Quyền lực được chuyển giao về tay Sienna, từ thời điểm đó nàng đã chính thức trở thành nữ công tước. Vì không muốn tiếp tục gặp rắc rối, nàng và cha đã thảo luận cho Ray ra riêng. Hắn được làm nam tước tại một vùng đất cắt ra từ gia tộc, đổi họ thành Vanis. Rosetta vì là mẹ ruột của hắn và chỉ là kế phu nhân nhà công tước nên cũng bị tống đi luôn.
Cố công tước “bắt đầu lại” ở tuổi xế chiều, không muốn mình trở thành một lão già vô năng. Còn phần Sienna, cứ đêm đến, nàng lại tới dinh thự của hoàng thái tử, đưa hắn đi khắp nơi bằng thuật dịch chuyển. Có hôm, hai người tới những quán rượu có những giao dịch ngầm. Cũng có hôm, nàng dẫn hắn tới những khu của người vô gia cư, thấy những người gia ngồi co ro trong góc không một miếng ăn, nhưng em bé tuổi còn nhỏ xíu nhưng nửa đêm vẫn phải bôn ba bán đồ. Có những tên ác bá, có những lãnh chúa hiền lành, có nơi yên bình hạnh phúc, có nơi trụy lạc điên đảo. Mọi thứ khác xa trong sách khiến thái tử kinh ngạc không thôi.
“Hôm nay ta sẽ đi đâu?” Henry thấy nàng gõ cửa, không khỏi vui mừng. Chẳng biết từ lúc nào, hắn luôn nhìn nàng bằng đôi mắt rực rỡ: “Ta đã bảo người hầu chuẩn bị rất nhiều bánh quy. Nàng xem, nàng rất thích phải không? Chúng ta mang theo, dọc đường vừa đi vừa ăn.”
“Sao ngài biết ta thích loại này?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn gói bánh vào một túi nhỏ. Henry chỉ cười đáp: “Lần trước ta thấy nàng ăn loại này nhiều hơn những cái khác hai cái nên mạn phép đoán. Hôm nay ta sẽ đi đâu?”
“Những nơi xa xôi mà tôi muốn đưa ngài đi đều đã đi hết rồi. Hôm nay ta sẽ đến một nơi gần đây thôi.” Sienna mở cửa sổ ra. “Nào, ngài lại đây.”
“Hình như hôm nay nàng bị thương?” Henry nhìn chân nàng đi lại bất tiện, không khỏi lo lắng. Sienna “à” một tiếng rồi bảo: “Là bất cẩn bị ngã.”
Cũng không hẳn là bất cẩn. Sáng nay trong một buổi tiệc trà, Flora ghen ghét nàng đã ở một vị trí cao hơn cô ta nên muốn mọi người thấy được nàng không đơn thuần và dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài. Nhưng Sienna đã cao tay hơn, lần nữa thành công tránh thoát chiêu trò hắt nước bẩn của cô ta. Và để mọi việc thuận lợi hơn, nàng đã để chân mình bị thương.
“Nàng biết không? Hôm nay ta nghe nói trong một bữa tiệc của giới thượng lưu, có một quý cô đã bị đẩy ngã trật chân.” Henry nói bằng giọng đều đều. Sau đó hắn đi tới, bế xốc cô lên một cách nhẹ nhàng. Mũ áo choàng vì thế mà rơi xuống, mái tóc đen dài lại lộ ra cùng một mùi hương đặc trưng khó lẫn vào đâu được. “Tóc nàng có mùi thật giống một loài hoa, một loài hoa quý chỉ trồng được ở lãnh địa nhà Valley.”
Sienna không nói lời nào, Henry còn nghĩ là nàng đang chột dạ. Thực chất, nàng chỉ là đang nằm hẳn vào lòng hắn mà nghỉ ngơi.
Hôm nay nàng đưa hắn tới một trường học, nơi mà thường được ca ngợi là bên trong không phân biệt cao thấp, bình dân hay quý tộc.
“Ngài thấy không? Ở đây có hai dãy phòng, một xa hoa lỗng lẫy, mọi thứ đều tinh xảo và một bên trông chẳng khác nào khu ổ chuột, nằm tít tận sâu trong rừng. Dãy phòng xa hoa này chỉ dành cho giới quý tộc, mọi sự phục vụ đều là chu đáo nhất. Còn dãy bên kia… Ngài hãy nhìn đi, dù đã đêm muộn nhưng chúng vẫn phải học. Nếu không, chúng sẽ không vượt qua bài kiểm tra và không được đi học tiếp. Trong khi đó, những đứa trẻ quý tộc chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vượt qua mọi thứ rất dễ dàng. Không chỉ vậy, ngài hãy nghe đi…”
Hai người dừng lại dưới một gốc cây gần dãy nhà cũ vẫn đang sáng đèn. Tiếng giảng dạy của giáo viên thì ít, tiếng chửi rủa lại nhiều. Hầu hết đều là những lời phàn nàn rằng chúng chẳng biết điều, học đòi và đáng ra chúng nên ở nhà phụ cha mẹ, may ra kiếm được tí tiền chứ học hành là vô bổ với tầng lớp hạ lưu như chúng.
“Thật tệ… ta vốn tưởng nơi này phải rất công bằng. Thì ra đó là lí do mà những đứa trẻ thường dân cứ thôi học chứ không phải vì chúng lười như họ vẫn báo cáo.” Henry thở dài.
“Nhưng tôi tin tới một lúc nào đó, ngài sẽ thay đổi được nó mà, phải không? Tôi rất tin tưởng ngài.” Rồi nàng nhìn con đường mòn trong rừng: “Giữa rừng này có một cái hồ rất đẹp, không biết ngài có biết không? Vừa hay đêm nay trăng tròn, sẽ rất đẹp. Ta đi bộ tới đó đi.”
Dù chân đau nhưng Sienna vẫn muốn tự đi, Henry hỏi: “Vì sao nàng không tự chữa cho mình?”
“Chắc ngài không biết, dùng ma thuật trên cơ thể ít nhiều sẽ để lại di chứng. Đó là lí do vì sao phù thủy không nhận chữa bệnh bao giờ.” Nàng được hắn vòng qua eo đỡ đi. Con đường ngắn trong rừng vì thế mà dài ra gấp bội. Nàng hỏi: “Nghe nói điện hạ sắp tuyển trợ tá?”