Edit: Nguyệt
Lôi Lôi cuối cùng cũng hiểu rõ sự tình. Thì ra họ đặt bẫy phục kích, chính mình không cẩn thận mắc bẫy. Nhất thời giận dữ, nàng hỏi: “ Tại sao các vị đoán là ta?”
“Ngoài cô ra thì ai dám lấy tiền?”
“Có tiền ta vì cái gì mà không lấy?”
Thiết trang chủ quả nhiên cứng họng.
Công tử nhíu mày: “Vô duyên cớ vô cớ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô không thấy kì lạ?”
Lôi Lôi nói: “Ta chỉ biết là ta sắp phát tài .”
Mọi người đều im lặng.
Lôi Lôi giận dữ: “Mau giải huyệt, giải huyệt! Sắp mất hết máu rồi !”
Công tử nhìn nàng sau một lúc lâu, quả nhiên tra đao vào vỏ, thay nàng giải huyệt. Lôi Lôi lập tức sờ cổ, thấy không chảy máu mới yên tâm không ít.
Thiết trang chủ nói: “Tiêu công đừng tử để ý, yêu nữ này nói năng cổ quái, dễ là quỷ kế của Thiên Nguyệt động!
Công tử gật đầu, nghĩ tất phải tra rõ: “Cô là ai? Ở đâu tới ?”
Ta là ai ta còn không biết. Lôi Lôi đáp: “Cổ Ngôn thôn .”
Nhìn thấy quần áo trên người nàng là loại vải dệt thô ráp, công tử nọ cũng tin vài phần :”Đi thôi.”
Mọi người xoay người.
Biết là bọn họ đều là chính phái nhân sĩ, Lôi Lôi cũng không sợ. Nàng bật dậy, xông đến kéo tay áo công tử : “Các ngươi đả thương ta như vậy đã muốn chuồn?”
Công tử nhíu mày: “Buông tay.”
Lôi Lôi ngoẹo đầu, to tiếng: “Cổ của ta, xem đi!”
Cuộc đời lần đầu tiên bị người ta bắt vạ, công tử có phần kì lạ: ” Chỉ là bị thương ngoài da.”
Thấy thái độ nhận sai của đối phương không tốt, Lôi Lôi càng thêm giận: “Thương ngoài da cũng là thương! Các ngươi bắt người, tốt thôi, nhưng ta vô tội ! Các vị đả thương người thì phải chịu trách nhiệm!”
Công tử cau mày: “Triệu quản gia.”
Lão nhân mặc áo lam vẻ mặt khinh bỉ, quăng ra hai thỏi bạc : “Cầm lấy khám đi đại phu đi.”
Lôi Lôi tiếp được.
Ánh mắt công tử nọ chợt lóe:”Co quả thật là người trong thôn ?”
Lôi Lôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Công tử nắm cổ tay nàng cười lạnh: “Tay thôn nữ mà lại thế này?” .
Hỏng, bị làm thịt rồi. Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, nói quanh co: “Ta vốn không phải người ở trong thôn. Thật ra, ta cũng không rõ ta đến thôn này như thế nào.” Thấy hắn không tin, nàng vội vàng bổ sung: “Bởi vì ta ngày hôm trược bị ngã từ trên dốc xuống, cái gì cũng không nhớ rõ.” Mẹ nó, xuyên không chưa đến một ngày mà mất trí đến hai lần.
Công tử buông tay: “Nói năng bậy bạ!”
“Không phải nói bậy, là thật !” Lôi Lôi nóng lòng tìm chứng cớ, khổ nỗi ở đây không có chứng minh thư, chỉ có người ở Cổ Ngôn mới chứng minh được thân phận của nàng. Nàng cũng không muốn làm ” Xuân Hoa” trước mặt soái ca. Vì thế Lôi Lôi liền sắp xếp lại : “Là như thế này, ta gọi là Lôi Lôi, ba tháng trước đến thành Tấn Giang nương nhờ họ hàng, bị một đám người lai lịch không rõ đuổi giết, đành phải chạy trốn tới thôn này…”
Công tử nói: “Cô không phải mất trí nhớ sao?”
Lôi Lôi nghẹn: “Đúng, hình như… Nhớ ra một ít rồi.”
Bên cạnh Triệu quản gia hừ một tiếng: “Công tử để ý, nữ tử này lai lịch không rõ, miệng lưỡi dối trá cốt lừa chúng ta chút bạc.”
Lời này như nhắc nhở Lôi Lôi. Đúng vậy, bạc nhiều làm gì, phải đủ cơm no áo mặc đã. Nàng lập tức lấy tay áo quệt quệt mắt, khóc rống lên.