Edit: Lac Mad
Beta: Nguyệt
Dáng người của vị công tử này cũng thật đẹp. Lôi Lôi sửng sốt sau một lúc lâu mới phản
ứng lại, nhanh bước tới vươn tay ra, vừa nắm lấy. Nàng cảm thấy như toàn thân bay lên
trời, sắp chạm đến mây…, thì đã thấy mình ngồi phía sau lưng ngựa.
Ngựa vừa chạy, Lôi Lôi lập tức ôm chặt lấy lưng hắn.
Công tử hốt hoảng: “ Mau buông tay”
Lôi Lôi càng hốt hoảng: “ Không được không được, ta sẽ ngã mất”
…
Ngựa chạy dưới ánh nắng ấm áp, gió lạnh mang theo một chút mùi của đất, còn có mùi hương của hắn.
Lôi Lôi dò hỏi: “Nhà của ngươi ở đâu nhỉ?”
“Bách Thắng sơn trang” công tử lạnh lùng đáp. Mới giục ngựa chạy một dặm đường, sau lưng liền có tiếng kêu thảm thiết liên tục, hắn phải dần dần thả chậm tốc độ thành đi bộ mà Lôi Lôi còn không hài lòng.
Lôi Lôi lại hỏi : “ Có phải rất xa hay không?”
Có người lại không biết Bách Thắng sơn trang, công tử hơi sửng sốt. “Ước chừng ba ngày lộ trình”.Hắn lại chầm chậm nói: “Yếu như cô sợ phải mất năm tới sáu ngày.”
Trời ạ, còn phải ngồi ngựa thêm mấy ngày. Lôi Lôi thầm kêu khổ. “Ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”
Công tử lạnh nhạt: “Tiêu Bạch”
Đã là Lôi văn sao có thể thiếu “Tiểu Bạch” ! Lôi Lôi tâm tình tốt lên hẳn. Nàng bỗng nhiên cảm thấy tên “Xuân Hoa” này kỳ thật cũng không kém: “Tên rất hay tên rất hay!”
Công tử khinh thường: “Nhà cô ở đâu?”
Đã có kinh nghiệm, Lôi Lôi lập tức lắc đầu: “Đã quên cả rồi, ta bị mất trí mà .”
Công tử nhịn không được nhíu mày, than nhẹ, xem ra thật sự chỉ có trước mang nàng hồi trang.
Bị này tiếng thở dài cuốn hút, Lôi Lôi bắt đầu nuốt nước bọt. Mình là nữ, như thế nào lấy được hảo cảm của nam chủ Lôi văn ?
Trước mắt cũng không biết sẽ có chuyện gì, chi bằng hát một ca khúc cho thoải mái !
Lôi Lôi nói: “Ta hát cho ngươi nghe nhé.”
Công tử không đáp.
Thông cổ thử giọng, Lôi Lôi đang muốn mở miệng ——
Bên cạnh núi đột nhiên vang lên tiếng hát, thét như phá tầng mây: ” Đông phương hồng, thái dương thăng, giang hồ xuất liễu cá Hà Thái Bình…….”
Lôi Lôi giật nảy người.
Đợi nửa ngày, không thấy phía sau có động tĩnh, công tử ngược lại thấy kỳ quái: “Sao không hát?”
Này này này không biết là đang thét cái gì vậy! Có tâm gương dũng cảm vừa nãy nên Lôi Lôi không dám hát, đành phải nói: “Kỳ thật ta không biết hát.”
Công tử không nói gì.
Lôi Lôi nhớ tới một chuyện: “Hà Thái Bình là ai?”
Công tử thản nhiên: “Hà minh chủ.”
“Minh chủ là lớn nhất?”
“Minh chủ cai quản thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng, giang hồ yên ổn bốn phương dân chúng thái bình, trách nhiệm nặng nề, tự nhiên không phải là nhỏ.”
Lôi Lôi “Ừm” một tiếng, không thèm nhắc lại, âm thầm tính toán.
Xóc nảy suốt hơn ba canh giờ, Lôi Lôi tưởng chừng như không thể ngồi trên lưng ngựa thêm được nữa, hoàn toàn không thể thích ứng nỗi. Nànng miễn cưỡng nhẫn nại, mãi đến giữa trưa công tử mới ghìm ngựa đứng ở bên đường trước một tiểu điếm, Triệu quản gia mặt khác cùng hai hạ nhân sớm đã ở nơi này đợi nửa ngày rồi, thấy hai người đến liền đứng dậy, hốt hoảng nhìn “cặp móng vuốt” đang ôm chặt thắt lưng công tử nhà họ, mọi người đồng thời lộ ra sắc mặt oán giận sâu sắc.
Để lại ngựa ở ngoài, công tử cùng Lôi Lôi vào trong.
Lôi Lôi đã thất điên bát đảo, ngẩng đầu lên thấy, tiểu điếm dựng thẳng cái biển hiệu quảng cáo to đùng, trên biển hiệu đề chữ cũng thật to, ” Quán trà Chung hoa vô diễm “
Quán trà Chung hoa vô diễm? Tên này cũng thực kì lạ, nhưng lại hơi quen thuộc… Lôi Lôi thầm giật mình. Khi nàng hoàn hồn thì cũng đã vào trong tiểu điếm.
Tiểu điếm không lớn, nhưng trông cũng không tệ, tổng cộng có tám bàn nhưng đều đã chật kín người, Lôi Lôi đánh giá bốn phía, rất nhanh phát hiện có một chỗ tốt.
Ra đón tiếp là một bà chủ quán xinh đẹp.
Thấy công tử, bà ta lập tức tiến đến, hất tóc, nháy mắt cười quyến rũ: “Công tử, cuối cùng cũng đến rồi !”
Công tử nhíu mày: “Trà điếm?”
“Tiểu điếm nguyên là bán nước trà, kỳ thật ngẫu nhiên cũng thuận tiện phục vụ thêm rượu và thức ăn, khách thường lui tới đều biết, “. Bà ta lại uốn éo uốn éo từ trong quầy đi ra, kể khổ, “Nơi này phạm vi mấy chục dặm đều là địa bàn của phái Tây Sa, thuế rất nhiều, công tử xem, ngoài chúng ta ra, trên đường này làm gì có ai dám mở tiểu điếm nữa.”