Edit: Nguyệt
“Nhiều hạt tiêu quá”. Hồng thẩm không nhịn được ho khan, hai mắt rơi lệ.
“A, không phải là bột ớt à?”
“ Bột ớt cũng nhiều, công tử không ăn bột ớt, khụ khụ….”
Mọi người trong bếp ho phát nghẹn.
Cuối cùng, toàn bộ người trong trang đợi ước chừng một ngày mới được ăn cơm trưa – mỗi bàn một chậu cơm rắn đến mức có thể dùng cơm ném chết chim ; trong mâm đủ mọi màu sắc, nhìn không ra nghuyên liệu đồ ăn, còn có một đĩa điểm tâm đen sì, sặc mùi hạt tiêu.
Mọi người lấy đũa gảy vài cái, cố lấy can đảm ăn một miếng. Ngồi yên lặng một lúc liền tá hoả chạy trốn.
Lôi Lôi tự mình ngồi xuống, gắp một miếng đưa đến miệng. Ăn được một hai lần nàng vội vàng nhổ ra rồi chùi chùi miệng, mặt không đổi sắc phân tích : " Thực ra vài món này vốn là rất ngon, chủ yếu là ta không quen dùng đồ làm bếp của các ngươi nên có điểm ngượng tay. Lần đầu tiên khó tránh khỏi sai sót, dùng nhiều quen tay là ổn thôi. "
Ổn thôi? Mắt ai nấy đều xanh lét.
Ngoài cửa có người hồi bẩm, đồ ăn công tử còn nguyên trả về.
Lôi Lôi đứng dậy buộc tạp dề: " Ta đi làm cơm chiều cho mọi người "
Triệu quản gia đang cố gắng nuốt miếng cơm xuống, nghe nàng nói vậy râu tóc dựng đứng,lập tức buống bát không quên nói : " Cô nương không cần phí sức, vẫn là để cho Hồng nương làm đi "
“Không có việc gì không có việc gì, ta tình nguyện.”
Mọi người trắng mặt.
Hồng thẩm chạy lên giữ chặt nàng : " Cô nương có lòng là được. Việc này vất vả, vẫn nên để cho chúng ta làm đi, không có ai trách ngươi đâu. ". Nói xong, nàng ra sức nháy mắt với mọi người : " Có phải hay không ? "
Mọi người đồng lòng gật đầu
Lôi Lôi nghiêm mặt : " Như vậy sao được ? "
" Tại sao lại không được ! Mọi người đều biết ngươi là người có lòng , " Hồng thẩm cởi tạp dề của nàng ra, cùng nha đầu nhóm lửa đẩy nàng ra ngoài cửa " Thât ra phòng bếp vốn không nhiều người, có hai người chúng ta là đủ rồi, mấy việc nặng này sao có thể để ngươi làm. Khi nào rảnh ngươi có thể dạo qua đây, trò chuyện với chúng ta là tốt rồi. "
Cảm thấy bữa cơm này không thể hiện được tay nghề, Lôi Lôi hai tay nắm khung cửa giãy dụa : " Nhưng ta còn có thể….. "
Mọi người không muốn nghe câu sau, ba chân bốn cẳng đẩy nàng : " Đi thôi đi thôi "
" Này này, ta chỉ không quen dùng đồ làm bếp ở đây, " Lôi Lôi cực kỳ không tình nguyện bị đẩy ra ngoài cửa, miệng hô ta : " Để ta làm thêm vài lần, ta tin chắc sẽ làm ra vài món mỹ vị……các ngươi chưa từng nếm qua ! "
Vài món mỹ vị ? Mọi người tin chắc việc này còn lâu mới xảy ra, lại không có đủ dũng khí lấy mình ra làm vật thí nghiệm, liền cài chặt then cửa.
Thấy nàng sống chết không chịu đi, Hồng thẩm đột nhiên linh cảm : " Không bằng ngươi đi sang bên công tử, xem công tử có cần ngươi hầu hạ không ? "
Hầu hạ “Tiểu Bạch” ? Lôi Lôi quả nhiên không cần cứng đầu nữa : " Đi sang bên kia…..Được rồi. ". Nàng vừa xoay người đi hai bước liền dừng lại : " Các ngươi nếu còn có việc gì, nhớ bảo ta đến giúp ! "
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra: “Nhất định, nhất định.” .
Chịu huẩn luyện nghiêm khắc từ bé nên đây không phải lần đâu tiên công tử bị đói, trong lòng đã đoán ra một chín một mười, suy nghĩ chỉ có nữ nhân kia mới làm cho nhiều người tức giân như vậy nên vì phòng bếp bên này mà hoà giải,nào biết hắn vừa mới đi ra người cửa đãthấy Lôi Lôi bị nhóm người từ trong nhà ăn đẩy ra.
Khóe miệng nhếch nhếch lên, hắn xoay người trở về .
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Tiếng kêu vang lên từ phía sau.
Công tử cảm thấy thực bất đắc dĩ ; người này khác xa với những gi hắn được giáo dục từ nhỏ. Bách Thắng sơn trang đại danh truyền xa, người giang hồ thấy hắn ai không tôn kính xưng một tiếng Tiêu trang chủ hoặc Tiêu công tử, nay lại bị một cô nương goi cái tên Tiểu Bạch không biết từ đâu tới.
Dừng lại, hắn ngiêng mặt nhìn nàng .
Lôi Lôi nói : " Là thế này, phòng bếp nói bọn họ không thiều người. "
Công tử không nói gì. Như thế nào mà gọi là không thiếu người ? Tí nữ kiểu gì Hồng thẩm cũng đến đây xin người.
Lôi Lôi vui sướng: “Bọn họ để cho ta tới hầu hạ ngươi.”
Nhìn thấy nàng làm việc đã có phần sợ hãi, công tử làm sao dám để nàng hầu hạ : " Không cần, cô an tâm ngồi yên đi. "