Edit: Nguyệt
*Chap hôm nay hơi ngắn, mn thông cảm nhé *
“Để tôi kiểm tra xem, “. Tô Tố bỗng nhiên biến mất , sau bàn tiếp tân đồ đạc bay tán loạn. Hơn nửa ngày, Tố tố mới từ gầm bàn ngẩng đầu dậy, ”Thật không may, các loại hình khác đều đầy, chỉ còn mỗi loại “Lôi văn”*
*Lôi văn: Từ chuyên dùng trong đam mĩ. Đại loại lôi văn là loại văn dở, làm người đọc khó chịu. Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì vào đây nhé
Sét đánh! Lôi Lôi né thoát chiếc giày da đang bay tới : “Không đi có được không, rất kinh dị!” (Ở đây tác giả dùng chữ ”Lôi” nhưng được hiểu theo nghĩa ”bị làm cho kinh hãi, hoảng sợ :3)
“Bị sét đánh thì làm sao, hình thức này đang được rất nhiều người ưa chuộng đấy nhá, cô mà không nhanh chân lên thì không còn cơ hội đâu! ” Tô Tố hai tay chống bàn, kiên nhẫn giảng giải , “Chỉ cần đọc tên cô là đã thấy vô cùng thích hợp rồi, Lôi Lôi a. Một chữ là sét , hai chữ vấn cứ là sét (*Lôi: sét, sấm). Có câu nói ‘ Lôi Lôi càng khỏe mạnh ’ (câu này chắc như kiểu khỏe mạnh, tiểu cường hay sao ấy ạ , ai biết chí dùm mình với ^^). Tiểu cô nương yên tâm, để sét đánh xuyên không, tương lai quang minh rộng lớn.”
Lôi Lôi từ đầu đến cuối không chấp nhận nổi, cô cười cười: “Phiền cô xem, liệu còn cách nào hơn không ?”
Thoáng nhìn thấy ánh mát vô tội kia, Tô Tố thập phần bất đắc dĩ cúi người xuống, vô số đồ đạc hỗn tạp lại bị ném ra. Nửa ngày sau cô mới vui sướng ngẩng đầu lên: “Có, còn một suất khác, xuyên qua cung đấu, ngược thân, có đi không?”
Ngược thân? Lôi Lôi run rẩy, hỏi thật cẩn thận: “Ngược như thế nào? Có nặng hay không?”
“Mười lăm cái tát.”
“Cái này… không thành vấn đề.”
“Một trăm roi cộng thêm ngược đãi.”
“A, này… sẽ không chết chứ?”
Tô Tố đứng dậy,lộ ra ánh mắt bí hiểm: “Sẽ không chết.”
Lôi Lôi lau mồ hôi : “Vậy là tốt rồi.”
Tô Tố tỉ mi nhìn cô một lượt: “Còn muốn mang thai con nam chính, chịu cực hình trên 5 đao.”
“Này…” Lôi Lôi cân nhắc hồi lâu, quyết định bỏ qua, chọn suất trước, cắn răng gật đầu, “Đi “sét đánh xuyên qua”!”
Tô Tố kinh hãi: “Chỉnh cô như vậy, cô còn muốn đi?”
Lôi Lôi trầm mặc một chút: “Tôi nghĩ tình hưống này đều là vạn bất đắc dĩ, các cô cũng không phải cố ý .”
“Mẹ ơi!” Tô Tố ngửa mặt lên trời thở dài, nhảy ra khỏi bàn tiếp tân, mở cửa đá Lôi Lôi vào, “Còn nói cô không muốn đi!” .
Phía sau cửa đánh “Ầm” một tiếng. Lôi Lôi bị đá một cái lảo đảo, ngẩng đầu, cảm thấy nơi này còn tối hơn so với phòng cũ. Trước mặt xuất hiện một tấm biển to ghi ba chữ “Phòng tài vụ”, bên tai có tiếng nói.
Không có biện pháp, sét đánh thì sét đánh, đi thôi!