Edit: Nguyệt
Triệu quản gia tức đến rung cả râu, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi mở quán, như thế nào lại không có tiền thối lại?”
Bà chủ quán xem thường: “Chưa gặp kiểu buôn bán thế này bao giờ ? Nếu chưa gặp thì cứ từ từ, kiểu gì ngươi cũng thấy.”
Triệu quản gia tức đứng người.
Công tử xoay người: “Quên đi, đi thôi.”
Bà chủ quán lập tức rạng rỡ, mặt mày kì quái: “Chỉ có vị công tử này là hào phóng, không giống lão già keo kiệt kia. Công tử đi thong thả, nhớ lần sau lại ghé bổn tiệm !” .
Buổi chiều tiếp tục trên lưng ngựa xóc nảy , Lôi Lôi toàn thân xương cốt rã rời, không còn tâm tình hỏi đông hỏi tây. Công tử thế bộ dang nàng khó chống đỡ liền phân phó gia nhân nghỉ tạm ở thành Tấn Giang, thuận tiện còn phân phó Triệu quản gia đặt mua xe ngựa. Vì nữ nhân này mà làm chì hoãn hành trình, Triệu quản gia nhìn chằm chằm Lôi Lôi, thiếu chút nữa muốn đem nàng đi lăng trì.
Bận tâm tới hình tượng, công tử từ ngoài thành liền xuống ngựa đi bộ làm Lôi Lôi cảm thấy thoải mái không ít.
Thành Tấn Giang là trung tâm đầu mối của giang hồ, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Ban công gác cao, ngựa xe như nước, các loại hình giải trí cũng thực phong phú. Trà lâu tửu lâu san sát, làm xiếc chọi gà…tiếng trống đánh cũng tiếng đàn tạo nên những âm thanh hỗn loạn, không khó nhìn thấy những toà lâu có trình độ kiến trúc cao siêu. Trừ bỏ đám người trước cửa quán rượu thainh thoảng lại tuôn ra vài câu “Phàm là người trong giang hồ không ai là không biết uống rượu “, hoặc là bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ca hào khí phá mây “Lộ kiến bất bình nhất thanh hống a”*, thì mọi thứ đều dễ thích ứng.
*Lộ kiến bất bình nhất thanh hống: Gặp chuyện bất bình hô một tiếng
Mọi người dừng trước cửa một khách điếm lớn.
Công tử nói: “Ở đây đi.”
Nhìn bốn chữ to “Tấn giang khách điếm”, Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến cai tập đoàn xuyên không Tấn Giang kia, nhất thời cũng không cố ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt phẫn nộ chắn trước vị công tử nọ, tỏ vẻ chống đối : “Không thể ở nơi này!”
Xét thấy giọng điệu nàng có vẻ khẩn trương, thái độ kiên quyết, hai hạ nhân cùng Triệu quản gia đều bị doạ sợ đứng người. Nghĩ đến khách điếm này quả thực có gì không ổn, mọi người đều im lặng không dám phát biểu.
Công tử cũng là không dị nghị, thản nhiên nói: “Vậy đổi nơi khác.”
Sau khi đi qua ba mươi lăm con phố, xem qua ba mươi lăm khách sạn thì mặt trời cũng sắp xuống núi. Mọi người lại về lại chỗ cũ, đứng trước cửa Tấn Giang khách điếm. Trừ bỏ công tử, mọi người đều mang vẻ mặt cực kỳ oán giận. Nữ nhân này có tật xấu !
Triệu quản gia căm giận nói: “Công tử người xem…”
Công tử liếc mặt nhìn Lôi Lôi đang ủ rũ, dứt khoát bước vào trong khách khách điếm.
Lôi Lôi không còn lời nào để nói, lại thêm hai chân đi nhiều sắp nhũn ra, đành phải mặt mày xám xịt theo và. thêm chi sớm cuống hai chân như nhũn ra, chỉ phải xám xịt theo đi vào.
Mụ nội nó, tất cả đều tên Tấn Giang khách điếm !
Theo tên Tấn Giang khách điếm xếp theo thứ tự từ một đến ba lăm !
Nghe nói Hà minh chủ hai năm trước quy định quản lý khách điếm theo cách này để dễ dàng ngăn chặn hắc điếm. Các khách điếm khắp mọi nơi trên giang hồ đều phải đổi thành “Tấn giang khách điếm “, lấy thứ tự đăng ký phân chia. Vì vậy, khách đi đường rất dễ dàng nhận ra, khách điếm nào số đó, không đánh số hoặc không có tên nhất định là hắc điếm. Lý do này tuy đã được nghe qua nhưng Lôi Lôi kiên quyết cho rằng, cái bộ nghiên cứu phát triển kia muốn nhàn hạ nên lười đặt tên cho khách điếm ; đồng thời nàng cũng có cht ủ rũ, xem ra là không tránh được.
Cũng may điều kiện ăn ở cùn tạm được, đệm êm chăn xốp. Lôi Lôi ngủ say sưa thẳng đến trời tối, bêb ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Triệu quản gia đứng ở ngoài cửa: “Công tử gọi ngươi đi xuống ăn cơm!”. Vẻ mặt kia nhìn giống như Lôi Lôi cùng lão có thâm cừu đại hận, làm nàng nghĩ lão nhân này thực sự hy vọng nàng đói chết.
Thêm phiền toái trước đó, Lôi Lôi thức thời, không kêu một tiếng đi theo xuống lầu.
Công tử chờ ở dưới lầu.
Tắm rửa xong, trên người vẫn là quần áo hai màu lam bạch, duy độc kiểu dáng so với lúc trước đơn giản hơn,mang vẻ tiêu sái lại thêm chút vị thanh nhàn. Lôi Lôi chú ý hắn cơ hồ là tay không rời đao, đều nói bội kiếm nhân tao nhã, chuôi kiếm này ở trên tay vị công tử không thấy chút thô lỗ mà ngược lại còn vừa ôn nhã, vữa khí thế.
Triệu quản gia hòa ái cười: “Công tử, cơm chiều đã an bài xong, ngay tại đối diện tửu lâu.”
Công tử gật đầu, dẫn mọi người xuất môn.
Bóng đêm bao phủ Tấn Giang thành, trên đường cái đèn rực rỡ toả ra bốn phía, người đến người đi, cảnh vật so với ban ngày có khác biệt, trên đường đi nghe thấy có nữ tử ca thay ” Lộ kiến bất bình nhất thanh hống ” thành ” Tựu tại giá hoa hảo nguyệt viên dạ “**, hoặc là ” Ngã hòa nhĩ triền triền miên miên phiên phiên phi “***, có phong tình khắc hẳn.
**Đêm nay đoàn tụ sum vầy
*** Chàng cùng ta nhẹ nhàng bay lên quấn quýt
” Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, cô túy thục trung khách tử lai “ ****.
**** Ngoài lâu ráng mây trôi, tiếng sáo kêu/ Bán rượu Thục Trung khách tử mua
Một bức câu đôi cổ kính được treo cạnh hai bên cửa lớn, mang theo mười phần phong vị giang hồ, lại có vài phần phong độ của người trí thức, có điểm phong nhã cùng đỗ trang trí hoa mĩ. Bên trong khách nhân hoà thuận vui vẻ làm người ta liếc mắt một cái liền có hảo cảm. Ngẩng đầu nhìn trên biển hiệu có bốn chữ rồng bay phượng múa “Thục khách tửu lâu” sau, Lôi Lôi lập tức lui về phía sau, kiên quyết chống đối: “Không nên vào đây !”