• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt

Lôi Lôi đem đống củi gỗ đặt xuống đất, rũ rũ xiêm y rồi đi quanh hai vòng, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, tỏ vẻ nghiêm túc : ” Đao pháp của ngươi tốt lắm”

Công tử bị nàng nhìn cho sợ hãi, gật đầu tỏ vẻ lễ phép.

Lôi Lôi cười lạnh: “Chém tre trúc thì đơn giản, ngươi trong vòng một chiêu có thể chẻ mỗi khúc gỗ này thành tám không ? “. Nàng khoa tay múa chân : ” Ở đây có năm khúc gỗ, phải chẻ như vậy, dùng chiêu vừa rồi của ngươi. “

Công tử giật mình, nhíu mày. Luyện đao pháp nhiều năm như vậy, chiêu này cũng chỉ cũng chỉ thực hiện trên tre trúc, một chiêu chém được năm mươi chín đoạn là nhanh nhất, thật đúng là không biết dùng gỗ có thể đạt tới hiệu quả như vậy không. Huống chi phương pháp của đối phương còn có hạn chế chặt chẽ như vậy. Muốn phát hiện đầy đủ tiềm lực của bản thân, hắn tỏ vẻ nguyện ý muốn thử, vì thế liền gật đầu : " Ta thử xem ".

Lôi Lôi lui tới một bên.

Công tử ngưng thần quay đao, chợt ra tay.

Một đường hồ quang* ngang trời đảo qua, tất cả khúc gỗ đều bay lên, ngay sau đó hắn biến mất, chỉ có ánh đao loé sáng cùng nhân ảnh. Một thanh đao như hoá thành mười, thanh âm trong trẻo lại vang lên, hẳn là do tiếng đao chém vọng lại.

*Hồ quang : Đường sáng hình cung

“Lộp cộp “. Giữa không trung, thanh âm va chạm của gỗ vang lên không ngừng.

Sau một lát, thanh đao lại trở về như cũ, đặt xéo mặt đất, hắn cũng xuất hiện trước mặt, sợi tóc trước mặt hắn vi loạn thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra.

Củi gỗ đều rơi xuống.

Công tử hiển nhiên đối với hiệu quả này coi như vừa lòng, nhìn Lôi Lôi : ” Tống cộng bốn mươi khúc” .

Bốn mươi khúc đều nhau như một, quá lợi hại ! Lôi Lôi vỗ tay, sợ hãi than: “Tiêu Tiêu Phượng Minh đao quả nhiên danh bất hư truyền! Danh bất hư truyền!”

Công tử thu đao vào vỏ, có chút có lỗi: “Đống củi gỗ này…”

“Không có việc gì không có việc gì, ta tới dọn!”

“Làm phiền.”

“Không nhọc, không nhọc, ngươi nhất định phải luyện tập thật tốt đấy!” Lôi Lôi luôn miệng, xoay người đem từng khúc gỗ được chẻ gộp thành một chồng, ôm lấy rồi bỏ chạy.

Nha đầu mới tới làm việc rất chịu khó, chỉ một lúc là đã chẻ hết gỗ, lớn nhỏ đều nhau, đảm bảo số lượng. Hồng thẩm gặp mọi người đều khoe, nhất thời mỹ danh Lôi Lôi truyền xa, ngay cả Triệu quản gia thấy nàng vẻ mặt cũng ôn hoà đi rất nhiều.

Sáng sớm ngày thứ hai, công tử vừa mới đến chỗ luyện võ đã thấy Lôi Lôi đứng chờ, bên cạnh là sáu khúc gỗ.

” Ngươi có thể trong vòng một chiêu, chẻ mỗi khúc gỗ này thành tám không ? “

“Ta thử xem.”

Hơn một khúc, nhiệm vụ đã có chút khó khăn hơn, rất có tính khiêu chiến. Công tử cảm thấy việc này rất có ích đối với việc luyện võ, vì thế không do dự liền rút đao ra khỏi vỏ, nháy mắt đã chẻ hết số gỗ.

” Công phu tốt đao pháp tốt, có tiến bộ!”

“Đống củi gỗ này…”

“Ta đến ta đến, ngươi tiếp tục tập luyện.”

“Làm phiền.” .

Sáng sớm ngày thứ ba, Lôi Lôi cũng đứng chờ ở rừng trúc, bến cạnh có bảy khúc gỗ.

Công tử vung đao, theo yêu cầu chém thành năm mươi sáu khúc .

Thật sự là “Tiểu Bạch “, Lôi Lôi cười ha ha ôm củi rời đi.

Ngày thứ tư, Lôi Lôi cùng tám khúc gỗ đứng chờ ở chỗ cũ.

Tám khúc gỗ đáng nhẽ nên chẻ thành sáu mươi nhưng trong một chiêu lại chỉ có thể chẻ thành năm tám khúc.

Lôi Lôi cứ theo lẽ thường khen ngợi: “Tốt! Hảo đao pháp!”

Khiêu chiến đến cực hạn, công tử đối với kết quả này không được hài lòng lắm, hổ thẹn: “Chỉ có thể như thế, luôn chậm.”

“Không sao không sao, ” Lôi Lôi xua tay, cổ vũ hắn, ” Được như vậy đã là tốt lắm rồi, về sau luyện tập nhiều thêm, tranh thủ trong một chiêu sáu tư khúc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK