Edit: Bee + Beta: Khiết Dĩ Thanh
______________
Mặc dù học trưởng tốt bụng nói không cần trả tiền quần áo nhưng Hứa Dệt vẫn mở trang web chính thức của thương hiệu trên quần áo để tìm kiểu dáng anh đang mặc.
Sau khi tìm thấy nó, cô nuốt nước bọt im lặng đóng trang web lại.
Chiếc áo phông này bằng cả một tháng rưỡi chi phí sinh hoạt của cô!
Hứa Dệt rụt vai lại, thật là đáng sợ.
Quần áo đắt tiền như vậy, e rằng không phải là chuyện mà một hai bữa có thể giải quyết được.
Chương trình học của Hứa Dệt từ thứ hai đến thứ tư thì vẫn ổn, còn thứ năm đến thứ sáu thì tương đối nhiều. Trong mấy ngày qua, cô vừa học vừa thấp thỏm trong lòng.
Tiết học cuối cùng vào chiều thứ tư là môn thể dục. Hứa Dệt, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát cùng chọn học cầu lông.
Một người bạn khác cùng phòng của họ thì chọn học bóng chuyền và rời đi mà không nói một lời khi ra khỏi ký túc xá.
Sau khi cô ấy rời đi, ký túc xá vốn yên tĩnh liền trở nên sống động. Khi đã thay đổi vẻ trầm lặng ban đầu, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát cùng kéo Hứa Dệt ra khỏi phòng, cùng nhau ra sân thể dục.
“Diêu Thy Kỳ cũng thật là quá quắt. Mình thấy cậu ấy quen được thiếu gia nào đó ở ngoài trường liền trở nên tự cao tự đại.” Tiểu Bát nghĩ rằng Diêu Thy Kỳ xịt nước hoa Chanel rồi đi loanh quanh trong phòng ngủ như sợ người khác không biết mùi trên cơ thể cô rất đắt giá.
Tĩnh Tĩnh vỗ nhẹ lên lưng của Tiểu Bát, vuốt tóc cô, nói: “Cậu còn không biết tính cách của cậu ấy ra sao sao. Ngày đầu tiên cậu đã luôn dán mắt vào trán cậu ấy như Tam Lang Thần, chúng ta đừng quan tâm đến cậu ấy làm gì.”
“Tam Lang Thần” là Tĩnh Tĩnh căn cứ vào “Nhị Lang Thần” mà gọi. Nhị Lang Thần có một mắt trên trán, và có hai mắt liền gọi là “Tam Lang Thần”.
Kể từ khi Tam Lang Thần và họ trở thành bạn cùng phòng, sự khinh bỉ hằng ngày đều hiện rõ trên khuôn mặt, bởi vì cuộc sống hàng ngày của ba người họ có thể giải quyết được cái bụng đói với 20 hoặc 30 tệ mỗi bữa, còn Tam Lang Thần thì không ăn lấy một bữa.
Các cô vẫn nhớ rõ hôm huấn luyện quân sự vào cuối tuần,Tiểu Bát nghe được một tin tức. Diêu Thy Kỳ đã tham gia vào một nhóm con gái nhà giàu, rồi sau đó cặp kè với đám thiếu gia trong quán bar bên ngoài trường học bằng tốc độ ánh sáng.
Sau đó, mỗi ngày cô đều đi sớm về muộn, không có cô ở trong phòng, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đều cảm thấy không khí còn trong lành hơn lúc cô còn ở đây.
“Này, nhân tiện, tại sao đêm qua Diêu Thy Kỳ lại muốn đưa cho cậu chiếc cốc pha lê vậy?” Không gì có thể thoát khỏi ánh mắt của Tiểu Bát. Cô chạm khuỷu tay vào cánh tay của Hứa Dệt: “Cậu không thể chỉ vì cậu ấy đã đưa cho chiếc cốc mà phản lại bạn bè nhaa!”
Hứa Dệt chậm rãi nói: “Hả?” Vừa rồi cô vẫn đang suy nghĩ miên man, nghĩ cách trả lại chiếc áo phông bốn chữ số cho học trưởng tốt bụng.
Sau khi phản ứng lại, cô đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, “Ồ, do hôm trước cậu ấy vô tình chạm vào ly nước của mình thôi.” Sau đó, cô gãi gãi đầu, “Cũng không có gì to tát đâu.”
Điều cô không ngờ là Diêu Thi Kỳ đã trở về vào ngày hôm sau và mua cho cô một cái mới.
“Có vẻ như cậu ấy khá tự giác, biết rằng sẽ phải trả cho cậu một cái mới.”
Hứa Dệt thậm chí không nghe lọt tai những gì họ nói.
Tự giác sao…
Hứa Dệt cảm thấy mình đã làm bẩn quần áo của học trưởng, không chỉ phải mời người ta ăn cơm mà còn phải trả tiền mua quần áo cho họ, nhưng đó không phải là một khoản tiền nhỏ.
