo rằng cô đã sẵn sàng để tránh làm cô đau và bị thương. Hắn nhớ lúc trước, mỗi lần hắn lỡ quá trớn thì cô đều bị đau suốt mấy ngày sau đó, rồi sẽ e dè khi lần sau hắn ngỏ ý.
“Um... a... Anh đừng động...” Cảm giác xa lạ đã lâu không cảm nhận được làm đầu óc cô thanh tỉnh hơn một chút. Chắc do Hàn Diệp ít nhiều đã có kinh nghiệm với cơ thể này, không giống như Trương Thành là lần đầu trải nghiệm, nên hắn biết rất rõ những vị trí nhạy cảm của cô. Cảm giác bị nghẹn ứ lâu ngày làm Hàn Diệp khó mà nhịn được, xúc cảm ấm nóng mềm mại siết lấy vật dưới thân khiến hắn chỉ muốn vận động thật nhanh, làm cô lại kêu lên thất thanh và xụi lơ trong lòng hắn.
Nhưng hắn phải nhịn! Không được dọa cô sợ.
“Được... anh chờ em thích ứng... ngoan... thả lỏng... đừng siết chặt quá...” Tiếng thở của hắn ngày càng nặng nề, căn phòng dần ngập trong mùi vị hoan ái...
- -------
Linh hồn Tử Doanh tiên tử xuất ra khỏi cơ thể kia. Cô có thể thấy được linh hồn nguyên bản của cơ thể trở về, trước đó còn cúi đầu cảm ơn cô. Lý Tử Doanh thực thụ thích Hàn Diệp, vì thế mới chấp nhận bỏ cả danh dự để làm tình nhân của hắn, cả lần đầu cũng dâng cho hắn. Nhưng cô ấy không dám yêu hắn, vì nghĩ bản thân không có đủ tư cách.
Và cô đã giúp cô ấy làm cho Hàn Diệp nhận ra trái tim mình, để hắn yêu cô cuồng si hơn bao giờ hết, dù cho cô có rời đi thì hắn cũng không phụ Lý Tử Doanh. Cô còn giúp cô ấy diệt trừ hậu họa là Linh Vân. Giờ đây cô ta đang ở trong phòng cùng một đám giang hồ đầu đường xó chợ, bị chính những phóng viên mà cô ta thuê tới bắt quả tang đang hoang *** cùng một đám đàn ông.
Danh tiếng cùng sự nghiệp, toàn bộ đều bị hủy hoại. Hàn Diệp cũng sẽ nhanh chóng cho người làm bại lộ âm mưu của cô ta, khiến cô ta phải chịu tội.
Thật ra lúc nãy cô uống ly rượu kia cũng là có chủ đích, là để cô và Hàn Diệp có thể “song tu” cùng nhau, nhưng vẫn giữ trong lòng Hàn Diệp sự trân trọng tuyệt đối đối với Tử Doanh. Để hắn luôn cảm thấy cô chưa đủ yêu mình như xưa, để hắn phải cố gắng chiều lòng cô hơn nữa. Mục đích song tu đã đạt được, linh hồn cô cũng cần tới thế giới tiếp theo rồi.
Lý Tử Doanh, chúc cô mãi hạnh phúc.