Khi đến sân vận động, mọi người đều tập trung thành từng tốp, ban thể dục thể thao đứng trước điểm danh, sau đó dẫn mọi người làm các hoạt động chuẩn bị theo thông lệ, sau khi sinh hoạt xong, cô giáo yêu cầu các học sinh thi đấu cầu lông đôi.
Như người ta nói, nếu ba người chơi chung với nhau, một người sẽ rơi vào đội khác.
Hứa Dệt không có ý định chơi cầu lông, vì vậy cô chủ động rời khỏi, ngồi xuống bồn hoa gần đó xem bọn họ thi đấu, hai tay ôm lấy má, tỏ vẻ khó xử.
Lớp trưởng của lớp cũng chọn môn cầu lông, thấy cô ngồi ngoài lề, anh lập tức từ chối lời mời của bạn tốt, phàn nàn “Thấy sắc quên bạn”, anh chạy chậm tới rồi đứng trước mặt Hứa Dệt, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách chỉ bằng một nắm tay.
“Chi Chi, chờ bọn họ chơi xong, cậu có muốn ra đó chơi một lát không?” Sân cầu lông ở sân vận động lúc này đã chật kín người, lớp trưởng nhoẻn miệng cười, bắt đầu thành khẩn mời Hứa Dệt.
Hứa Dệt đang ôm má suy nghĩ mọi chuyện, cô nhìn đám cỏ dại nhỏ mọc ra từ khe nứt phía trước, rồi gật đầu trong tiềm thức.
Bầu không khí giữa hai người im lặng trong chốc lát, thấy Hứa Dệt không có ý nói gì, lớp trưởng quay đầu lại do dự: “Chi Chi, cậu thích ăn gì? Có thể mời cậu đi ăn tối với tôi không?”
Cái tên “Chi Chi” xuất phát từ việc Hứa Dệt vô tình vào nhầm lớp học và đứng nhầm đội trong đợt huấn luyện quân sự trước đó.
Lúc đó trên sân chơi mọi người đều mặc một cây quần áo màu xanh lá, cô cũng không nhớ rõ mặt của bạn cùng lớp, thậm chí còn không nhớ rõ mặt của bạn cùng phòng, cô nhìn đội nào thuận mắt liền quyết định lặng lẽ đi theo hàng cuối cùng.
Cuối cùng, người hướng dẫn phát hiện ra có gì đó không ổn, rồi đưa cô ra ngoài như một con gà nhỏ và hỏi tên nghề nghiệp của cô.
Kể từ đó, mọi người đều đặt cho cô biệt danh “Hứa Chi Chi”
Vừa nghe nói đến bữa tối, toàn thân Hứa Dệt thanh tỉnh lại, cô chớp chớp mắt, trong đôi mắt màu trà hiện lên một tia khó hiểu, “Tại sao lại muốn mời tôi ăn tối? Tôi tự mình có tiền ăn.”
Hơn nữa nếu ai đó mời cô đi ăn tối, cô phải mời ngược lại người ấy, đi đi lại lại như thế rất phiền phức và cô rất sợ điều đó.
Vài ngày trước, cô vô tình làm đổ cốc coca của đàn anh trên đường, còn làm bẩn quần áo của người khác, chuyện này đối với cô bây giờ đã đủ phiền phức rồi, cô không muốn gây rắc rối cho mình nữa.
Lớp trưởng bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn lại, trên mặt lộ ra hai tia nghi ngờ, chần chừ không tìm được lý do cho mình: “Ừm… Sau đợt huấn luyện quân sự vừa rồi cậu không đến dự buổi liên hoan cùng với mọi người, nên mình muốn mời cậu đi ăn thử một lần.”
“Đừng phiền phức như vậy.” Hứa Dệt xoay người xấu hổ cười với hắn, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, hai má phồng lên như con cá vàng nhỏ, trên má còn in dấu một vết xoáy nông.
Cùng với da thịt mềm mại trên khuôn mặt, cô trông có chút ngây thơ và dễ thương một cách khó hiểu.
Mặt trời đang toả nắng, ánh nắng xuyên qua tán lá cây xanh ngắt, lấp ló chiếu xuống người cô gái ngồi bên cạnh, lớp trưởng sững sờ một lúc khi nhìn vào cô.
Điện thoại trong túi Hứa Dệt lúc này đột nhiên rung lên hai lần, cô nghi ngờ lấy ra xem, chỉ thấy đó là tin nhắn do bạn thân gửi đến.
Trà Hoa: Chi Chi! Cậu sắp nổi tiếng rồi! Bài báo cậu vừa hoàn thành lượt xem đã tăng vọt!
Trà Hoa: /Ôm bạn một cách đầy phấn khích/
Hai mẩu tin tức này chắc chắn như là một tảng đá rơi xuống đáy hồ, gây ra sóng gió ngàn thu, trái tim Hứa Dệt đập nhanh không thể nào giải thích được, sau đó càng lúc càng đập nhanh hơn, rồi tự động chặn những lời nói của lớp trưởng ngồi bên cạnh.